Decade Tối Thượng Hệ Thống

Chương 372: Mướn Khách Sạn



Diệt Thiên:"Chúng ta vào lựa mấy món.

Mie:"Ểh? anh mua trang sức sao?

Hai cô trong lòng hồi hộp căng thẳng, tựa hồ chờ mong gì đó, vừa được dắt đi sắm quần áo nên có chút liên tưởng.

Hai cô cũng không phải ham gì, chỉ là nhận quà từ người đặt biệt có chút hồi hộp.

Diệt Thiên:"Ừm, tôi đang tính mua tặng người ta, mà không biết người ta có thích không, hai cô là con gái có mĩ quan hơn tôi, lựa là chuẩn rồi.

Nghe vậy, hai cô không tự chủ nhìn vòng tay đang đeo, liệu đó có phải là mình? hay một người nào khác? vào tiệm mua trang sức thì hẳng là một cô gái.

Hai cô tâm tình thấp thỏm không yên đi theo vào, gặp nhân viên được họ dẫn đi tham quan xung quanh, Mie không nhịn được hỏi:

"E-Etou, người anh, muốn tặng, ra sao ạ? t-tôi không có ý gì đâu, chỉ là, phải biết họ ra sao, mới chọn được món, họ thích được.

Senren:"(Hỏi hay lắm chị gái).

Đây cũng là lời cô muốn hỏi.

Diệt Thiên:"Tôi muốn tặng hai cô gái.

Ặc, sẽ không phải là hai cô chứ? hai cô không tự chủ tim đập nhanh hơn.

Diệt Thiên:"Một cô hay dối lòng, cứ thích muốn chết mà cứ làm bộ hoài, thường xuyên cãi nhau với tôi để gây chú ý, nhưng tôi lại thích ở điểm đó mới chết chứ.

Này rõ ràng là nói cô mà! Senren đỏ mặt đầu bốc khói trắng, ngượng muốn chết, đây là tỏ tình sao? không, không, chưa chắc là cô à, cô mà thèm cãi nhau để gây sự chú ý của anh á?

Diệt Thiên:"Tuy có đôi lúc dữ như chằn.

Senren:...

Ngượng ngùng không còn lại chút gì.

Senren:"Anh nói ai dữ như chằn hả?!

Diệt Thiên:"Ơ kìa, có nói cô đâu, tự nhiên nổi nóng, lạ hông ta.

Senren:"Hừ, không phải, chuyện của anh!

Diệt Thiên:"Tuy có lúc dữ như chằn, nhưng biết làm sao được, tức lên rất đáng yêu~ quen nhau lâu rồi, mà thấy người ta ít đeo trang sức quá, vì thế, tôi muốn mua tặng người ta thứ gì đó, chẳng hay, cô biết gì đó chăng?

Không được rồi, cô phá phòng, không tự nhiên nói:

"L-Làm sao, tôi biết, được chứ... dù sao, tôi cũng, đâu phải, người ta.

Diệt Thiên:"Thế thì tiếc thật.

Mie:"Etou, người còn lại ra sao ạ?

Cô thừa biết, nhưng cô muốn biết anh nghĩ về mình ra sao.

Diệt Thiên:"Một cô gái nhút nhát, nhưng lúc đối mặt nguy hiểm rất kiên cường, giỏi việc bếp lại đảm việc nhà, là một hình mẫu lý tưởng của mọi chàng trai.

Mie đầu bốc khói trắng, ngượng quá, không ngờ trong mắt anh cô tốt như vậy.

Senren:"Bộ người thứ nhất, không giỏi việc bếp đảm việc nhà hả?

Trong mắt anh, cô tệ vậy sao? giới thiệu cô thì nói xấu, giới thiệu chị gái nói tốt, nói có tức không chứ?

Diệt Thiên:"Tôi có nói cô ấy không đảm đang đâu.

Senren:"Hứ, (coi như, biết điều).

Diệt Thiên:"À thôi thôi, tám chuyện tới đây đủ rồi, mình đi lựa ha.

Ba người đi dạo một vòng khắp cửa hàng, hai cô đưa ra đề nghị, anh còn để ý thấy hai cô nàng này, để ý nhìn nhiều cái nào cơ, thích mà cứ làm bộ.

