ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 474: Trấn áp nhà họ Lâm ở Sở Dương



“Mục Hàn, cậu làm loạn ở nhà họ Lâm tôi đã là tội không thể tha thứ!”, bà cụ Lâm hung dữ nói: “Hôm nay, tôi phải trừng phạt cậu thật nặng, miễn cho cậu nghĩ rằng nhà họ Lâm chúng tôi dễ ức hiếp!”

“Bà định phạt tôi thế nào?”, Mục Hàn bĩu môi.

“Đánh gãy chân cậu, khiến cậu nửa đời sau phải ngồi xe lăn”, sắc mặt bà cụ Lâm u ám: “Cùng lắm thì nửa đời sau nhà họ Lâm chúng tôi sẽ nuôi cậu”.

“Cái gì?”, nghe bà cụ Lâm nói vậy, vẻ mặt Lâm Nhã Hiên lập tức trắng bệch.

Bà cụ Lâm đã thể hiện rõ lần này sẽ làm thật.

Lâm Nhã Hiên vội hét lên: “Bà nội, bà không thể đối xử với Mục Hàn như vậy!”

Mục Hàn lại không hề để tâm, che chắn Lâm Nhã Hiên ở sau lưng, cười nói: “Nhã Hiên, đừng cầu xin bà ta”.

“Đám người này chẳng là gì trong mắt anh!”

“Quá mức kiêu căng!”, bà cụ Lâm tức giận, phẫn nộ quát lên: “Tất cả lên hết cho tôi, đánh gãy cái chân chó của nó!”

Lâm Long và Lâm Phi Yến đều cười vui vẻ.

Trong mắt Lâm Long và Lâm Phi Yến, những tên tay sai này là lực lượng tinh nhuệ nhất của nhà họ Lâm, chắc chắn Mục Hàn không phải đối thủ.

Nhưng Lâm Long và Lâm Phi Yến không ngờ rằng mấy chục tên tay sai hàng đầu này vừa xông đến chỗ Mục Hàn, chưa đến một phút đã bị Mục Hàn đánh gục.

Kẻ nào kẻ nấy đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng đã bị thương nặng.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Long và Lâm Phi Yến lập tức trợn tròn mắt.

Ngay cả bà cụ Lâm cũng không khỏi kinh hãi.

Mục Hàn phủi tay, vẻ mặt khinh thường nói: “Chỉ vậy thôi sao?”

“Nếu các người còn tên nào lợi hại hơn thì cử ra đây hết đi, tới bao nhiêu tôi chấp bấy nhiêu!”

“Không cần nghi ngờ năng lực của tôi!”

Bà cụ Lâm tức giận đến mức không nói nên lời.

Suy cho cùng, mấy chục người này đã là những người tinh nhuệ nhất của nhà họ Lâm.

Bọn họ cũng đã thua dưới tay Mục Hàn, nhà họ Lâm ở Sở Dương không còn ai để cử ra nữa.

“Được, được, được! Mục Hàn, cậu giỏi lắm!”, bà cụ Lâm tức đến phát run: “Bây giờ hai đứa đã thể hiện oai phong xong rồi đấy, có thể đi được rồi”.

“Không được!”, có Mục Hàn chống lưng, hiện giờ Lâm Nhã Hiên tràn đầy tự tin, lập tức lên tiếng từ chối: “Bà nội, bà chưa trả lại công bằng cho cháu thì cháu sẽ không rời khỏi đây đâu”.

“Công bằng?”, bà cụ Lâm tiếp tục giả vờ: “Công bằng gì kia?”

“Chuyện mà bà đã hứa với cháu”, Lâm Nhã Hiên đáp.

“Có sao?”, bà cụ Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, cũng bày ra bộ dạng bất đắc dĩ: “Bà đã nói với cháu lâu rồi, bà chưa bao giờ hứa với cháu điều gì cả”.

“Dự án đầu tư mười tỷ tệ thuộc về nhà họ Lâm”.

“Bà!”, Lâm Nhã Hiên vừa nghe thấy vậy thì tức giận đến mức đưa tay chỉ vào mũi bà cụ Lâm, không hề khách sáo mà nói: “Bà cụ Lâm, bà già mà không đáng kính! Vô liêm sỉ!”

Mục Hàn đứng bên cũng là bộ dạng nóng lòng ra tay.

“Làm gì đấy, làm gì đấy?”, bà cụ Lâm thấy thế, trong lòng hơi chột dạ: “Chẳng lẽ hai đứa định ra tay với bà già này hay sao?”

“Đương nhiên tôi sẽ không ra tay với bà, tránh cho người khác lại bắt thóp, nói Mục Hàn tôi ức hiếp người già”.

Khóe miệng Mục Hàn khẽ giương lên, mắt nhìn về phía hai người Trương Khẩn và Trương Tùng: “Nhưng tôi nghe nói hai người này sắp trở thành con rể của nhà họ Lâm, tôi tin hai anh em họ sẽ không ngại hi sinh cho người nhà họ Lâm đâu nhỉ”.

Trương Tùng vừa mới bị gãy xương tay, thấy Mục Hàn lại nhắm vào hai anh em họ thì phát hoảng: “Anh… anh định làm gì?”

