Đệ Nhất Phong Thủy Sư

Chương 40: Người vợ thay đổi



Dịch: Vấn Tâm Bất Hối

Khi nói câu này, đôi mắt Lưu Quốc Lương cứ nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói trầm thấp, ánh mắt thấp thỏm nhưng trong mắt lại chứa đựng vẻ hưng phấn kỳ quái.

Ánh nến mờ ảo phản chiếu trên gương mặt ông ta, càng làm tăng thêm mấy phần quỷ dị.

Tôi giật thót tim.

Tần Tuyết cũng đột ngột nép sát vào người tôi.

Trương Soái thấp giọng rủa một câu, “Cái đệch!”

Sau đó, cậu ấy nhanh chóng lùi lại mấy bước, đứng cách Lưu Quốc Lương một khoảng khá xa.

Không khí trong thư phòng bỗng trở nên căng thẳng, phút chốc như đông cứng lại.

Đừng trách cớ sao Tần Tuyết và Trương Soái lại có phản ứng nhát gan như thế này, nếu bỗng nhiên có một người đang sống sờ sờ đứng trước mặt bạn và nói với bạn rằng anh ta đã chết rồi bằng giọng điệu quỷ dị u ám như thế này, phản ứng của bạn nói không chừng còn khoa trương hơn họ.

“Dưới ánh đèn có bóng, Ấn đường có vân chưa mất.”

Tôi nhanh chóng định thần lại, liếc nhìn Lưu Quốc Lương, cười nhạt: "Lưu tiên sinh, sao ông có thể nói rằng chính mình đã chết?"

Trong một khoảnh khắc, tôi nghi ngờ rằng Lưu Quốc Lương đang giở trò với chúng tôi.

Suy cho cùng, Hà Tịnh vì tôi mà chết, có lẽ là ông ta muốn nhân cơ hội này trả thù chúng tôi.

Nghe tôi nói thế, Trương Soái thở phào nhẹ nhõm, sau đó không hề khách khí mắng: “Lưu Quốc Lương, là lão bảo chúng tôi vào nhà có chuyện muốn nói. Bây giờ chúng tôi vào rồi, lão có chuyện gì thì mau nói, đừng có giả thần giả quỷ, đến ma cũng bị lão dọa sợ chạy mất.”

Tính tình Trương Soái vốn bộp chộp, ghét nhất là người khác lề mề lằng nhằng.

Lại thêm gần đây cậu ấy phải hứng chịu lắm kinh sợ, tinh thần luôn nằm trong trạng thái căng thẳng, sau khi biết được Lưu Quốc Lương muốn hù dọa chúng tôi, cậu ấy lập tức bùng nổ.

“Các người chưa hiểu ý của ta.” Lưu Quốc Lương không hề tỏ ra vẻ hối lỗi, vẫn một mực nhìn thẳng vào ba người chúng tôi, đè giọng xuống rất thấp nói, “Ý ta là, trong mắt thứ đó… ta bây giờ đã là một người chết.”

Thứ đó, hẳn là đang đề cập tới ký thân linh.

Nhưng lời nói phía sau, tôi vẫn chưa hiểu rõ.

Tà ma thuộc hệ âm, cực kỳ nhạy cảm với dương khí.

Chỉ cần trên người vẫn còn sót lại một hơi thở, thì đối với thứ đó mà nói vẫn được xem là người sống, một người sống sờ sờ như Lưu Quốc Lương, làm sao ký thân linh có thể nghĩ rằng ông ta đã chết?

Vào lúc tôi đang nghi ngờ chất vấn, một ý nghĩ chợt bật ra trong đầu.

Tôi quay phắt lại nhìn đống đồ vật lộn xộn trong thư phòng, run giọng đầy kinh ngạc: "Đây là... Hoàng Tuyền Âm Môn Cục?"

"Cậu, cậu biết sao?"

Lưu Quốc Lương sững sờ, đôi mắt trũng sâu chứa đầy sự bất ngờ và ngạc nhiên.

