Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 325: Người này chính là Trần Nhã!  



Tôi đứng ngây ở cửa nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, tự nhiên tôi thấy mình như người thừa. Tôi treo đồ ở cửa rồi rời đi.



Tôi hoảng hốt nhà vệ sinh, trong đầu toàn nghĩ tới cảnh Đoàn Thanh Hồ nhìn Tam gia, trong mắt còn hiện lên tình ý ấm áp, cảm giác tim tôi như bị vật gì đó đụng phải. Tôi đang nghĩ thì đột nhiên thấy trên tường có bóng người đang đứng cạnh tôi, tôi hết hồn né sang bên, sau đó tôi thấy bả vai mình đau, quay đầu sang thì thấy một hòn gạch rơi vào vai mình, tôi vội chạy đi nhưng bị ai đó túm cổ ghìm xuống đất, sau đó tôi cảm giác miệng mình đã bị người ta dùng vật gì đó chặn lại, rồi tôi cảm thấy chóng mặt, tôi cố vùng vẫy nhưng không có tác dụng.



Advertisement

Đợi tới khi tôi mơ hồ tỉnh lại thì thấy toàn thân đều toát mồ hôi, có một thứ mềm mềm nóng nóng đang lướt qua lướt lại trên người tôi, mặt tôi nóng như bị cơn gió nóng ẩm quét qua khiến tôi thấy ngứa ngáy vô cùng.



Tôi chầm chậm mở mắt ra liền trông thấy một khuôn mặt quen thuộc, cái trán bóng nhẫy, đôi lông mày xinh đẹp, cặp mi đầy phong tình và làn da căng bóng bị thời gian bỏ quên.

Advertisement



Người này chính là Trần Nhã!



Tôi hoàn toàn chết lặng, vì lúc này Trần Nhã đang hôn mặt tôi, bà ấy hôn tôi rất nồng nhiệt, vừa hôn vừa vừa kéo quần áo tôi, còn toàn thân tôi dường như rất muốn tận hưởng cảm giác này, kêu gào bảo tôi ham muốn hơn nữa.



Tôi cảm giác toàn thân như bị đốt cháy, tôi giữ đầu bà ấy lại rồi ngậm lấy đôi môi bà ấy và hôn liên tục, cùng lúc đó tôi nhanh chóng cởi sạch đồ của Trần Nhã và đồ của mình.



Khi nhìn thấy cơ thể trắng như ngọc của bà ấy, cảm nhận được cơ thể ấm nóng của bà ấy tôi không kiềm chế được nên lật người, có điều khi tôi thấy khuôn mặt đỏ bừng như bị bệnh của bà ấy thì tôi tỉnh táo lại, trong lòng tôi như có hồi chuông cảnh tỉnh, mọi chuyện trước khi bị hôn mê dần hiện ra trong đầu tôi.



Tôi thầm than lên xong rồi, tôi biết mình và Trần Nhã đã bị chuốc thuốc, tôi vội đẩy bà ấy ra nhưng khi tay tôi chạm vào làn da nóng bỏng của bà ấy tôi như mất đi sức lực.



“Trần Nhã, dì nhìn cho rõ, tôi là Trần Danh!” Tôi khàn giọng nói, muốn kéo Trần Nhã từ trên người tôi xuống.



Nhưng Trần Nhã lại giống như đang vồ lấy con mồi, ôm tôi chặt hơn, bà ấy nói yểu điệu: “Tôi khó chịu, thật sự rất khó chịu… xin cậu, xin cậu giúp tôi!”



Hơi thở bà ấy nhẹ nhàng, đôi mắt nhắm hờ thêm những cử động của cơ thể cứ luôn khiêu khích tôi, khiến tôi có cảm giác hừng hực trong người. Lúc này sự ảnh hưởng của thuốc dường như mạnh lên, tôi cảm thấy mình không thể chống cự lại nổi.



Lúc này, Trần Nhã đột nhiên trườn từ trên người tôi xuống, tôi tưởng rằng mọi chuyện cuối cùng đã có thể kết thúc, bà ấy cuối cùng cũng lấy lại được lý trí nhưng điều tôi không ngờ đến là bà ấy đột nhiên quỳ ở đó và há miệng ra…







Vậy mà Trần Nhã lại mở miệng.



Tôi hoàn toàn ngơ ngác, tôi cảm thấy lý trí của mình đang tan biến từng chút một, lại thêm hiệu quả của thuốc càng ngày càng mạnh. Rất nhanh, cơ thể trắng nõn như ngọc của Trần Nhã xâm chiếm đầu óc tôi, từng cơn khoái cảm không ngừng trào dâng trong người tôi. Cuối cùng tôi hoàn toàn mất đi lí trí, mạnh bạo ấn đầu bà ấy.





Sau khi trải qua một đêm điên cuồng, tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi vô cùng, giống như bị ép khô vậy. Khi tôi tỉnh lại, khuôn mặt của người đẹp giống như ngọc trắng đang nằm trong lòng tôi lại hồng hào, giống như đã hấp thụ được chất dinh dưỡng thượng hạng.







Tôi thấy hơi buồn phiền, tuy tôi có chút ý đồ không thể để cho người khác biết với Trần Nhã, nhưng chênh lệnh tuổi tác giữa hai chúng tôi ngay ở trước mắt, tôi thật sự chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi đến mức này với bà ấy. Hơn nữa bây giờ bà ấy hận tôi như vậy, tỉnh rồi lại phát hiện ra bản thân bị tôi làm nhục, có khi bà ấy lại càng hận tôi hơn. Chẳng may trong lúc kích động bà ấy làm ra chuyện gì đó thì sao? Còn nữa, nếu Trần Nhã muốn tôi chịu trách nhiệm thì phải làm thế nào? Tôi không thể cưới bà ấy được?







Tôi vừa nghĩ ngợi vừa đánh giá căn phòng chúng tôi đang ở. Tôi phát hiện ra đây là một phòng ngủ thiết kế cực kỳ đơn giản nhưng xa hoa, có một bức ảnh ở trên tủ quần áo ở bên cạnh, trong bức ảnh là một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ mặc sườn xám bế một đứa bé trắng hồng ngồi ở trên ghế.