Chắc, sợ không phải cho mình, hay nghĩ dựa theo sở thích của mình, thì bị anh hiểu lầm, sợ là đưa người ta, nên dựa theo anh vừa nói, lựa cẩn thận mấy món khác nữa.

Diệt Thiên:"Thôi, không mua nữa.

Mie:"Sao vậy ạ?

Cái cảm giác mất mát này là sao?

Diệt Thiên:"Thì không thích, thì không mua nữa thôi, hai cô ra ngoài trước đi.

Hai cô thấy vậy cũng đành thôi, ra ngoài, anh thì nhìn cô nhân viên kế bên nói thầm gì đó.

Sau đó cả buổi chiều hai cô trầm lặng hơn, thì bảo, người ta đang mất mát mà bảo vui nổi không?

Chơi tới tối, ghé quán ăn tối, đi dạo đêm tới 9h, anh dẫn hai cô đi mướn khách sạn một phòng, làm hai cô đỏ bừng cả mặt ngượng muốn chết, anh phải kéo mới chịu đi theo.

Trong phòng.

Senren:"A-Anh muốn làm gì hả? T-Tại sao phải mướn khách sạn, chứ? [nói nhỏ] về nhà, ngủ, không được sao?

Diệt Thiên:"Để ngủ chứ làm gì, chứ hai cô nghĩ tôi muốn làm gì? Rồi đi tắm đi, rồi chúng ta ngủ sớm, nói trước không được ra khỏi phòng hiểu chưa? bị gì tôi không chịu trách nhiệm đâu.

Hai cô có chút thất lạc lựa đồ đi tắm, anh sờ cằm nói:

"À mà khoang, nếu không mình dàn cảnh chơi? giả bộ người xấu bắt cóc hai ẻm khi ra khỏi phòng, định giở trò tồi bại rồi mình chạy tới cứu thì sao nhỉ? nghe hay đó, chờ hai ẻm lén ra khỏi phòng rồi tính.

Tắm một hồi, hai cô dùng khăn quấn người đi ra.

Diệt Thiên:"Ôi da, ôi da, trong nhà chưa thấy quấn khăn lần nào, ra khách sạn không sợ nữa hả? mời gọi quá ta~

Senren cuối đầu đỏ mặt lí nhí:

"E-Em đã nói, chị gái, đừng làm thế, rồi mà.

Mie nhỏ giọng trả lời:

"Nhưng anh ta cũng sắp đi tắm mà.

Đi tới nhéo nhẹ má hai cô một cái, anh nói:

"Rồi, vậy tôi đi tắm được chưa.

Đang tắm, anh lén quan sát coi hai cô có phải ngoan thật không, lén lút ra ngoài để còn dùng kế hoạch hù chơi.

Nhưng tới khi anh tắm xong, cũng chưa thấy hai cô lại gần cánh cửa nữa, ngoan dễ sợ.

Diệt Thiên:"Ăn điểm tâm ăn khuya gì không nè, tôi gọi cho.

Hai cô lắc đầu, cả ngày hôm nay hai cô ăn no lắm rồi.

Diệt Thiên:"Vậy thôi, (Nếu không mình chuốc rượi hai ẻm nhỉ? mà thôi, lỡ ẻm xỉn ói tùm lum thấy ghê nữa).

Hai cô đã thay áo ngủ, màu trắng màu hồng kiểu dễ thương, anh tới chỗ ghế lấy bút viết, bất thứ gì vào trong (biển cấm đoán), chọn khu vực cả phòng.

Hôm sau.

Khi anh tỉnh dậy, hơi ngạc nhiên vì hai cô còn ngủ bên người, tối canh me lắm nhưng thấy ngủ rồi cũng ngủ luôn, công nhận ngoan dữ.

Vì hôm nay không cần làm bữa sáng, Mie ngủ nướng còn chưa thức, Senren như thường lệ chúi đầu vào ngực, ôm anh cứng ngắc ngủ ngon lành.

Diệt Thiên:"Được ôm, cũng sướng thật.

Sẵn chụp lén vài bức, hehe.