Điểm Chí Manhattanhenge (Giới Đoạn)

Chương 67



Tốn gần một tiếng đồng hồ Tô Hồi mới dần dần tiêu hóa được tin dữ này.

Nó giống như bầu trời của cậu vốn dĩ đã tối đen, nhưng may mắn lại được mấy vì sao thắp sáng làm cho cậu đêm tới sẽ không đến nổi quá cô đơn, nhưng mà bây giờ thì lại thêm một vì sao nữa vụt tắt.

Nhân viên làm vườn mới tới dọn dẹp đi những cây cỏ dại ở trong vườn hoa, đó là những cọng cỏ dại cuối cùng trong mùa đông này. Cho dù cửa kính có khóa chặt lại thì Tô Hồi dường như vẫn ngửi thấy được vị tanh của cỏ đó, cậu kéo rèm lại rồi chạy tới phòng tắm nôn ra.

Tô Hồi phát hiện ra con người thật ra rất dễ biến mất trên cõi đời này. Chú của cậu, mẹ của Ninh Nhất Tiêu, cứ nói không còn là không còn nữa, không giống như trong phim tí nào, phim có spoil, có cảnh báo trước, còn thế giới hiện thực thì lại tồi tệ như trò chơi đập chuột vậy, chẳng qua bọn họ không phải là người cầm cây búa mà lại là con chuột trốn chui trốn lủi, mệt mỏi ứng phó với những cái đập mạnh hết cái này tới cái khác.

Cậu rất muốn trốn đi, rất muốn ở lại, nhưng mà cậu chỉ là một con chuột mắc kẹt lại trong động không chịu chấp hiện hiện thực mà thôi.

Suốt cả buổi chiều Tô Hồi đều ở trong phòng đọc sách, cậu đọc lớn từng chữ lên để đối kháng với cơn hưng cảm và sự đau khổ. Trời tối đi, cậu nghĩ tới gì đó liền lấy một cái hộp đã lâu rồi không mở ra ở trong ngăn kéo dưới giường, cậu nhập mật mã vào rồi mở nó ra, lật tìm tới một cái hộp ở dưới đáy, bên trong đó có mấy công cụ xăm hình đơn giản.

Đây là đồ lúc trước cậu hưng cảm thấy có hứng nên mua về, nhưng mà lúc đồ được đưa tới thì Tô Hồi đã quay lại kì trầm cảm, cậu không thể nổi lên một chút hứng thú nào, sau đó thì quên béng mất.

Công cụ ở trong đó còn ít hơn cậu tưởng tượng, Tô Hồi mở giấy hướng dẫn sử dụng dài ngoằn ra, cậu không thể kiểm soát được mà đọc lên.

Vậy nên cậu lấy tất cả công cụ ra rồi nhốt mình trong phòng tắm, cởi áo ra, cậu đọc một lượt hướng dẫn sử dụng xong thì tìm một khoảng da phù hợp vừa tầm tay của cậu rồi lấy bông gòn tẩm cồn ra khử khuẩn.

Sự hưng phấn k1ch thích đầu óc của cậu, rõ ràng là đã đọc hướng dẫn sử dụng rồi nhưng mà Tô Hồi vẫn tùy hứng không chịu làm theo, cậu không in dấu lên mà trực tiếp tra mực vào căn đúng khoảng da phần xương chậu.

Xăm còn đau hơn cả trong tưởng tượng của cậu và cũng khó hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Mỗi lần kim đâm lên cậu đều nhớ tới khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu.

Không khí nóng ẩm của phòng tắm làm cho tấm lưng cong lại của cậu thấm đượm một lớp mồ hôi, trên trán cũng vậy, tay của Tô Hồi có hơi run, cứ xăm được một lúc lại dừng lại, chỉ có một hàng chữ tiếng anh thôi mà cậu lại tốn hết cả ba tiếng đồng hồ mới làm xong.

Thành quả còn đẹp hơn cả dự tính của cậu, Tô Hồi nhìn vào trong gương, phần da hơi hơi nổi lên và đỏ lên đều khiến cho nó trông chân thực hơn, cậu mặc áo rồi khoác thêm áo khoác ngồi khoanh chân trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh vườn hoa vào ban đêm rồi bắt đầu ngâm nga.

Sáng sớm hôm sau người làm mở cửa ra đưa đồ mặc phù hợp với lễ tang mà bọn họ đã chuẩn bị từ trước qua. Tô Hồi cứ giống như là một con búp bê mặc người bày bố, mặc lên áo sơ mi màu đen, đồ vest và khoác thêm cả một cái áo măng tô đen, cuối cùng thì Quý Á Nam cũng mặc một bộ đồ màu đen cũng bước tới, bà cắm lên một đóa vải thủ công lên trước ngực cho cậu, nó trông giống như hoa sơn trà trắng vậy.

Tô Hồi biểu hiện ra ngoài một vẻ yên tĩnh cực kì không phù hợp với kì hưng cảm, Quý Á Nam nói cái gì cậu gật đầu cái đó. Vì quan hệ gia đình đặc thù nên lần này chỉ có hai mẹ con bọn họ đi, trước khi ra khỏi nhà thì Tô Hồi nhìn thấy bà ngoại trông rất tiều tụy bước từ trên lầu xuống, cậu liền bước tới để cho bà ôm một cái.

“Đừng đau buồn quá.” Bà ngoại xoa lên đầu cậu.

Tô Hồi lắc đầu, cậu nhìn người mẹ đang bận gọi điện thoại một cái rồi nhỏ tiếng cầu xin bà ngoại, “Bà ơi, con có thể mượn điện thoại của bà một chút không?”

Bà ngoại suy nghĩ lại rồi đồng ý với cậu.

