Đến Dị Giới: Ta Làm Thành Chủ

Chương 179: Hương vị thường ngày!



Pháo đài phủ thành chủ!

Lúc này thời gian tuy đã gần đến hoàng hôn, nhưng từng đạo mê người yểu điệu thân ảnh của các thị nữ lại không ngừng bận rộn, bước chân chậm rãi xuyên qua khắp nơi bên trong hoa lệ phủ thành chủ.

Trên tay của các nàng đều là đủ loại vật dụng cùng tươi mới thực phẩm, hiển nhiên là đang chuẩn bị mang đến nhà bếp, để cho nơi đó các nữ đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho tất cả mọi người.

"..."

Những thiếu nữ này bề ngoài tuy chỉ là thị nữ hầu hạ thường ngày cho Nham Kiều, nhưng cho dù là vậy, tất cả các nàng cũng đều là mỹ mạo cùng dáng người xuất chúng giai nhân.

Da thịt mềm mại trắng nõn, dáng người thướt tha lã lướt nhưng lại không kém phần quyến rũ kiều mị, tuy không thể nói đều là ngàn dặm mới tìm được một vị tuyệt sắc khuynh thành, nhưng các nàng tuyệt đối được tính là mỹ lệ động lòng người tiểu giai nhân.

Nếu như đem các nàng dạng này tuyệt sắc thả tại ngoại giới từng cái tiểu thành trì bên trong, nói không chừng đều có số lớn quý tộc tranh nhau đến đầu rơi máu chảy đâu!

Trên thân các nàng thị nữ trang phục cũng đều là tơ lụa tinh xảo chế tác, thậm chí mái tóc còn có một chút trang sức đắc tiền tô điểm, hoàn toàn không phải là thị nữ nên có đãi ngộ.

Chí ít, cho dù là xa xôi Thiên Tinh đế thành bên trong những cái kia hoàng thất, đại quý tộc cùng đỉnh cấp thế gia thiếp thân thị nữ là không thể nào có được đãi ngộ cùng phúc lợi như thế này!

"..."

Từ mỹ mạo cho đến khí chất hay là dáng người, những thị nữ ngày đêm hầu hạ cho Nham Kiều này đều vô cùng xuất chúng, nếu so với nơi khác một chút đại hộ thế gia quý nữ còn phải mê người cùng ưu tú hơn một bậc.

Đương nhiên...tất cả cũng là Nham Kiều, cũng chỉ có hắn mới có thể tận hưởng lấy cái này vườn hoa thơm ngát mê người mà thôi!

Làm việc ở giữa, từng tiếng cười cười nói nói đùa giỡn của các nàng tựa như từng làn gió nhẹ, mềm mại cùng tươi mát thổi qua tráng lệ nguy nga pháo đài này, làm cho nơi đây càng trở nên mỹ hảo!

"Hôm qua Tiểu Thúy được Hồng Yến phu nhân mang theo bên cạnh để mà hầu hạ cho lão gia đâu cả một đêm đâu, thật hâm mộ nàng!"

"Thật sự?"

"Đương nhiên nha, các ngươi còn không biết rồi, đến tận buổi sáng hôm nay, nha đầu kia còn là một bộ hoài xuân cùng mê mẫn đâu, cả một ngày đều ngây ngô mơ hồ, không biết rõ phương hướng đây!?

"Hì hì...tỷ còn ở đó nói Tiểu Thúy, lần kia bản thân tỷ sau khi hầu hạ lão gia cũng có khác mọi người hay sao, cả một ngày đều cứ như đần độn đồng dạng, luôn chỉ biết hạnh phúc khúc khích cười cả một ngày?"

"Ây da...ta không cùng các ngươi nói, lập tức còn phải cho lão gia cùng đại phu nhân chuẩn bị nước ấm đây!"

"Hì hi...tỷ cũng biết ngượng ngùng nha!"

Cho dù không biết các nàng lúc thường ngày sinh hoạt có bào nhiêu mỹ mãn cùng ấm áp, nhưng chỉ cần dựa vào vẻ mặt vui vẻ của các nàng lúc này, đồ đần cũng sẽ biết được các nàng có bao nhiêu hài lòng với cuốc sống hiện tại!

Nói đến cũng đùng...

Nếu so với ngoại giới từng cái địa vực từng ngày hứng chịu đủ loại thê lương, Hắc Lân thành quả thật chính là thiên đường đồng dạng, huống chi nơi mà các nàng sinh sống lại là cao quý Hắc Lân thành phủ thành chủ!

Không cần lo lắng ma thú rình rập cắn xé, không cần lo lắng cái ăn cái mặc thường ngày, không cần ngày đêm đề phòng đủ loại nguy cơ tứ phía nhằm vào thân cô thế cô thiếu nữ yếu đuối như các nàng.

Cuộc sống như vậy, các nàng còn cầu mong gì thêm?

"..."

Ăn mặc màu đen võ phục bó sát người Đương Dĩnh cũng đang tại bên trong hành lang nhẹ bước du tẩu.

Nàng mang theo nụ cười nhàn nhạt cùng xung quanh thị nữ chào hỏi, sau đó mới chậm rãi đẩy ra cửa lớn trước mặt, bước vào thư phòng nơi Nham Kiều cùng các nàng xử lý công vụ hằng ngày.

