Di Sản Của Hắn

Chương 69: (Hoàn)



Buổi sáng lúc đi làm, trong thang máy công ty chật kín người.

Úc Sương bị đẩy vào tận trong góc, tự cầm nhăn góc áo sơ mi của mình. Cậu biết gia nghiệp nhà Chu Mộ Dư rất lớn nhưng không ngờ lại khoa trương như vậy. Một tòa nhà hơn ba mươi tầng văn phòng đều là công ty của Chu Mộ Dư. Điều này làm cho Úc Sương có một cảm giác kiêu ngạo thầm kín, dù sao cậu cũng vào được đây từ vòng sơ yếu lí lịch tới vòng phỏng vấn.

Úc Sương học hai năm đầu đại học ở trong nước, tới năm ba lại chuyển tới trường của Chu Thư Dập, học kỳ hai của năm cuối cậu đã thức tập nửa năm tại một tổ chức tài chính nước ngoài, sau đó về nước tìm việc, không chút nghĩ ngợi nộp hồ sơ vào công ty Chu Mộ Dư, ngày hôm qua chính thức nhậm chức, trở thành nhà phân tích vốn mạo hiểm của bộ phận đầu tư M&A.

Cả quá trình đều không dựa dẫm vào sự giúp đỡ của Chu Mộ Dư, cũng không có ai biết nhân viên mới nhậm chức là bà chủ của bọn họ.

Nhưng nếu so sánh, Chu Thư Dập chưa tốt nghiệp đại học đã bị Chu Mộ Dư kéo về ngay cạnh để bồi dưỡng thành người nối nghiệp, trên dưới cả công ty đều biết tương lai sẽ có một cậu nhỏ Chu thay thế vị trí của Chu Mộ Dư.

Úc Sương yên lặng nhớ lại vị trí làm việc của mình ở đâu, không chú ý tới hai đồng nghiệp mới chen vào thang máy.

"Hôm nay nhiều người thật đấy."

"Còn không phải sao."

"Nghe nói bộ phận các cô có một anh đẹp trai mới tới, bề ngoài trông giống ai kia khi còn trẻ."

"Hửm? Cô cũng bắt kịp tin tức quá nhỉ."

"Cô không phát hiện thời gian pha trà hôm qua bên các cô vô cùng náo nhiệt sao, đều là người chạy tới xem trai đẹp đó."

"Khoa trương quá..."

Hai người không chú ý tới Úc Sương đang đứng trong góc thang máy, vẫn nói chuyện không coi ai ra gì.

"Nghe nói cậu ấy là bạn học của cậu nhỏ Chu, hôm qua có người nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện ở dưới lầu."

"A...?"

"Sao vậy?"

"Có cấp trên là bạn đại học, có chút xấu hổ."

"Xấu hổ chỗ nào, dù có là cấp trên thì cũng là người."

Thang máy ting một tiếng, cuối cùng cũng tới tầng Úc Sương muốn.

May là hai người phía trước cũng cùng một tầng với cậu, Úc Sương cúi đầu đi theo phía sau bọn họ ra khỏi thang máy, chỉ hận không thể giấu cả mặt mình vào trong áo.

Đều do Chu Thư Dập, xem ra sau này ở công ty phải duy trì khoảng cách với cậu ấy thôi.

Nói cái gì là đến cái đó, đến thời gian nghỉ trưa, Úc Sương nhận được tin nhắn của Chu Thư Dập: "Đi, cùng đi ăn cơm trưa."



Úc Sương nhìn xung quanh, hung hăng đánh chữ: "Không đi. Anh muốn ăn ở căn tin."

"Ở căn tin cũng được, để em gọi cả chú hai lên."

"Em..."

Úc Sương hoài nghi Chu Thư Dập đang cố ý.

Lúc ở nhà cậu đã nhắc nhở Chu Mộ Dư, không cho phép Chu Mộ Dư giở trò với cậu ở công ty, Chu Mộ Dư cũng thành thật đồng ý. Nhưng Úc Sương quên mất, trong công ty vẫn còn một người không nằm trong tầm kiểm soát của cậu là Chu Thư Dập.