Tô Hồi lấy điện thoại rồi lập tức gọi điện thoại cho Ninh Nhất Tiêu nhưng mà lại không ai nghe máy, thời gian của cậu không có nhiều, chỉ có thể nhanh chóng gửi một tin nhắn đi.

[Em là Tô Hồi, Ninh Nhất Tiêu, em bây giờ đang ở nhà, anh không cần lo lắng cho em, em không sao cả, em sẽ nhanh chóng tới gặp anh.]

Gửi tin nhắn đi rồi Tô Hồi trả lại điện thoại cho bà ngoại, cậu còn chưa kịp nói thêm câu nào thì đã nghe thấy mẹ cậu hối cậu mau đi ra ngoài.

Quý Á Nam lái xe, Tô Hồi thì ngồi ở ghế phó lái, trong xe trở nên cực kì im ắng.



Sắc trời xám xịt như là một tấm bọt biển thấm ướt trở nên mốc meo, không cần vắt cũng đã nhỏ nước ra.

Tô Hồi dựa lên cửa sổ xe không nói một lời, cứ giống như cái bản thân hưng phấn đó đã bị cắt bỏ ra ngoài đi mất rồi.

Quý Á Nam mở miệng nói cho cậu mấy thứ lưu trình, nói là bọn họ sẽ tới nhà của chú trước rồi đón dì cũng tới Linh đường.

Tô Hồi không có ý kiến gì phát biểu đối với chuyện của người lớn cả.

Nhà của chú cách bọn họ không quá xa, lúc nhỏ Tô Hồi thường xuyên tới chơi cho nên tới bây giờ cậu cũng vẫn còn nhớ đường, chỉ là sau này ông ngoại không cho cậu đi nữa, chú cũng không sống ở nhà, bọn họ luôn chẳng gặp mặt nhau.

Có lúc Tô Hồi sẽ mơ thấy ông và sẽ nói chuyện với chú của mình ở trong mơ, cậu cảm thấy rằng chú chắc cũng sẽ mơ thấy cậu như vậy.

Nhà của chú út có nhiều họ hàng tập trung lại, mặt lạ mặt quen gì cũng có, Tô Hồi đi theo phía sau Quý Á Nam, cậu ngoan ngoãn chào với bọn họ nhưng cũng chỉ ở mức gật đầu. Chẳng qua là bởi vì ở trường hợp đặc biệt thế này mọi người đều không có tâm trạng đi hàn huyên gì cả và cũng không để ý sự im ắng của Tô Hồi.

Quý Á Nam tuy chỉ là con dâu trước đây của nhà họ Tô nhưng mà sau khi bà tiếp quản công việc của người chồng đã mất xong thì vẫn luôn rất chiếu cố nhà họ Tô, bao gồm cả em của Tô Tấn là Tô Vân, lời nói của bà rất có sức nặng, rất nhiều họ hàng nhà họ Tô đều lên trước chào hỏi với bà, Tô Hồi thì lại không biết phải làm gì nên cậu lui xuống đứng phía sau mẹ mình.

“Tiểu Hồi, con đi lên bảo dì xuống đi con.” Quý Á Nam quay đầu lại nói với Tô Hồi, “Chút nữa nhớ phải đưa cái này cho dì con, đây là văn kiện giấy mà bên nhà tang lễ đưa tới.”

Tô Hồi gật đầu, cậu nhận lấy tập giấy màu đen từ trong tay mẹ rồi quay người bước từng bước một đi lên lầu.

Cậu vẫn còn nhớ bố cục của căn nhà này, và cũng nhớ phòng của chú út và dì là ở căn phòng phía trong cùng của tầng hai. Cửa ở tầng hai đều mở ra, chỉ có căn phòng ngủ phía trong là đang đóng, Tô Hồi bước tới gõ gõ cửa.

Trong phòng không có bất cứ câu trả lời nào cả, cậu lại thử thêm một lần nữa những mà vẫn là như thế.

Tay của cậu đặt trên tấm cửa nhưng lại đột nhiên phát hiện ra cửa không hề khóa, vừa đẩy đã mở ra.

“Dì ơi?” Tô Hồi nhìn cánh cửa tự mở ra một cách chậm rãi, tầm nhìn dần dẫn rộng ra, nhưng mà ở trong phòng không hề có người, và cũng không có ai trả lời.

Tô Hồi lại gọi thêm một lần nữa đồng thời cũng bước vào phòng. Trong phòng được thu dọn cực kì sạch sẽ gọn gàng, cậu bước vào mới phát hiện thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy, trên đó chỉ viết mấy hàng chỉ ngắn gọn.

Tô Hồi đọc xong thì khựng cả tay lại, bất giác là lỏng tay ra, từ giấy nhẹ bẫng đó như là một u linh màu trắng đưa đẩy rơi xuống bên chân cậu.

Mà lúc này, Tô Hồi mới phát hiện thấy cánh cửa tủ quần áo ở bên cạnh đó không thể khép lại hoàn toàn, nó bị kẹt lại bởi một cái đầm màu đen.

Cậu tay run run mở cánh cửa tủ ra, sau đó thì trực tiếp ngã ngồi xuốn cái giường được thu dọn không có một chút nếp gấp nào, tay cậu nắm chặt ga giường.

“Mẹ ơi…” Tô Hồi ép bản thân mình phải đứng dậy, cậu muốn rời khỏi căn phòng này, cậu lớn tiếng gọi mẹ mình, lặp lặp cả mấy lần cho tới khi tiếng giày cao gót của Quý Á Nam tới gần, bà nhìn cậu đang dựa lên tường hành lang một cái rồi bước nhanh tới phòng ngủ.

Tô Hồi thế nào cũng không ngờ tới hóa ra cậu lại tham gia tang lễ của cả hai người.