“Mau thu lại bộ mặt ngu người dốt nát đó đi.” Trương Soái trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo và khinh bỉ, “Không thèm nghe ngóng thử xem Lý đại sư của chúng tôi là ai!”

Lưu Quốc Lương lại sửng sốt, "Cậu, cậu họ Lý?"

Tôi gật đầu.

"Thảo nào ..." Vẻ kinh ngạc trên mặt Lưu Quốc Lương bỗng trở nên nhẹ nhõm, thấp thoáng mang theo vài phần giải thoát, ông ta không truy hỏi về thân phận của tôi nữa, mà gật đầu thừa nhận, "Đúng vậy, đây chính là Hoàng Tuyền Âm Môn Cục."

Tôi hít một hơi thật sâu.

Con người có người tốt, kẻ xấu.

Đương nhiên, thầy phong thủy cũng có kẻ ác, người thiện.

Trong truyền thừa Phong Thủy, có chính đạo chính pháp, tất nhiên cũng sẽ có độc môn tà đạo.

Lẽ chung, chính đạo chính pháp phải tuân theo luân thường đạo lý, nhân nghĩa và đạo đức, vì vậy sẽ có tính hạn chế, nhưng bù lại sẽ tồn tại lâu dài, hòa hợp với tự nhiên và không gây thương tổn đến người bị hại; còn những phương pháp của độc môn tà đạo lại không hề cố kỵ, vô cùng cường đại, thông thường sẽ giúp người bị hại đạt được mục đích trong thời gian ngắn nhất và nhanh nhất, nhưng lại mang đến tác hại cực kỳ to lớn.

Chánh tà do tâm, tất cả đều phụ thuộc vào chính thầy phong thủy.

Hoàng Tuyền Âm Môn Cục này chính là một phương pháp bá đạo mà cực kỳ tàn độc, nó có thể mở ra cánh cổng ngăn cách hai cõi Âm Dương, cho phép tà ma quỷ yêu và con người ở hai cõi Âm Dương tự do ra vào hai giới.

Đây là điều tối kỵ trong giới phong thủy.

Nếu hai cõi Âm Dương khai thông, há chẳng phải là đầu đuôi lẫn lộn sao?

Vì vậy, mặc dù tôi đã từng xem qua loại bố cục phong thủy này trong quyển bí lục, nhưng tôi lại không quá để ý đến nó bởi vì sự coi thường phép tắc đạo lý của nó.

Vừa rồi đột nhiên bị Lưu Quốc Lương nhắc nhở, tôi mới thình lình nhớ lại bố cục phong thủy này.

Lưu Quốc Lương nói đúng, chỉ cần có Hoàng Tuyền Âm Môn Cục, thư phòng sẽ trở thành cánh cổng của hai giới, bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể ra vào hai cõi Âm Dương.

Chỉ cần ông ta ở cõi Âm, đối với ký thân linh mà nói, y quả thực xem như đã chết.

Nếu như ông ta đã "chết" rồi, ký thân linh tự nhiên sẽ bỏ qua y, đó là lý do tại sao ông ta không hề ốm o hao gầy như Trương Soái.

Tuy nhiên, Hoàng Tuyền Âm Môn Cục này thuộc về tà đạo, ít người biết đến nó, làm sao Lưu Quốc Lương biết được?

“Hoàng Tuyền Âm Môn Cục này, là ai đã giúp ông bày trận?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Quốc Lương và hỏi.

Lưu Quốc Lương thì thào nói: "Bố vợ của ta."

Bố vợ của ông ta?

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.

Tôi hiếu kỳ hỏi: "Bố vợ của ông cũng là một thầy phong thủy?"

“Đúng vậy.” Lưu Quốc Lương gật đầu, “Thật ra, Hoàng Tuyền Âm Môn Cục này vốn đã được bày xong từ một năm trước...”

Sau khi biết được tôi họ Lý, thái độ của Lưu Quốc Lương đối với tôi rõ ràng là tốt lên rất nhiều, gần như là hỏi gì đáp nấy.

Xem ra, bảng hiệu của nhà họ Lý này sử dụng tốt đó chứ.