Bởi vì xuất thân khi xưa của nàng cũng là bị bắt đi nô lệ, cho nên Đường Đĩnh đối xử với các thị nữ cũng rất tốt.

Nàng không có lộ ra cao cao tại thượng của phu nhân, thậm chí lúc bình thường còn vô cùng để tâm mà chiếu cố một chút những cái này từng lưu lạc khắp nơi các thiếu nữ non nớt.

Hiện tại phủ thành chủ bên trong các thị nữ đa phần đều là từ lưu dân tuyển chọn tỉ mỉ mà ra, từng cái đều đã chịu đủ loại khổ sở cũng như nguy hiểm trùng trùng mới đến được Hắc Lân thành.

Cho nên Đường Dĩnh cùng Thanh Lân chúng nữ đối với các nàng mang theo đồng cảm cùng yêu thích.

"..."

Bước vào rộng lớn thư phòng, nhìn xem đại tỷ Tiểu Tuyết lúc này tựa như con mèo nhỏ đồng dạng rúc vào Nham Kiều lồng ngực nghỉ ngơi, Đường Dĩnh trong đôi mắt đẹp lướt qua một vòng ý cười cùng khó nói nên lời cảm thán.

Cũng chỉ có tại Nham Kiều bên cạnh, vị này cường thế thiết huyết nữ hiệp mới lộ ra mềm mại ngọt ngào như vậy một mặt đi.

"Phu quân, báo cáo thu hoạch lương thực của ngày hôm nay đã đưa đến, Ngọc Hoa mang theo Uyển Tình cùng Lý Tuệ các nàng tại nơi đó nhìn chăm chú, toàn bộ quá trình rất thuận lợi!"

Đường Dĩnh một cách tự nhiên đi đến Nham Kiều phía sau lưng vị trí, tinh xảo tay ngọc vô cùng thuần thục xoa nắn lấy vả vai rộng lớn của hắn, một bên thì nhu mì nói nhỏ.

Nghe vậy, Nham Kiều ánh mắt nhìn lướt qua ghi chép báo cáo trên tay, sau đó cười nói "Sản lượng lần này so với dự kiến còn nhiều hơn một chút?!"

"Ân...chúng ta nguồn nước cùng thổ địa đều rất thích hợp trồng trọt lương thực, so với những nơi khác điều kiện phải tốt hơn quá nhiều, sản lượng so với dự kiến bân đầu nhiều gần như một phần!"

Đường Dĩnh đôi mắt đẹp mang theo si mê nhìn xem Nham Kiều nụ cười trên mặt, nhu mì nói nhỏ.

"Nếu duy trì tiến độ như hiện tại, chúng ta cần phải bao lâu mới có thể hoàn thành thu hoạch?" Nham Kiều chăm chú nắm lấy tay ngọc của Đường Dĩnh đang đặt trên bờ vai của mình, ôn nhu hỏi.

"Khác với lần thứ nhất có chút thiếu thốn nhân lực, lần này chúng ta đã huy động số lượng rất lớn lĩnh dân ngay từ đầu tham gia thu hoạch, cho nên nếu không có bất ngờ gì xảy ra, trong hai ngày kế tiếp có thể hoàn thành!"

Đường Dĩnh cũng hơi dựa sát vào Nham Kiều phía sau lưng, hài lòng híp lại mỹ mâu cười nói.

Nàng yêu thích cảm giác kề cận bên cạnh chủ nhân như thế này, mặc dù hằng đêm đều cùng giường chung gối với nhau, nhưng nàng cũng không muốn bỏ qua bất kỳ một thời gian nào để được ở bên cạnh hắn.

"Chủ nhân...thiếp yêu chàng!"

Đường Dĩnh bất chợt nhẹ ngậm lấy Nham Kiều bên tai, mị ý dạt dào mà nhẹ giọng nỉ non lấy cỏi lòng của mình.

"Ta cũng vậy...rất yêu các ngươi!"

Đối với Đường Dĩnh tiểu yêu tinh này dính người cùng thâm tình mị ý, Nham Kiều nội tâm cũng là vô cùng ấm áp.

Hắn nhẹ dùng một tay vòng về phía sau vuốt ve lấy khuôn mặt trắng nõn mê người của nàng, ôn nhu nói.

Vì kiều thê Tiểu Tuyết còn đang cuộn mình ngủ thật say bên trong lồng ngực của mình, cho nên Nham Kiều cùng Đường Dĩnh bàn luận giọng nói rất nhỏ, tránh để cho trong ngực giai nhân bị làm phiền.

Luôn lộ ta một chút yêu mị Đường Dĩnh càng là nhẹ khom người, đôi môi anh đào mềm mại cơ hồ dán tại Nham Kiều một bên tai, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm hôn lấy hắn một bên khuôn mặt.

Hai người cứ như vậy ấm áp mà chậm rãi nói đến công việc quan trọng, mãi cho đến lúc trong ngực Tiểu Tuyết nũng nịu thức giấc, Nham Kiều mới cùng các nàng dắt tay nhau đi đến phòng ăn dùng bữa tối.