Cảnh sát nhanh chóng tới đó hỏi Tô Hồi rất nhiều câu hỏi, nhưng mà những gì cuậ có thể nói không hề nhiều, bọn họ xem tờ giấy mà dì để lại rồi lại kiểm tra tủ quần áo một lần nữa, sau đó thì ra phán định một cách đơn giản.

Những bày trí ở trên Linh đường cũng có những thay đổi, bọn họ đặt thêm một khung ảnh của dì ngay bên cạnh khung ảnh trắng đen của chú, hai người thành đôi thành cặp, đều là dáng hồi trẻ của hai người, cười lên rất xán lạn, tổn rất đẹp đôi.

Tô Hồi quỳ trước bồ đoàn, cậu cứ giống như là bị tiêm một liều thuốc gây tê vậy, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào cả.

Tất cả mọi người đều cho rằng do cậu quá sợ hãi nên từng người bước tới an ủi cậu, ôm lấy cậu rồi rót li trà gừng nóng tới cho cậu, chỉ có Quý Á Nam mới biết được không chỉ vì những điều này.

Thời gian phát biểu đã tới, họ hàng thân thích và bạn bè bước tới trước micro rồi đọc những lời tưởng niệm đã soạn trước lên, không khí vẫn luôn cực kì bi thương, mọi người đều khóc nấc nhỏ tiếng lên rồi lau nước mắt đi.

Cho tới khi em ruột của dì bước lên, cô vốn là định đọc theo đó, nhưng mà mới đọc được một nửa thì lại vò nát tờ giấy đã chuẩn bị trước đi rồi che mặt lại khóc.

“Tôi chỉ mới viết của anh rể…không ngờ tới chỉ mình cũng đi mất…”

Cô vừa khóc vừa nói, “Lúc mà anh rể chẩn đoán ra bệnh thì chúng tôi đều đã từng khuyên bảo, kêu chị tôi hãy li hôn với anh đi, chị thì có nói thế nào cũng không chịu, nhưng mà người bệnh tâm thần thì nào còn có yêu hay không yêu gì nữa? Lúc phát bệnh thì anh sẽ điên lên, đánh người, bệnh giảm đi thì anh lại ôm chị mà khóc, tôi biết bọn họ rất yêu nhau, nhưng mà, nhưng mà….”

Tô Hồi nghĩ tới tờ di thư nọ, thật ra nó cũng chỉ có hai dòng chữ mà thôi.

[Tôi vẫn luôn biết là sẽ có một ngày thế này cho nên đã chuẩn bị từ trước đó rất sớm rồi. Có lẽ điều này sẽ rất tàn nhẫn đối với mọi người, nhưng mà tôi yêu Tô Vân, đừng vì tôi mà buồn, đây là lựa chọn tốt nhất.]

Cô chưa nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng khóc xé lòng, Quý Á Nam nhìn sang thì nói một câu khôn xong rồi, mẹ của dì con tới rồi.

Tô Hồi cũng quay đầu lại, cậu nhìn thấy một cụ già tóc hoa râm đang khóc lớn tiếng ở bên ngoài bị những người thân thích khác cản lại, tiếng gào tê tâm liệt phế đã phá vỡ phòng tuyến tự gây tê cuối cùng của Tô Hồi.

“Con vì sao cứ phải đi cùng với nó mới chịu được vậy! Đứa con gái đáng thương của tôi…đã nói với con đừng ở bên cạnh nó từ trước rồi mà! Nó là thằng tâm thần, con là một người đang sống đàng hoàng cơ mà! Nghiệp chướng…”

Tô Hồi đột nhiên bật khóc, nước mắt rơi xuống thành dòng, cậu cúi đầu xuống lấy tay ra lau đi, nhưng mà hình như càng lâu thì lại càng nhiều thêm.

Quý Á Nam nhìn thấy vậy thì lau nước mắt của mình đi, bà cố kéo Tô Hồi vào trong lòng mình, bà không nói cái gì cả, chỉ vỗ lên lưng cậu mà thôi.

Đây cứ giống như là một bài học chết chóc về tình yêu một cách cực kì tàn nhẫn vậy.

Lúc lễ tang sắp kết thúc thì đã là trưa rồi, không biết ai mời pháp sư tới. Pháp sư khoác áo cà sa làm nghi thức khiến cho Tô Hồi đờ người ra, ông niệm kinh văn cho người ra đi rồi dẫn theo đồ đệ của ông tặng Phật bài cho mỗi một vị khách xuất hiện ở đây.

Bọn họ đi ngang qua Tô Hồi, đồ đệ lại nhắc lại lời giới thiệu đã lặp đi lặp lại một lần nữa, “Đây là một tấm Phật bài đã khai quang, có thể giữ bình an thuận lợi.”

Quý Á Nam thấy Tô Hồi không nhận thì bà lặng lẽ thúc khuỷu tay lên cánh tay của cậu.

Tô Hồi giờ mới đưa hai tay ra nhận lấy tấm Phật bài từ trong tay đồ đệ, “Cảm ơn Pháp sư.”

Lúc Pháp sư đang định đi qua thì Tô Hồi lại lên tiếng cản lại, “Pháp sư, làm thế nào mới có thể được như ý muốn?”

Quý Á Nam nhìn sang nhỏ tiếng nhắc nhở cậu, “Tô Hồi.”

Mà bước chân của Pháp sư thì khựng lại, ông quay đầu nhìn cậu, trên mặt là nụ cười hiền từ cứ giống như là bị câu hỏi trẻ con của cậu chọc cười vậy, “Tiểu thí chủ, tất cả mọi phép đều sinh ra từ cái duyên, tâm sinh thì mọi loại phép đều sinh, cậu trong lòng có nghĩ tới thì sẽ gieo mầm giống xuống, nếu như muốn sự thành thì cần phải thực hiện duyên ngoại mới có thể tạo thành nhân quả. Người ta nói lòng chân thành thì ắt sẽ có linh, làm nhiều việc thiện, trong lòng sẽ lưu giữ lại thiện niệm, luôn luôn ước nguyện ở trong lòng thì thiện niệm sẽ thành sự thật.”

