Đệ Nhất Phong Thủy Sư

Chương 36: Đại sư, tôi chóng mặt



*Dịch và biên: Vấn Tâm Bất Hối

Bộ đồ ngủ bằng lụa, đôi chân dài thon thả.

Giây phút tôi mở mắt ra nhìn, lập tức đứng hình tại chỗ.

Ban đêm ban hôm nhìn thấy Tần Tuyết ăn mặc như thế này xuất hiện trước mặt tôi, tác động thị giác mạnh mẽ đến mức khiến người ta không khỏi tưởng tượng bay xa.

Nhưng nếu để ý kĩ hơn sẽ phát hiện, vẻ mặt của Tần Tuyết lúc này cứng ngắc, đôi mắt đờ đẫn, dù trên miệng nở nụ cười cũng chỉ làm cho cô ấy trông càng u ám quỷ dị hơn.

Tim tôi chợt giật thót!

Không ổn!

Tần Tuyết bị thao túng rồi!

“Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng nhúng tay vào chuyện của người khác!” Tần Tuyết đột nhiên lên tiếng, giọng điệu u ám lạnh lùng, “Bây giờ, các ngươi đều phải chết!”

"Khư khư khư..."

Cô ấy cười độc địa, vẻ mặt tràn đầy quỷ dị.

Lời vừa dứt, Tần Tuyết đột ngột lao về phía tôi.

Đây là nhà Trương Soái, lại có thêm Tứ Sát Tỏa Hồn Trận phòng vệ, trước khi đi ngủ tôi không quá chú ý phòng bị, bây giờ Tần Tuyết tấn công, tôi chỉ có thể nhanh chóng cắn ngón tay giữa, ngưng tụ nội khí vào máu, định phá vỡ tình trạng bị kẻ khác khống chế của Tần Tuyết trước rồi mới tính tiếp.

Khi Tần Tuyết lao tới, tôi nhanh như chớp duỗi tay ra.

Soạt, soạt, soạt!

Tay điểm cực nhanh.

Ba giọt máu điểm vào ba vị trí lần lượt là ấn đường, nhân trung và trước ngực của Tần Tuyết.

Ngay lúc tôi điểm vào vị trí trước ngực Tần Tuyết, tròng mắt cô ấy đột nhiên trắng dã, sau đó thân thể trở nên mềm nhũn, cả người đổ nhào về phía tôi.

“Cẩn thận!”

Tôi giật mình, phản xạ có điều kiện vươn tay ra đỡ Tần Tuyết.

Nào ngờ, khi cơ thể Tần Tuyết ngã nhào xuống, tôi đúng là đỡ được cô ấy, nhưng bàn tay lại đặt ở chỗ không nên đặt.

“Ưm?”

Đây là……

"Đại sư......" Khi tôi âm thầm cảm nhận được sự mềm mại nơi đó, giọng nói nhỏ nhẹ của Tần Tuyết đột ngột vang lên bên tai, “Tôi chóng mặt quá, tôi, tôi sao lại ở trong phòng cậu vậy?”

Tôi giật thót tim, vội vàng buông tay ra, hoảng loạn đáp: “Chuyện đó, cô bị kẻ khác thao túng...... bây giờ cô cảm thấy trong người thế nào rồi?”

“Đầu tôi vẫn còn choáng váng lắm.” Tần Tuyết không có ý đứng dậy, vẫn như cũ mềm mại nằm sấp trên người tôi, giọng nói có chút nũng nịu, “Đại sư, để tôi nằm thêm một lát, có được không?”

Tôi vô thức muốn từ chối.

Nhưng chữ “Được” lại mất khống chế bật ra khỏi miệng.

Nghe tôi đồng ý, Tần Tuyết liền thoải mái thư thái nằm trên người tôi, dường như không hề có ý định đứng dậy.

Bởi vì là mùa hè, nên buổi tối tôi ngủ cởi mình trần, mặc chiếc quần đùi đi biển, Tần Tuyết nằm trên người tôi như thế này, tôi không chỉ có thể cảm nhận được đường cong quyến rũ của cô ấy, thậm chí còn có thể nhìn thấy nhấp nhô......