"Lúc đi làm, anh không phải Úc Sương."

"Vậy anh là ai?"

"Anh là nhân viên qua đường."

"Nhân viên qua đường thì cũng phải ăn cơm chứ."

Lúc đang mải ứng phó Chu Thư Dập, đồng nghiệp ngày hôm qua đưa Úc Sương đi chào hỏi mọi người đi tới, hỏi: "Tiểu Úc, lát nữa muốn ăn cơm cùng nhau không?"

Úc Sương như có được ân xá, vội vàng đồng ý: "Được."

Nói xong nhắn trả lời lại Chu Thư Dập: "Anh đi ăn với đồng nghiệp rồi, em tự giải quyết đi."

Ngày đầu tiên đi làm chính thức, công việc chủ yếu của Úc Sương vẫn là tìm hiểu về công ty, về bộ phận, sau đó nhanh chóng hiểu rõ nội dung công việc sau này là gì.

Lúc trước lúc đưa cậu đi học có lẽ Chu Mộ Dư không nghĩ tới, Úc Sương vốn học toán không tốt rất nhạy cảm với tiền bạc, học chuyên ngành kinh tế như cá gặp nước, thậm chí còn thừa sức để học thêm một chuyên ngành tâm lý học song song nữa.

Mà Úc Sương có được cả hai bằng kinh tế học và tâm lý học ở hai trường có tiếng, hơn nữa có thêm sự giúp đỡ của Chu Mộ Dư và Chu Thư Dập, tương lai hoàn toàn có thể trở thành một nhà quản lý kinh doanh xuất sắc.

Hiện tại đích Úc Sương vẫn chưa có suy nghĩ như vậy, vào thời điểm cậu không biết, Chu Mộ Dư đã sớm lặng lẽ bắt đầu lót đường cho cậu.

Ăn cơm trưa xong lại bận rộn đến sáu giờ chiều, Úc Sương nhận được tin nhắn của Chu Mộ Dư, nói gã đang ở dưới dưới đậu xe chờ cậu.

Mặc dù không thể gặp mặt ở công ty, nhưng tan làm hay lúc đi đều đi cùng nhau. Hôm nay rõ ràng Chu Mộ Dư có thể không đến công ty, nhưng vì muốn cùng về nhà với Úc Sương nên gã lại tới công ty ngồi nhàm chán một ngày.

Úc Sương đóng máy tính, chào hỏi đồng nghiệp ngồi bên cạnh, cầm hộp thuốc nhỏ Chu Mộ Dư chuẩn bị cho mình vào buổi sáng trước khi ra ngoài rồi rời khỏi văn phòng.

Dạo này cậu bị cảm cúm, sáng sớm Chu Mộ Dư đã chuẩn bị thuốc cho cậu uống cả một ngày, trước khi đi còn dặn dò lại mấy lần.

Mặc dù Úc Sương thích cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc như vậy, nhưng Chu Mộ Dư che chở quá mức làm cậu hơi ngại ngùng.

Thời gian trôi qua cũng không thể làm tan biến đi tình yêu của Chu Mộ Dư, Úc Sương bầu bạn với gã qua từng ngày, gã chăm sóc cưng chiều cậu, khiến cậu càng trở nên hoạt bát vui vẻ hơn.

Úc Sương tìm được xe của Chu Mộ Dư, mở cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái.

Hiện tại ngay cả tài xế Chu Mộ Dư cũng rất ít dùng, tuyệt đối không buông tha cơ hội được ở riêng với Úc Sương.

"Thế nào, cậu Úc Sương, cậu có hài lòng với tình hình kinh doanh của công ty tôi không?" Úc Sương mới vừa ngồi vào, Chu Mộ Dư hàm chứa ý cười nói.

"Hừm..." Úc Sương làm bộ nghiêm túc suy nghĩ: "Tính đến trước mắt cũng coi như vừa lòng, cần nhiều tình huống để khảo sát hơn."