“Chẳng làm gì cả”, Mục Hàn cười nói: “Chỉ là muốn cho hai anh em các người nếm thử cảm giác thế nào gọi là sống không bằng chết”.

Anh vừa nói xong thì nghe rắc một tiếng.

Trương Tùng lại hét lên tiếng hét tê tâm liệt phế.

Lần này, Mục Hàn đánh gãy luôn chân của Trương Tùng.

“Trương Tùng, anh có trách thì hãy trách nhà họ Lâm, là bọn họ hại anh thành như vậy”, Mục Hàn cười híp mắt nói: “Vì đây là anh đang chịu tội thay cho nhà họ Lâm”.

“Đương nhiên, nếu nhà họ Lâm vẫn ngoan cố như trước, tôi không ngại khiến cho anh phải ngồi xe lăn cả đời đâu!”

“Bà cụ Lâm, cứu cháu!”, Trương Tùng không để ý đến thể diện gì nữa, vội vàng cầu cứu bà cụ Lâm.

Bà cụ Lâm hạ quyết tâm, nghiến răng nói: “Tôi sẽ không khuất phục vũ lực”.

“Thế sao?”, Mục Hàn lại chuyển mục tiêu sang Trương Khẩn.

Cũng là một tiếng răng rắc truyền đến, một cánh tay của Trương Khẩn đã bị đánh gãy.

Tiếng hét như lợn bị chọc tiết của Trương Khẩn vang lên.

“Vẫn không khuất phục sao?”, Mục Hàn khẽ nhếch khóe miệng, chuẩn bị đánh gãy cánh tay còn lại của Trương Khẩn.

“Khoan đã!”, lúc này Lâm Long vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Đồng thời ghé đến bên tai bà cụ Lâm, nói nhỏ: “Bà à, không thể cứ tiếp tục như vậy được!”

“Dù gì anh em nhà họ Trương cũng đến từ Đông Hải, nếu nhà họ Trương ở sau bọn họ biết được họ phải chịu nhục vì nhà họ Lâm chúng ta như vậy thì e rằng…”

Bà cụ Lâm nghe hắn nói thế, đột nhiên nghĩ tới nhà họ Lữ ở Đông Hải.

Nếu lại có đội kỵ binh tám trăm người đến bao vây diệt trừ thì nhà họ Lâm sẽ không thể nào chống đỡ nổi.

“Được rồi!”, bà cụ Lâm cân nhắc tình hình, cuối cùng đồng ý: “Mục Hàn, tôi đồng ý với cậu, dự án đầu tư mười tỷ tệ hoàn toàn thuộc về Lâm Nhã Hiên, không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lâm chúng tôi”.

“Thế mới đúng chứ”.

“Nếu bà nói ra sớm thì anh em nhà họ Trương đã không phải chịu nỗi đau gãy xương!”

Mục Hàn cười khà khà, nói: “Chỉ đồng ý suông thì không được, dù sao chuyện cũng liên quan nhiều thứ, tôi muốn bà cụ Lâm phải viết cam kết của bà ra giấy trắng mực đen, còn phải đích thân ký tên!”

“Tôi đã từng tuổi này rồi, cậu lại không tin vào uy tín của tôi sao?”, bà cụ Lâm lập tức sửng sốt, không vui nói.

“Chính vì bà đã từng tuổi này rồi mà còn chơi kiểu giả tạo, trước mặt thế này sau lưng thế khác với Nhã Hiên, nên tôi mới cực kì không tin tưởng bà!”

Mục Hàn buồn bực nói: “Có những người rõ ràng đã nể mặt cho rồi nhưng bà ta lại không thích, tôi còn làm thế nào được?”

“Cậu!”, bà cụ Lâm lại sôi sục lửa giận.

Nhưng bà ta mau chóng được đám người Lâm Long khuyên can.

Cuối cùng bà cụ Lâm vẫn phải viết ra giấy trắng mực đen, cam kết dự án đầu tư mười tỷ tệ hoàn toàn không liên quan gì đến nhà họ Lâm ở Sở Dương, mà chỉ do một mình Lâm Nhã Hiên phụ trách.

Đồng thời, dưới sự yêu cầu của Mục Hàn, bà cụ Lâm còn xin lỗi Lâm Nhã Hiên.

Với vai trò là gia chủ của nhà họ Lâm, người có vai vế cao nhất, mà lại xin lỗi đứa cháu gái của mình trước mặt mọi người khiến bà cụ Lâm cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Sau khi Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên rời khỏi nhà họ Lâm, bà cụ Lâm suýt chút nữa thì tức giận đến mức ngất xỉu.

“Nhục nhã quá, nhục nhã quá!”

Hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn cũng mất hết thể diện ở nhà họ Lâm, không chỉ như vậy mà ngay cả tay chân cũng bị đánh gãy.

Trương Tùng và Trương Khẩn thề với trời: “Từ hôm nay trở đi, hai anh em họ Trương chúng tôi không đội trời chung với Mục Hàn!”

“Từ nay về sau, có tôi thì không có anh ta, có anh ta thì không có tôi!”

“Hai anh em họ Trương chúng tôi không trả thù này thề không làm người!”