Tô Hồi chắp hai tay lại, trong mắt ươn ướt, “Cảm ơn thầy.”

Quý Á Nam không hiểu được, bà không hiểu vì sao Tô Hồi lại phải giải đáp nghi vấn với Phật pháp mà cậu chưa bao giờ tin vào. Thật sự thì Tô Hồi cũng không hiểu nổi/

Cậu không còn đường nào để đi, chỉ là muốn tìm một chỗ gửi gắm mà thôi, cái gì cũng được hết.

Giờ này phút này, Tô Hồi luôn không tin vào chủ nghĩa duy tâm lại học theo những người khác thành khẩn quỳ trước bồ đoàn, chắp Phật bài giữa hai tay dập đầu ba lần.

Cậu quyết định sau này mỗi ngày đều phải cầu nguyện cho Ninh Nhất Tiêu một lần, cứ coi như là ước nguyện thầm trong lòng, cầu cho hắn mạnh khỏe hạnh phúc, tương lai xán lạn.

Lời rời đi, Quý Á Nam dẫn Tô Hồi quay về lại trong xe. Trên đường về không im ắng đến thế nữa, Quý Á Nam định trò chuyện với cậu.

“Tiểu Hồi, mẹ biết là bây giờ trong lòng con rất buồn, nhưng mà có vài lời mẹ vẫn phải nói.”

“Mẹ cũng rất hối hận, hôm nay mẹ không nên để con một mình đi lên tìm dì con, mẹ cũng không ngờ tới chuyện sẽ thành thế này, nhưng mà nói thật lòng thì sau như chuyện xảy ra thì mẹ hình như cũng không thấy bất ngờ lắm. Chú nhỏ của con và dì con là tình đầu, hai bọn họ vừa mới yêu đương đã ăn một bữa cơm với mẹ và cả ba con nữa, lúc đó mẹ đã cảm thấy rằng bọn họ thật ngọt ngào, họ thật hiểu nhau, cứ giống như là mấy đôi tình nhân từ trong tâm hồn có thể nắm tay nhau tới già trong phim điện ảnh ấy.”

Bà vừa nói vừa nghẹn ngào, “Nhưng mà ai cũng không ngờ tới được chú của con sẽ mắc bệnh như vậy, nói thật thì chứng bệnh của tâm thần phân liệt thật sự rất đáng sợ, có một lần chú tới nhà chúng ta ăn cơm, con không ở đó, vốn là một người đang trò chuyện rất vui vẻ thì đột nhiên chú lật bàn lên, mẹ ấn tượng rất sâu. Những tình huống như vậy dì của con đã phải trải qua biết bao nhiêu lần rồi nhỉ?”

Tô Hồi khôn có biểu cảm gì cả, cậu nắm chặt Phật bài nhìn ra ngoài cửa không nhúc nhích gì cả và cũng không cắt ngang bà.

“Điều đáng sợ nhất là chú ấy có khuynh hướng tự tàn, chú thử hết lần này tới lần khác, cuối cùng không còn cách nào chỉ có thể ở bệnh viện nhốt lại…” Quý Á Nam dừng lại một lúc, bà hoãn lại rồi mới tiếp tục, “Theo lẽ thường thì mọi người đều sẽ chú ý tới người bị bệnh, rất ít khi quan tâm tới vợ chồng bệnh nhân, mẹ cũng đã từng khuyên dì li hôn, nhưng mà dì quá yêu, không thể nào rời khỏi chú được.”

Đèn đỏ tới, Quý Á Nam dừng xe lại nhìn Tô Hồi một cái.

“Thật ra mẹ không cảm thấy tình yêu của mấy đứa trẻ bọn con nông cạn, mẹ cũng biết là con lần đầu tiên yêu thích một người, con yêu cậu ấy, cậu ấy có thể cũng yêu con. Nhưng mà Tiểu Hồi à, có lúc không yêu đến vậy ngược lại sẽ tốt hơn, sợ chỉ sợ tình quá sâu. Mẹ và ba con là một ví dụ, ba con đi rồi mẹ còn có thế miễn cưỡng bước ra được, nhưng mà dì của con không làm được, bà còn không thể cố chịu đựng được qua một đêm.”

“Đau dài không bằng đau ngắn, câu này nói rất có lí. Mẹ muốn nói một câu rất là tàn nhẫn rằng, con là người bệnh, con phải chịu trách nhiệm với người con yêu.”

Tô Hồi nghĩ rằng, ngày hôm nay thật dài, nó cứ giống như là một cuộc lăng trì tới chết không có tận đầu.

Mà những lời mà mẹ cậu nói chính là những nhát dao cuối cùng rạch mạnh lên tim cậu.

Quý Á Nam cũng im lặng, một phút sau, điện thoại đột nhiên vang lên, bà nhìn số gọi đến một cái, đó là số của công việc quan trọng nên bà dừng xe ở bên đường rồi xuống xe nhận điện thoại.

Bà không có dặn dò gì cả, Tô Hồi ngồi trên ghế phó lái nhìn mẹ cậu rồi mở dây thắt an toàn ra, cậu khẽ mở cửa xe ra không hề do dự mà chạy tới phía bên kia đường.

Hai phút sau, Quý Á Nam cúp điện thoại xong thì nhìn thấy cái xe trống không rồi thở dài một hơi. Bà đốt một điếu thuốc lá lên rồi đứng ở bên đườ

Chương 67.