Chu Mộ Dư phì cười một tiếng, ôm lấy vai Úc Sương, hôn lên mặt cậu một cái thật mạnh: "Tôi nhất định sẽ cố gắng làm cho bà chủ vừa lòng."

"Chú còn gọi em là bà chủ là em không để ý chú nữa đâu."

"Vậy em làm ông chủ, tôi làm bà chủ."

"Nói bậy bạ gì đó..."

Xe chậm rãi đi ra khỏi bãi đỗ xe, đi theo hướng ngược lại với hướng về nhà, Úc Sương chú ý tới, hỏi: "Chúng ta không trở về nhà sao?"

"Em đã chính thức nhậm chức rồi, chúc mừng một chút."

"Ồ."



Khi Úc Sương tạm thời kết thúc kỳ thực tập, cấp trên có đánh giá cậu "Cẩn thận, tỉ mỉ, có tầm nhìn xa", cũng trịnh trọng đưa lời mời, hy vọng tốt nghiệp xong cậu có thể ở lại chỗ thực tập làm việc.

Lúc ấy Chu Mộ Dư cũng không can thiệp vào lựa chọn của Úc Sương, gã nói dù Úc Sương ở đâu, gã cũng sẽ mãi ủng hộ và bên cạnh cậu.

Úc Sương cũng nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định trở lại bên cạnh Chu Mộ Dư.

Cậu biết tất cả những phẩm chất mình có trong sự nghiệp đều không thể tách khỏi sự ảnh hưởng ngầm từ Chu Mộ Dư, bao gồm cả việc cậu được khen là nhanh nhẹn và có tầm nhìn xa, đều là bởi vì sau lưng cậu có một quân sư mạnh mẽ và kinh nghiệm phong phú.

Lúc có Chu Mộ Dư ở bên cạnh là lúc Úc Sương tự tại và an ổn nhất, dù là lúc trước vẫn còn ngây thơ không rành chuyện đời, hay là hiện tại đã có đủ lông đủ cánh, đã có thể tùy ý tự do bay lên không trung.

Chu Mộ Dư đặt bữa ở một nhà hàng Tây Úc Sương thích nhất. Sau khi Úc Sương về nước từ tháng trước, đây là lần đầu tiên hai người ăn ở bên ngoài.

Tới nhà hàng, nhìn xung quanh chỉ thấy có một bàn hai người bọn họ, Úc Sương mới biết Chu Mộ Dư đã bao trọn nơi này.

"Muốn yên tĩnh một chút." Chu Mộ Dư nói.

Đây cũng không phải lần đầu tiên gã phô trương như vậy, Úc Sương tập mãi cũng thành quen, không hề nghĩ nhiều.

Nhân viên phục vụ châm nến, rót rượu vang cho hai người. Cách đó không xa người đánh đàn piano mặc áo bành tô trắng đứng dây khom người chào hai người ở bên ngày, sau đó bắt đầu ngồi xuống biểu diễn.

Úc Sương có hơi sửng sốt, hỏi: "Long trọng như vậy sao?"

"Chúng ta đã lâu không hẹn hò riêng rồi."

"Tháng trước mới đi Tahiti mà."

Úc Sương tốt nghiệp xong là hai người cùng đi du lịch, hai người nhàn nhã chơi nửa tháng ở hòn đảo phía nam Thái Bình Dương xinh đẹp.

"Không giống nhau." Chu Mộ Dư chuyển đề tài: "Ngày đầu tiên đi làm có mệt không?"

"Không mệt, chỉ có lúc sáng đi thang máy hơi đông."

"Em có thể dùng thang máy riêng của tôi."

"Em mới không cần."

Úc Sương biết rõ suy nghĩ trong lòng Chu Mộ Dư, gã chỉ ước muốn lớn tiếng tuyên bố trước mặt toàn bộ công ty, đây là bà chủ trong truyền thuyết cưỡng chế chồng phải về nhà trước mười giờ tối, không được tiếp xúc thêm với bất kỳ người đồng giới hay khác giới nào ngoài giờ làm việc.