Trong khoảnh khắc, lòng tôi bỗng dậy sóng xao động.

Nhưng chỉ là nháy mắt, rất nhanh tôi liền hoàn hồn trở lại, thần sắc ngưng trọng hỏi: "Tần Tuyết, cô có thể nhớ được, trước khi cô mất đi ý thức đã xảy ra chuyện gì không?”

Trong phòng có bày Tứ Sát Tỏa Hồn Trận, ký thân linh tuyệt đối sẽ không khinh suất xông vào.

Tôi rất tò mò, rốt cuộc Tần Tuyết đã bị khống chế bằng cách nào?

"Đầu giờ sáng, tôi nhận được một cuộc gọi video......" Khi nghe tôi nhắc đến chuyện này, thân thể Tần Tuyết đột nhiên co lại, vô thức nép vào lòng tôi, hoảng sợ nhìn khắp xung quanh, run run giọng nói: "Là, là cô gái kia gọi đến!”

Tôi sửng sốt.

Ký thân linh toàn dựa vào đôi mắt để mê hoặc lòng người.

Bởi vì trong nhà có bày Tứ Sát Tỏa Hồn Trận, ký thân linh không dám khinh suất xông vào, cho nên cô ta nghĩ ra cách gọi điện thoại bằng video!

Cái đệch!

Ký thân linh này rõ ràng thành tinh rồi.

Linh lực cường đại thì thôi, đã vậy còn biết lợi dụng khoa học công nghệ hiện đại?

Không cần nói, khẳng định là sau khi Tần Tuyết nhận điện thoại video của cô ta, bị cô ta dùng ánh mắt mê hoặc khống chế, nên mới xảy ra cảnh tượng vừa rồi.

Hiển nhiên, tuy rằng gọi điện bằng video có thể khống chế Tần Tuyết, nhưng rõ ràng hiệu quả không tốt bằng tiếp xúc trực tiếp, nên vừa rồi tôi mới dễ dàng giải quyết được sự khống chế của ký thân linh đối với Tần Tuyết.

Hơn nữa, cô ta vốn dĩ không thực sự muốn thao túng Tần Tuyết.

Thứ cô ta muốn, chẳng qua là mượn lời của Tần Tuyết để cảnh cáo tôi mà thôi.

“Trương Soái đâu rồi?” Tôi thình lình nghĩ đến Trương Soái đang ở trong một căn phòng khác, tim chợt giật thót.

Tần Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, vùng dậy thoát khỏi lòng tôi, lo lắng nói: "Đại sư, chúng ta mau mau đi xem! Lỡ như cô gái đó cũng gọi điện thoại cho Trương Soái, Trương Soái lại bị khống chế thì phải làm sao?"

Khi Tần Tuyết vừa mở lời, tôi đã nhanh chóng rời khỏi giường, kéo cô ấy cùng nhau chạy về phía phòng của Trương Soái.

Đến nơi, chúng tôi mở cửa nhìn vào trong.

Phòng của Trương Soái trống trơn!

Cậu ấy không có trong phòng!

“Đại sư, Trương Soái sẽ không như lần trước, bị cô gái đó dụ dỗ đi ra ngoài rồi chứ?” Tần Tuyết run run giọng hỏi.

Tôi lắc đầu.

Cùng một lỗi, làm sao tôi có thể phạm đến hai lần?

Lần này, khi bày Tứ Sát Tỏa Hồn Trận, nhân lúc Trương Soái không để ý, tôi lại bày thêm Tứ Tượng Mê Hồn Trận lồng ghép trong Tứ Sát Tỏa Hồn Trận, nhìn vào thì có vẻ như chỉ thay đổi một vài vị trí đồ đạc trong nhà, nhưng đối với người không hiểu biết về trận pháp, e rằng có vòng tới vòng lui trong phòng khách cả đêm cũng không đi ra được.