Tốn gần một tiếng đồng hồ Tô Hồi mới dần dần tiêu hóa được tin dữ này.

Nó giống như bầu trời của cậu vốn dĩ đã tối đen, nhưng may mắn lại được mấy vì sao thắp sáng làm cho cậu đêm tới sẽ không đến nổi quá cô đơn, nhưng mà bây giờ thì lại thêm một vì sao nữa vụt tắt.

Nhân viên làm vườn mới tới dọn dẹp đi những cây cỏ dại ở trong vườn hoa, đó là những cọng cỏ dại cuối cùng trong mùa đông này. Cho dù cửa kính có khóa chặt lại thì Tô Hồi dường như vẫn ngửi thấy được vị tanh của cỏ đó, cậu kéo rèm lại rồi chạy tới phòng tắm nôn ra.

Tô Hồi phát hiện ra con người thật ra rất dễ biến mất trên cõi đời này. Chú của cậu, mẹ của Ninh Nhất Tiêu, cứ nói không còn là không còn nữa, không giống như trong phim tí nào, phim có spoil, có cảnh báo trước, còn thế giới hiện thực thì lại tồi tệ như trò chơi đập chuột vậy, chẳng qua bọn họ không phải là người cầm cây búa mà lại là con chuột trốn chui trốn lủi, mệt mỏi ứng phó với những cái đập mạnh hết cái này tới cái khác.

Cậu rất muốn trốn đi, rất muốn ở lại, nhưng mà cậu chỉ là một con chuột mắc kẹt lại trong động không chịu chấp hiện hiện thực mà thôi.

Suốt cả buổi chiều Tô Hồi đều ở trong phòng đọc sách, cậu đọc lớn từng chữ lên để đối kháng với cơn hưng cảm và sự đau khổ. Trời tối đi, cậu nghĩ tới gì đó liền lấy một cái hộp đã lâu rồi không mở ra ở trong ngăn kéo dưới giường, cậu nhập mật mã vào rồi mở nó ra, lật tìm tới một cái hộp ở dưới đáy, bên trong đó có mấy công cụ xăm hình đơn giản.

Đây là đồ lúc trước cậu hưng cảm thấy có hứng nên mua về, nhưng mà lúc đồ được đưa tới thì Tô Hồi đã quay lại kì trầm cảm, cậu không thể nổi lên một chút hứng thú nào, sau đó thì quên béng mất.

Công cụ ở trong đó còn ít hơn cậu tưởng tượng, Tô Hồi mở giấy hướng dẫn sử dụng dài ngoằn ra, cậu không thể kiểm soát được mà đọc lên.

Vậy nên cậu lấy tất cả công cụ ra rồi nhốt mình trong phòng tắm, cởi áo ra, cậu đọc một lượt hướng dẫn sử dụng xong thì tìm một khoảng da phù hợp vừa tầm tay của cậu rồi lấy bông gòn tẩm cồn ra khử khuẩn.

Sự hưng phấn k1ch thích đầu óc của cậu, rõ ràng là đã đọc hướng dẫn sử dụng rồi nhưng mà Tô Hồi vẫn tùy hứng không chịu làm theo, cậu không in dấu lên mà trực tiếp tra mực vào căn đúng khoảng da phần xương chậu.

Xăm còn đau hơn cả trong tưởng tượng của cậu và cũng khó hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Mỗi lần kim đâm lên cậu đều nhớ tới khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu.

Không khí nóng ẩm của phòng tắm làm cho tấm lưng cong lại của cậu thấm đượm một lớp mồ hôi, trên trán cũng vậy, tay của Tô Hồi có hơi run, cứ xăm được một lúc lại dừng lại, chỉ có một hàng chữ tiếng anh thôi mà cậu lại tốn hết cả ba tiếng đồng hồ mới làm xong.

Thành quả còn đẹp hơn cả dự tính của cậu, Tô Hồi nhìn vào trong gương, phần da hơi hơi nổi lên và đỏ lên đều khiến cho nó trông chân thực hơn, cậu mặc áo rồi khoác thêm áo khoác ngồi khoanh chân trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh vườn hoa vào ban đêm rồi bắt đầu ngâm nga.

Sáng sớm hôm sau người làm mở cửa ra đưa đồ mặc phù hợp với lễ tang mà bọn họ đã chuẩn bị từ trước qua. Tô Hồi cứ giống như là một con búp bê mặc người bày bố, mặc lên áo sơ mi màu đen, đồ vest và khoác thêm cả một cái áo măng tô đen, cuối cùng thì Quý Á Nam cũng mặc một bộ đồ màu đen cũng bước tới, bà cắm lên một đóa vải thủ công lên trước ngực cho cậu, nó trông giống như hoa sơn trà trắng vậy.

Tô Hồi biểu hiện ra ngoài một vẻ yên tĩnh cực kì không phù hợp với kì hưng cảm, Quý Á Nam nói cái gì cậu gật đầu cái đó. Vì quan hệ gia đình đặc thù nên lần này chỉ có hai mẹ con bọn họ đi, trước khi ra khỏi nhà thì Tô Hồi nhìn thấy bà ngoại trông rất tiều tụy bước từ trên lầu xuống, cậu liền bước tới để cho bà ôm một cái.

“Đừng đau buồn quá.” Bà ngoại xoa lên đầu cậu.

Tô Hồi lắc đầu, cậu nhìn người mẹ đang bận gọi điện thoại một cái rồi nhỏ tiếng cầu xin bà ngoại, “Bà ơi, con có thể mượn điện thoại của bà một chút không?”

Bà ngoại suy nghĩ lại rồi đồng ý với cậu.

