Đêm Dài Lắm Mộng

Chương 8: Bỏ thuốc bất thành



Lục Khắc không muốn đôi co với Diệp Ly thêm một câu nào nữa, hắn xua tay, trực tiếp đuổi đi:

"Ra ngoài đi, về công ty của Lão Diệp mà làm, ở đây tôi không nhận cháu."

Diệp Ly khóc càng thương tâm hơn, vừa đi vừa khóc, giận dỗi như một đứa trẻ không được người ta cho kẹo.

8 giờ 10 phút, như thường lệ, trợ lý Chu mang vào cho Lục Khắc một tách cà phê, nhưng hôm nay anh phát hiện có ai đó đã làm việc này trước.

Ninh Lạc An không nhận ra sự xuất hiện của Chu Hạ, cô vừa há miệng định nói gì đó, nhưng Lục Khắc nhanh tay bịt cái miệng nhỏ của cô lại.

Chu Hạ đặt tách cà phê nóng còn đang bốc khói lên bàn, nói:

"Để tôi mang cái này ra ngoài, nó nguội rồi."

"Không cần, cứ để đó."

Ninh Lạc An mừng thầm, suýt nữa thì tâm huyết buổi sáng của cô đã bị mang đi bỏ.

Bàn tay to lớn của Lục Khắc chặn ngay miệng, hương thơm không biết từ sữa tắm hay nước hoa vẫn còn phảng phất ở đầu ngón tay.

Ninh Lạc An không yên phận, dù hai tay bị hạn chế cử động nhưng vẫn không bỏ cuộc. Cô đưa lưỡi, liếm lên lòng bàn tay của Lục Khắc.

Hắn giật mình, bàn tay đang thả lỏng đột ngột bóp chặt miệng Ninh Lạc An, cô bị đau liền thốt lên "Ah" một tiếng, cùng lúc đó một tay còn lại của Lục Khắc che miệng, ho khan liên tục hai ba cái. Hắn cố tình làm thế để tránh Chu Hạ phát hiện ra tiếng động lạ.

"Chuẩn bị tài liệu, 10 phút nữa họp." – Lục Khắc ra lệnh, Chu Hạ gật đầu rồi đi ngay.

Lúc này Ninh Lạc An mới được thả, hắn lui ghế về sau, buông nhẹ tay ra.

Không đợi cô nói, Lục Khắc đã chụp lấy cổ tay, kéo mạnh cô ngồi lên đùi hắn.

Tiếp sau đó là một loạt hành động mà Ninh Lạc An hoàn toàn không ngờ được.

Lục Khắc cầm lấy tách cà phê của cô pha, lần nữa bóp chặt miệng cô. Đôi môi mọng lặp tức tách ra, hắn hung hăng, đổ hết thứ nước đen đắng ngắt nguội lạnh vào miệng cô.

Ninh Lạc An kinh hãi nhìn hắn, đôi mắt đầy âm hiểm lạnh lùng như ác quỷ, lời cô nói có vẻ như hắn không tin chữ nào.

Theo bản năng, Ninh Lạc An cố nghiêng đầu, tách cà phê kia, cô không thể uống được.

Đôi tay của Lục Khắc dùng gần như toàn bộ sức lực, hai má của cô đau nhói.

Cả căn phòng tràn ngập tiếng chống cự "a ưm" nhỏ xíu của cô và hơi thở gấp gáp của hắn.

Đôi tay bị trói liên tục đập lên vai Lục Khắc nhưng dường như chẳng hề thấm thía gì.

Đến khi những giọt cà phê cuối cùng trôi qua cổ họng, Lục Khắc mới trả tự do cho Ninh Lạc An. Thứ vải ren trắng cũng được hắn chủ động tháo gỡ.

Cô ngả người lên bàn, ho sặc sụa, cố nôn ra hết thứ vừa uống nhưng bất thành.

Lục Khắc vuốt mái tóc rũ rượi của Ninh Lạc An lên, chất giọng trầm ấm nhưng khiến cô lạnh run:

"Cô bé, nói xem, em bỏ cái gì vào đây rồi?"

Hắn cầm chiếc tách rỗng, xoay xoay trước mặt cô, Ninh Lạc An tự mắng chính mình ngu ngốc hậu đậu, bỏ thuốc nhưng không lau sạch vết bột dính trên miệng tách.

Cô bỏ xuân dược, mục đích muốn cho Lục Khắc mất hết thần trí mà lao vào cô, ai ngờ kết quả lại là tự mình hại mình.

Lục Khắc gằn giọng, hỏi một lần nữa:

"Rốt cuộc em bỏ cái gì vào đây?"

Cô khó khăn trả lời: "Đường."

"Còn ngoan cố?"

Hắn chụp lấy cái cổ thanh mảnh của cô siết lại, Ninh Lạc An hết cách, đành nói sự thật:

"Là xuân dược."

Lục Khắc bật cười, hắn thả tay ra, xoa nhẹ lên gương mặt cô. Đôi đồng tử của Ninh Lạc An phủ một lớp sương mỏng, quầng đỏ quanh mắt khiến cô trông quyến rũ và kiều mị hơn.

"Ninh Lạc An, em đây là muốn dụ dỗ tôi lên giường à?"