Ký thân linh ở bên ngoài không dám vào, Trương Soái lại không thể ra khỏi căn nhà này.

Vì thế, Trương Soái nhất định vẫn còn ở trong nhà!

"Trương Soái......" Sau khi nghe tôi giải thích, vẻ mặt căng thẳng của Tần Tuyết lập tức thả lỏng vài phần, run giọng gọi tên Trương Soái để tìm kiếm cậu ấy.

Cô ấy chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng tiếng động huyên náo không yên.

Nghe âm thanh, hình như là từ phòng khách truyền tới!

Tôi và Tần Tuyết đưa mắt nhìn nhau, rồi kề vai cùng đi về phía phòng khách.

Lúc tôi và Tần Tuyết vừa bước ra khỏi phòng riêng của Trương Soái, tôi chợt nhìn thấy trong phòng khách có một bóng người vụt qua.

“Đợi đã!”

Tôi vươn tay, ngăn Tần Tuyết lại.

Sau đó, nhè nhẹ chỉ về phía có bóng người lóe lên, vẫy vẫy tay với Tần Tuyết, ra hiệu cô ấy đi theo phía sau tôi, chậm rãi bước từng bước về hướng bóng người đang ẩn nấp.

Trong phòng khách không bật đèn.

Tất cả đồ gia dụng đều chìm trong đêm tối thăm thẳm, lờ mờ lộ ra những hình thù nhạt nhòa hư ảo, khiến cho người khác có cảm giác không chân thực.

Đặc biệt là bốn hình người bằng giấy đặt ở bốn góc trong phòng khách, dưới bóng tối bao trùm càng lộ ra thêm vài phần âm u và tà khí.

Khi tôi dè dặt thận trọng đi về phía trước, Tần Tuyết ở phía sau không ngừng run rẩy, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong tay tôi, cơ thể áp chặt vào lưng tôi, thì thào nói: "Đại sư, tôi sợ."

"Không sao, có tôi ở đây."

Tôi siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy, bảo vệ cô ấy sau lưng mình, chậm rãi đi về phía nơi có bóng đen đang ẩn nấp.

Lịch kịch lịch kịch......

Theo hướng đó, lại truyền đến một tràng âm thanh quái dị.

Nghe giống như một bầy chuột đang lẳng lặng gặm nhấm đồ đạc giữa đêm khuya.

Tần Tuyết bỗng rùng mình, bàn tay nắm chặt tôi khẽ run, ngón tay lạnh lẽo như băng, dùng bàn tay còn lại chỉ về phương hướng phía trước, "Đại sư, ở đằng kia!”

“Cô có biết công tắc trong phòng khách ở đâu không?” Tôi trầm giọng hỏi Tần Tuyết.

Tần Tuyết nép người vào lòng tôi, run rẩy gật đầu.

“Bây giờ, tôi đi cùng cô đến chỗ công tắc, sau đó tôi sẽ đếm một, hai, ba, cô lập tức bật đèn lên, có được không?” Tôi nói giọng nhẹ nhàng, cố gắng không làm cho Tần Tuyết căng thẳng.

“Được.”

Tần Tuyết lại gật đầu.

Tôi nắm tay Tần Tuyết, dẫn cô ấy cùng đi đến chỗ công tắc cách chừng hai ba bước chân.

Sau đó, tôi lại chậm rãi đi về phía nơi ẩn nấp của bóng đen, khi cách bóng đen một bước, tôi nhỏ giọng ra hiệu với Tần Tuyết:

"Một……"

"Hai..."

“Ba!"

Tách!

Tôi vừa đếm đến ba, đèn trong phòng khách liền bật sáng.

Mọi đồ vật trong phòng đều được chiếu sáng.

“Á……"

Còn chưa thích ứng kịp với luồng ánh sáng đột ngột phát ra từ đèn trong phòng khách, Tần Tuyết ở phía sau liền chỉ tay về phía trước, thình lình hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Lòng tôi run lên, liền ngẩng đầu nhìn thẳng......

Hết Chương 36