Trên thực tế Úc Sương mới không để ý Chu Mộ Dư mấy giờ về nhà hay ăn cơm với ai, đều là Chu Mộ Dư lấy cậu ra làm cái cớ để tránh né mấy cuộc xã giao gã không thích thôi.

Giờ thì hay rồi, Úc Sương còn chưa chính thức lộ diện, nhưng hình tượng bên ngoài đã bị Chu Mộ Dư phá hỏng.

"Nào, chúc mừng bé cưng đã nhậm chức." Chu Mộ Dư giơ ly rượu vang lên: "Chúc em công việc thuận lợi, tất cả vừa lòng."

"Cảm ơn chú. "Úc Sương cụng ly với Chu Mộ Dư, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ. Mấy năm nay tửu lượng của cậu cũng đã có tiến bộ, đã không còn một ly đã gục nữa rồi.

Phục vụ đưa đồ ăn lên cho hai người, còn giới thiệu nguyên liệu của những món ăn hôm nay. Đã qua một thời gian không tới, đồ ăn của nhà hàng này vẫn hợp khẩu vị của Úc Sương, Chu Mộ Dư đã dặn bọn họ chuẩn bị món ăn từ trước, mỗi món đều là Úc Sương thích ăn.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Từ sau khi Úc Sương đi học, những chuyện cậu có thể nói cùng với Chu Mộ Dư ngày càng nhiều. Vốn dĩ tính cách của Úc Sương không thích nói chuyện, nhưng Chu Mộ Dư luôn có cách làm cho cậu phải mở miệng, khiến cậu phải chủ động nói chuyện với gã.

Ánh đèn đường rực rỡ sáng lên, nhìn ra từ cửa kính lớn có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của thành phố phồn hoa.

Úc Sương uống hai ly rượu vang, trên mặt đã có vẻ hơi say. Cậu chống tay lên cằm, ngẩng đầu nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, xoa xoa bụng lẩm bẩm nói: "Ăn no rồi..."

"Còn chưa lên đồ tráng miệng nữa." Chu Mộ Dư nói.

Úc Sương rất thích món bánh hạnh nhân của nhà hàng này, mỗi lần tới đây đều phải gọi một phần. Nghe thấy "đồ ngọt", cậu thu hồi ánh mắt, nghĩ nghĩ nói: "Được rồi, ăn thêm chút cũng được."

Phục vụ đẩy xe lên, đưa lên món bánh cuối cùng của bữa ăn hôm nay. Điều không bình thường chính là, hôm nay bánh ngọt được đặt trong một cái lồng nhỏ hình tròn.

Úc Sương mơ mơ hồ hồ nhận ra được gì đó, giương mắt nhìn về phía Chu Mộ Dư ở đối diện. Chu Mộ Dư không nói gì, chỉ cong môi cười, ánh mắt ý bảo cậu mở ra. Úc Sương do dự một chút, cẩn thận nhấc cái lồng ra.

Bên trong vẫn là món bánh quen thuộc, nhưng bên cạnh còn có một chiếc nhẫn kim cương sáng chói, được đặt trong một chiếc hộp tinh xảo, được cánh hoa hồng vây quanh.



Không biết từ bao giờ người đánh đàn đã chuyển sang bài .

Hốc mắt Úc Sương nóng lên không lý do, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Chu Mộ Dư.

Chu Mộ Dư đứng dậy, cài cúc áo trên áo vest, đi đến trước mặt Úc Sương, quỳ một gối xuống.

"Sương Sương." Gã cầm lấy chiếc nhẫn trên bàn, có vẻ rất căng thẳng: "Tôi... xin lỗi, tôi biết cách này khá là cũ rích, nhưng mà... Em có bằng lòng, kết hôn với tôi không?"

Hơi thở Úc Sương như ngừng lại: "Chu Mộ Dư..."