Tô Hồi lấy điện thoại rồi lập tức gọi điện thoại cho Ninh Nhất Tiêu nhưng mà lại không ai nghe máy, thời gian của cậu không có nhiều, chỉ có thể nhanh chóng gửi một tin nhắn đi.

[Em là Tô Hồi, Ninh Nhất Tiêu, em bây giờ đang ở nhà, anh không cần lo lắng cho em, em không sao cả, em sẽ nhanh chóng tới gặp anh.]

Gửi tin nhắn đi rồi Tô Hồi trả lại điện thoại cho bà ngoại, cậu còn chưa kịp nói thêm câu nào thì đã nghe thấy mẹ cậu hối cậu mau đi ra ngoài.

Quý Á Nam lái xe, Tô Hồi thì ngồi ở ghế phó lái, trong xe trở nên cực kì im ắng.

Sắc trời xám xịt như là một tấm bọt biển thấm ướt trở nên mốc meo, không cần vắt cũng đã nhỏ nước ra.

Tô Hồi dựa lên cửa sổ xe không nói một lời, cứ giống như cái bản thân hưng phấn đó đã bị cắt bỏ ra ngoài đi mất rồi.

Quý Á Nam mở miệng nói cho cậu mấy thứ lưu trình, nói là bọn họ sẽ tới nhà của chú trước rồi đón dì cũng tới Linh đường.

Tô Hồi không có ý kiến gì phát biểu đối với chuyện của người lớn cả.

Nhà của chú cách bọn họ không quá xa, lúc nhỏ Tô Hồi thường xuyên tới chơi cho nên tới bây giờ cậu cũng vẫn còn nhớ đường, chỉ là sau này ông ngoại không cho cậu đi nữa, chú cũng không sống ở nhà, bọn họ luôn chẳng gặp mặt nhau.

Có lúc Tô Hồi sẽ mơ thấy ông và sẽ nói chuyện với chú của mình ở trong mơ, cậu cảm thấy rằng chú chắc cũng sẽ mơ thấy cậu như vậy.

Nhà của chú út có nhiều họ hàng tập trung lại, mặt lạ mặt quen gì cũng có, Tô Hồi đi theo phía sau Quý Á Nam, cậu ngoan ngoãn chào với bọn họ nhưng cũng chỉ ở mức gật đầu. Chẳng qua là bởi vì ở trường hợp đặc biệt thế này mọi người đều không có tâm trạng đi hàn huyên gì cả và cũng không để ý sự im ắng của Tô Hồi.

Quý Á Nam tuy chỉ là con dâu trước đây của nhà họ Tô nhưng mà sau khi bà tiếp quản công việc của người chồng đã mất xong thì vẫn luôn rất chiếu cố nhà họ Tô, bao gồm cả em của Tô Tấn là Tô Vân, lời nói của bà rất có sức nặng, rất nhiều họ hàng nhà họ Tô đều lên trước chào hỏi với bà, Tô Hồi thì lại không biết phải làm gì nên cậu lui xuống đứng phía sau mẹ mình.

“Tiểu Hồi, con đi lên bảo dì xuống đi con.” Quý Á Nam quay đầu lại nói với Tô Hồi, “Chút nữa nhớ phải đưa cái này cho dì con, đây là văn kiện giấy mà bên nhà tang lễ đưa tới.”

Tô Hồi gật đầu, cậu nhận lấy tập giấy màu đen từ trong tay mẹ rồi quay người bước từng bước một đi lên lầu.

Cậu vẫn còn nhớ bố cục của căn nhà này, và cũng nhớ phòng của chú út và dì là ở căn phòng phía trong cùng của tầng hai. Cửa ở tầng hai đều mở ra, chỉ có căn phòng ngủ phía trong là đang đóng, Tô Hồi bước tới gõ gõ cửa.

Trong phòng không có bất cứ câu trả lời nào cả, cậu lại thử thêm một lần nữa những mà vẫn là như thế.

Tay của cậu đặt trên tấm cửa nhưng lại đột nhiên phát hiện ra cửa không hề khóa, vừa đẩy đã mở ra.

“Dì ơi?” Tô Hồi nhìn cánh cửa tự mở ra một cách chậm rãi, tầm nhìn dần dẫn rộng ra, nhưng mà ở trong phòng không hề có người, và cũng không có ai trả lời.

Tô Hồi lại gọi thêm một lần nữa đồng thời cũng bước vào phòng. Trong phòng được thu dọn cực kì sạch sẽ gọn gàng, cậu bước vào mới phát hiện thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy, trên đó chỉ viết mấy hàng chỉ ngắn gọn.

Tô Hồi đọc xong thì khựng cả tay lại, bất giác là lỏng tay ra, từ giấy nhẹ bẫng đó như là một u linh màu trắng đưa đẩy rơi xuống bên chân cậu.

Mà lúc này, Tô Hồi mới phát hiện thấy cánh cửa tủ quần áo ở bên cạnh đó không thể khép lại hoàn toàn, nó bị kẹt lại bởi một cái đầm màu đen.

Cậu tay run run mở cánh cửa tủ ra, sau đó thì trực tiếp ngã ngồi xuốn cái giường được thu dọn không có một chút nếp gấp nào, tay cậu nắm chặt ga giường.

“Mẹ ơi…” Tô Hồi ép bản thân mình phải đứng dậy, cậu muốn rời khỏi căn phòng này, cậu lớn tiếng gọi mẹ mình, lặp lặp cả mấy lần cho tới khi tiếng giày cao gót của Quý Á Nam tới gần, bà nhìn cậu đang dựa lên tường hành lang một cái rồi bước nhanh tới phòng ngủ.

Tô Hồi thế nào cũng không ngờ tới hóa ra cậu lại tham gia tang lễ của cả hai người.

