Điên Cuồng Yêu Em

Chương 12



Bởi vì rời đi quá vội, đến khi chạy ra khỏi quán bar Hell, Tần Khả mới chú ý tới trong tay vẫn đang nắm chặt cái áo khoác màu đen mỏng kia.

Cô dừng bước, nhưng vẫn không xoay người đi trả lại cái áo khoác này.

Thật sự một cái liếc mắt kia của Hoắc Tuấn giống hệt như Hoắc Trọng Lâu ở kiếp trước, suýt nữa làm cho Tần Khả nhịn không được sinh ra một suy đoán cực kỳ kinh khủng.

"...Không đâu."

Tần Khả lắc đầu, vứt đi cái ý nghĩ đó.

Không nói đến tên hai người hoàn toàn khác nhau. Hoắc Trọng Lâu nổi danh là Hoắc đại thiếu gia của Tứ Cửu thành, mà Hoắc Tuấn chỉ là con nhà giàu chơi đến điên cuồng của Kiền thành mà thôi.

Hơn nữa cô nhớ rõ, kiếp trước quản gia Hoắc gia nói với cô, hồi còn nhỏ Hoắc Trọng Lâu ngoài ý muốn bị hủy dung, cho nên Hoắc Tuấn tuyệt đối không thể nào là người kia...

Tần Khả chậm rãi ổn định hô hấp.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua cái áo khoác mỏng trong tay mình, bên trên mang theo một mùi thuốc lá nhàn nhạt. Không biết là bởi vì không khí trong Hell ngấm vào, hay là nhiễm từ trên người anh.

Do dự vài giây, Tần Khả cầm áo khoác, tinh thần rối loạn đi về hướng Tần gia...

Sau khi Tần Khả về nhà, không bao lâu thì Tần Yên cũng về.

Sắc mặt cô ta khó coi. Chuyện đầu tiên làm chính là đi lên lầu hai đứng trước cửa phòng Tần Khả, gõ cửa phòng.



Tần Khả mới vừa tắm rửa xong.

Cô có bệnh sạch sẽ nhẹ, không thích mùi thuốc lá và rượu cùng với những tiếng động lớn ồn ào, lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa lau mái tóc dài ướt vừa đi về phía cửa phòng.

Cửa gỗ mở ra.

Bên trong phòng là cô gái tóc dài mặt trái xoan xinh xắn ngây thơ, trong mắt Tần Yên xẹt qua một tia ghen ghét. Nhưng rất nhanh đã bị cô ta giấu đi.

Tần Yên cố gắng nặn ra một nụ cười dịu dàng.

"Tiểu Khả, sao hôm nay em lại tới Hell vậy? Lúc vừa nhìn thấy em, chị rất bất ngờ đó."

Tần Yên lên đây cô cũng không bất ngờ, chỉ lạnh nhạt nói: "Em tới trường sửa nguyện vọng thì gặp Tống Lệ Lệ, cô ấy rủ em đi."

"Vậy à."

Tần Yên xấu hổ đáp lại, thuận miệng hỏi một câu, "Em sửa nguyện vọng vẫn suôn sẻ chứ?"

"..."

Tay Tần Khả đang lau tóc khẽ ngừng lại, lập tức khôi phục lại động tác. Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt, "Lúc em tới trường, giáo viên đã đi rồi —— không kịp sửa."

"?!"

Vẻ mặt Tần Yên thay đổi soàn soạt, trong nháy mắt biểu cảm có hơi dữ tợn: "Cái gì, sao có thể không sửa kịp được!"



Đằng sau mái tóc dài, khóe miệng cô gái nhỏ khẽ nhếch lên.

"Có lẽ, ông trời đã định là em không nên thay đổi nguyện vọng, cho nên để giáo viên đi trước rồi."

"Làm sao có thể?"

Tần Yên vẫn còn đắm chìm trong đả kích bị thất bại chưa lấy lại được tinh thần, nên không hề chú ý tới biểu cảm khi nói chuyện của Tần Khả.

"Vậy em ——"

Tần Yên còn muốn nói gì đó, thì Tần Khả đã nói trước cô ta: "Chị, em hơi mệt, ngày mai chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé."

"Chị ngủ ngon."

Nói xong, không đợi Tần Yên lên tiếng, cô gái nhỏ khẽ cười, mặt mang theo vẻ áy náy khép cửa phòng lại.

Nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, Tần Yên sửng sốt một lúc lâu, sắc mặt thay đổi.

Lại đứng thêm vài giây, đôi mắt Tần Yên u ám xoay người lại, đi về phòng của mình.

Cô ta cảm thấy, dường như đã xảy ra chuyện gì đó mà cô ta không biết đã khiến cho đứa em khờ khạo này thay đổi —— Cô ta cho rằng có thể hoàn toàn khống chế Tần Khả trong tay mình, nhưng việc đó dần dần sắp vượt khỏi tầm kiểm soát của cô ta...

Đầu tháng 8, trung học Kiền Đức khai giảng.