"Chiếc nhẫn này tôi đã chuẩn bị từ bốn năm trước, vẫn đợi tới tận hôm nay mới tặng cho em, là vì tôi hy vọng sau khi em hoàn thành xong việc học, tìm được một phương hướng cho cuộc đời mình, trở thành một hình mẫu mà bản thân em hài lòng, tôi mới chính thức quyết định cầu hôn em một lần nữa." Chu Mộ Dư nhìn Úc Sương, ánh mắt sâu sắc và trịnh trọng: "Lần đầu kết hôn tôi không hỏi ý kiến của em, hiện tại chúng ta cũng đã kết hôn theo như hiệp nghị được năm năm rồi. Tôi muốn hỏi em có bằng lòng chấp nhận tôi, bằng lòng để tôi trở thành bạn đời duy nhất về cả mặt luật pháp và tình cảm của em. Đương nhiên em cũng có thể lựa chọn tiếp tục hiệp nghị, duy trì quan hệ như hiện tại, tôi vẫn sẽ yêu em không thay đổi, cũng tiếp tục theo đuổi em, đến khi em đồng ý lời cầu hôn của tôi."

Mấy năm qua đi, sự thay đổi của Chu Mộ Dư, Úc Sương đều nhìn thấy.

Gã thay đổi thói quen và tính cách của chính mình, học cách trở thành một người chồng đủ tư cách, tôn trọng Úc Sương, bảo vệ Úc Sương, cưng chiều Úc Sương, lúc nào cũng đặt Úc Sương ở vị trí đầu tiên, cũng không làm Úc Sương tổn thương một lần nào nữa.

Trái tim Úc Sương cũng không phải tảng đá làm, đối mặt với một tình yêu mấy năm như vậy cũng không cách nào thờ ơ được. Hơn nữa cậu cũng đã sớm mơ hồ thích Chu Mộ Dư, trong lòng cũng đã nhận định Chu Mộ Dư chính là người chồng duy nhất của mình.

"Em cứ nghĩ, lần trước chúng ta kết hôn, như vậy đã là kết hôn chân chính rồi..." Úc Sương nhỏ giọng nói.

Chu Mộ Dư thản nhiên mỉm cười nói: "Lần đó không có cầu hôn, cũng không có tỏ tình, không tính."

"Vậy lần này..."

"Lần này, tôi muốn mãi mãi được ở bên em, không cần là năm năm hay mười năm, mà là cả đời." Chu Mộ Dư đưa nhẫn lên, hỏi: "Em có đồng ý không?"

Mãi mãi ở bên nhau...

Nghe có vẻ giống như một lời hứa viển vông của một đứa trẻ, nhưng khi nó xuất phát từ miệng của Chu Mộ Dư đã bốn mươi tuổi lại rất trang trọng thành kính, không có chút ngạo mạn.

Úc Sương không hề nghi ngờ, Chu Mộ Dư nói "mãi mãi" thì chính là "mãi mãi".

Ngoài cửa sổ pháo hoa đầy trời, tỏa ra những hoa lửa màu sắc giữa màn đêm. Ánh nến trước mắt nhảy nhót, ánh sáng chói lóa của viên kim cương giống như một lời hứa hẹn mãi không thay đổi.

Úc Sương không phát hiện khóe mắt mình đã hơi ẩm ướt, ánh mắt đã có một tầng nước mông lung, cậu nhìn Chu Mộ Dư, nghiêm túc nói: "Em đồng ý."

—— Đồng ý nhận lấy tình yêu của Chu Mộ Dư, bằng lòng giao phó chính mình, bằng lòng trở thành người bạn đời sóng vai với Chu Mộ Dư, quãng đời về sau có thể nương tựa, giúp đỡ lẫn nhau.

Cậu không tan biến trong ngôi nhà ốc bằng vàng bạc, cũng không trụy lạc hồng trần, không trở thành một người vô danh sống phụ thuộc cả một đời vào ai đó, đều là vì Chu Mộ Dư dùng tình yêu đỡ cậu đứng dậy, để cậu chạm vào một khả năng khác của cuộc đời này.

"Em bằng lòng." Cậu nói: "Mãi mãi ở bên chú."

- Hoàn Chính Văn -