Cảnh sát nhanh chóng tới đó hỏi Tô Hồi rất nhiều câu hỏi, nhưng mà những gì cuậ có thể nói không hề nhiều, bọn họ xem tờ giấy mà dì để lại rồi lại kiểm tra tủ quần áo một lần nữa, sau đó thì ra phán định một cách đơn giản.

Những bày trí ở trên Linh đường cũng có những thay đổi, bọn họ đặt thêm một khung ảnh của dì ngay bên cạnh khung ảnh trắng đen của chú, hai người thành đôi thành cặp, đều là dáng hồi trẻ của hai người, cười lên rất xán lạn, tổn rất đẹp đôi.

Tô Hồi quỳ trước bồ đoàn, cậu cứ giống như là bị tiêm một liều thuốc gây tê vậy, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào cả.

Tất cả mọi người đều cho rằng do cậu quá sợ hãi nên từng người bước tới an ủi cậu, ôm lấy cậu rồi rót li trà gừng nóng tới cho cậu, chỉ có Quý Á Nam mới biết được không chỉ vì những điều này.

Thời gian phát biểu đã tới, họ hàng thân thích và bạn bè bước tới trước micro rồi đọc những lời tưởng niệm đã soạn trước lên, không khí vẫn luôn cực kì bi thương, mọi người đều khóc nấc nhỏ tiếng lên rồi lau nước mắt đi.

Cho tới khi em ruột của dì bước lên, cô vốn là định đọc theo đó, nhưng mà mới đọc được một nửa thì lại vò nát tờ giấy đã chuẩn bị trước đi rồi che mặt lại khóc.

“Tôi chỉ mới viết của anh rể…không ngờ tới chỉ mình cũng đi mất…”

Cô vừa khóc vừa nói, “Lúc mà anh rể chẩn đoán ra bệnh thì chúng tôi đều đã từng khuyên bảo, kêu chị tôi hãy li hôn với anh đi, chị thì có nói thế nào cũng không chịu, nhưng mà người bệnh tâm thần thì nào còn có yêu hay không yêu gì nữa? Lúc phát bệnh thì anh sẽ điên lên, đánh người, bệnh giảm đi thì anh lại ôm chị mà khóc, tôi biết bọn họ rất yêu nhau, nhưng mà, nhưng mà….”

Tô Hồi nghĩ tới tờ di thư nọ, thật ra nó cũng chỉ có hai dòng chữ mà thôi.

[Tôi vẫn luôn biết là sẽ có một ngày thế này cho nên đã chuẩn bị từ trước đó rất sớm rồi. Có lẽ điều này sẽ rất tàn nhẫn đối với mọi người, nhưng mà tôi yêu Tô Vân, đừng vì tôi mà buồn, đây là lựa chọn tốt nhất.]

Cô chưa nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng khóc xé lòng, Quý Á Nam nhìn sang thì nói một câu khôn xong rồi, mẹ của dì con tới rồi.

Tô Hồi cũng quay đầu lại, cậu nhìn thấy một cụ già tóc hoa râm đang khóc lớn tiếng ở bên ngoài bị những người thân thích khác cản lại, tiếng gào tê tâm liệt phế đã phá vỡ phòng tuyến tự gây tê cuối cùng của Tô Hồi.

“Con vì sao cứ phải đi cùng với nó mới chịu được vậy! Đứa con gái đáng thương của tôi…đã nói với con đừng ở bên cạnh nó từ trước rồi mà! Nó là thằng tâm thần, con là một người đang sống đàng hoàng cơ mà! Nghiệp chướng…”

Tô Hồi đột nhiên bật khóc, nước mắt rơi xuống thành dòng, cậu cúi đầu xuống lấy tay ra lau đi, nhưng mà hình như càng lâu thì lại càng nhiều thêm.

Quý Á Nam nhìn thấy vậy thì lau nước mắt của mình đi, bà cố kéo Tô Hồi vào trong lòng mình, bà không nói cái gì cả, chỉ vỗ lên lưng cậu mà thôi.

Đây cứ giống như là một bài học chết chóc về tình yêu một cách cực kì tàn nhẫn vậy.

Lúc lễ tang sắp kết thúc thì đã là trưa rồi, không biết ai mời pháp sư tới. Pháp sư khoác áo cà sa làm nghi thức khiến cho Tô Hồi đờ người ra, ông niệm kinh văn cho người ra đi rồi dẫn theo đồ đệ của ông tặng Phật bài cho mỗi một vị khách xuất hiện ở đây.

Bọn họ đi ngang qua Tô Hồi, đồ đệ lại nhắc lại lời giới thiệu đã lặp đi lặp lại một lần nữa, “Đây là một tấm Phật bài đã khai quang, có thể giữ bình an thuận lợi.”

Quý Á Nam thấy Tô Hồi không nhận thì bà lặng lẽ thúc khuỷu tay lên cánh tay của cậu.

Tô Hồi giờ mới đưa hai tay ra nhận lấy tấm Phật bài từ trong tay đồ đệ, “Cảm ơn Pháp sư.”

Lúc Pháp sư đang định đi qua thì Tô Hồi lại lên tiếng cản lại, “Pháp sư, làm thế nào mới có thể được như ý muốn?”

Quý Á Nam nhìn sang nhỏ tiếng nhắc nhở cậu, “Tô Hồi.”

Mà bước chân của Pháp sư thì khựng lại, ông quay đầu nhìn cậu, trên mặt là nụ cười hiền từ cứ giống như là bị câu hỏi trẻ con của cậu chọc cười vậy, “Tiểu thí chủ, tất cả mọi phép đều sinh ra từ cái duyên, tâm sinh thì mọi loại phép đều sinh, cậu trong lòng có nghĩ tới thì sẽ gieo mầm giống xuống, nếu như muốn sự thành thì cần phải thực hiện duyên ngoại mới có thể tạo thành nhân quả. Người ta nói lòng chân thành thì ắt sẽ có linh, làm nhiều việc thiện, trong lòng sẽ lưu giữ lại thiện niệm, luôn luôn ước nguyện ở trong lòng thì thiện niệm sẽ thành sự thật.”