Thế nhưng, câu trả lời của Lưu Quốc Lương không ngờ lại lần nữa vượt quá dự liệu của tôi.

Một năm trước, bố vợ của Lưu Quốc Lương đã giúp ông ta bày xong Hoàng Tuyền Âm Môn Cục? Chẳng lẽ, ký thân linh kia đã bám lên người Lưu Quốc Lương từ một năm trước rồi?

“Bố vợ của ông giúp ông bày cục phong thủy này là muốn đối phó với tà linh kia?” Tôi tò mò hỏi tiếp.

“Không.”

Lưu Quốc Lương lắc đầu, "Bác ấy làm vậy là để cứu vợ ta."

Ba người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời mờ mịt: Bố của Hà Tịnh bày Hoàng Tuyền Âm Môn Cục không phải để cứu con rể, mà là để cứu con ruột?

“Chẳng lẽ người mà lúc đầu tà linh này bám vào không phải là ông, mà là Hà Tịnh - vợ ông?” Tôi âm thầm sắp xếp lại mạch suy luận của mình và hỏi.

Chỉ có như thế, lý do bố vợ của Lưu Quốc Lương bày Hoàng Tuyền Âm Môn Cục trong nhà con rể mới trở nên hợp lý.

Lưu Quốc Lương gật đầu rồi lại lắc đầu, "Chính xác mà nói, từ mấy năm trước bố vợ ta đã sớm biết được một ngày nào đó tà linh này sẽ tìm đến vợ ta. Vì vậy, một năm trước khi bác trai tìm đến nhà, bác liền bày ra Hoàng Tuyền Âm Môn Cục này, còn dặn dò vợ chồng chúng ta hễ phát hiện bất cứ điều gì dị thường thì phải lập tức trốn vào trong đây. Các cô cậu cũng biết rồi đó, ta vốn làm nghề buôn bán đồ cổ, cho nên cũng có vài phần tin tưởng vào những chuyện này. Cho đến một ngày, ta đột nhiên phát hiện ra vợ ta dường như đã thay đổi ... "

Nói đến đây, trên mặt Lưu Quốc Lương bỗng lộ ra vẻ sợ hãi, yết hầu chợt  trồi lên cuộn xuống, như nuốt vài ngụm dưỡng khí lấy hơi.

"Bà ấy, bà ấy thay đổi như thế nào?"

Tần Tuyết run rẩy hỏi.

Lưu Quốc Lương vô thức liếc nhìn cô, trên mặt vẫn còn mang nỗi kinh sợ và lẩm bẩm: "Cô ấy, cô ấy dường như đã trở thành một người khác..."

"Ngoại hình và giọng nói không hề thay đổi, chỉ là thói quen và hành vi của cô ấy đã thay đổi. Một đêm nọ, ta vô tình thức dậy và thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt đó ..." Lưu Quốc Lương rùng mình, trên mặt lóe lên một tia sợ hãi, rồi hít một hơi thật sâu và tiếp tục: "Còn nữa, bố vợ ta là một thầy phong thủy, tuy bác ấy có dạy cho cô ấy một vài kỹ năng, nhưng vốn không hề dạy cho cô ấy thuật phong thủy thực sự. Vậy mà đột nhiên, cô ấy biết hết tất cả mọi thứ, không thầy cũng tự hiểu, chẳng hạn như việc đặt tà vật hại, hại mẹ của Tiểu Tuyết......”

Có điều gì đó bất chợt vụt qua tâm trí tôi.

“Sau đó thì sao?” Tôi nhìn chằm chằm vào Lưu Quốc Lương và hỏi.

"Sau đó ta đành nói với cha vợ về những thay đổi của vợ mình, và cha vợ bảo, bảo ..." Lưu Quốc Lương nuốt khan nước bọt, đột nhiên bắt đầu trở thành nói lắp.

Trương Soái nhịn không được thúc giục, gằn hỏi: "Bảo cái gì?"

Lưu Quốc Lương quay đầu lại, ánh mắt u tối nhìn cậu ấy, trầm giọng nói: "Bác ấy bảo ta hãy giết quách vợ cho rồi!"

Hết Chương 40