Tô Hồi chắp hai tay lại, trong mắt ươn ướt, “Cảm ơn thầy.”

Quý Á Nam không hiểu được, bà không hiểu vì sao Tô Hồi lại phải giải đáp nghi vấn với Phật pháp mà cậu chưa bao giờ tin vào. Thật sự thì Tô Hồi cũng không hiểu nổi.

Cậu không còn đường nào để đi, chỉ là muốn tìm một chỗ gửi gắm mà thôi, cái gì cũng được hết.

Giờ này phút này, Tô Hồi luôn không tin vào chủ nghĩa duy tâm lại học theo những người khác thành khẩn quỳ trước bồ đoàn, chắp Phật bài giữa hai tay dập đầu ba lần.

Cậu quyết định sau này mỗi ngày đều phải cầu nguyện cho Ninh Nhất Tiêu một lần, cứ coi như là ước nguyện thầm trong lòng, cầu cho hắn mạnh khỏe hạnh phúc, tương lai xán lạn.

Lời rời đi, Quý Á Nam dẫn Tô Hồi quay về lại trong xe. Trên đường về không im ắng đến thế nữa, Quý Á Nam định trò chuyện với cậu.

“Tiểu Hồi, mẹ biết là bây giờ trong lòng con rất buồn, nhưng mà có vài lời mẹ vẫn phải nói.”

“Mẹ cũng rất hối hận, hôm nay mẹ không nên để con một mình đi lên tìm dì con, mẹ cũng không ngờ tới chuyện sẽ thành thế này, nhưng mà nói thật lòng thì sau như chuyện xảy ra thì mẹ hình như cũng không thấy bất ngờ lắm. Chú nhỏ của con và dì con là tình đầu, hai bọn họ vừa mới yêu đương đã ăn một bữa cơm với mẹ và cả ba con nữa, lúc đó mẹ đã cảm thấy rằng bọn họ thật ngọt ngào, họ thật hiểu nhau, cứ giống như là mấy đôi tình nhân từ trong tâm hồn có thể nắm tay nhau tới già trong phim điện ảnh ấy.”

Bà vừa nói vừa nghẹn ngào, “Nhưng mà ai cũng không ngờ tới được chú của con sẽ mắc bệnh như vậy, nói thật thì chứng bệnh của tâm thần phân liệt thật sự rất đáng sợ, có một lần chú tới nhà chúng ta ăn cơm, con không ở đó, vốn là một người đang trò chuyện rất vui vẻ thì đột nhiên chú lật bàn lên, mẹ ấn tượng rất sâu. Những tình huống như vậy dì của con đã phải trải qua biết bao nhiêu lần rồi nhỉ?”

Tô Hồi khôn có biểu cảm gì cả, cậu nắm chặt Phật bài nhìn ra ngoài cửa không nhúc nhích gì cả và cũng không cắt ngang bà.

“Điều đáng sợ nhất là chú ấy có khuynh hướng tự tàn, chú thử hết lần này tới lần khác, cuối cùng không còn cách nào chỉ có thể ở bệnh viện nhốt lại…” Quý Á Nam dừng lại một lúc, bà hoãn lại rồi mới tiếp tục, “Theo lẽ thường thì mọi người đều sẽ chú ý tới người bị bệnh, rất ít khi quan tâm tới vợ chồng bệnh nhân, mẹ cũng đã từng khuyên dì li hôn, nhưng mà dì quá yêu, không thể nào rời khỏi chú được.”

Đèn đỏ tới, Quý Á Nam dừng xe lại nhìn Tô Hồi một cái.

“Thật ra mẹ không cảm thấy tình yêu của mấy đứa trẻ bọn con nông cạn, mẹ cũng biết là con lần đầu tiên yêu thích một người, con yêu cậu ấy, cậu ấy có thể cũng yêu con. Nhưng mà Tiểu Hồi à, có lúc không yêu đến vậy ngược lại sẽ tốt hơn, sợ chỉ sợ tình quá sâu. Mẹ và ba con là một ví dụ, ba con đi rồi mẹ còn có thế miễn cưỡng bước ra được, nhưng mà dì của con không làm được, bà còn không thể cố chịu đựng được qua một đêm.”

“Đau dài không bằng đau ngắn, câu này nói rất có lí. Mẹ muốn nói một câu rất là tàn nhẫn rằng, con là người bệnh, con phải chịu trách nhiệm với người con yêu.”

Tô Hồi nghĩ rằng, ngày hôm nay thật dài, nó cứ giống như là một cuộc lăng trì tới chết không có tận đầu.

Mà những lời mà mẹ cậu nói chính là những nhát dao cuối cùng rạch mạnh lên tim cậu.

Quý Á Nam cũng im lặng, một phút sau, điện thoại đột nhiên vang lên, bà nhìn số gọi đến một cái, đó là số của công việc quan trọng nên bà dừng xe ở bên đường rồi xuống xe nhận điện thoại.

Bà không có dặn dò gì cả, Tô Hồi ngồi trên ghế phó lái nhìn mẹ cậu rồi mở dây thắt an toàn ra, cậu khẽ mở cửa xe ra không hề do dự mà chạy tới phía bên kia đường.

Hai phút sau, Quý Á Nam cúp điện thoại xong thì nhìn thấy cái xe trống không rồi thở dài một hơi. Bà đốt một điếu thuốc lá lên rồi đứng ở bên đường im lặng hút xong mới lái xe trở về.