Đệ Nhất Phong Thủy Sư

Chương 35: Thân thế của Trương Soái



*Dịch: Vấn Tâm Bất Hối

Tôi bị Trương Soái dọa sợ đến nhảy dựng lên, lo lắng lùi về sau mấy bước, “Cậu muốn làm gì? Khẩu vị của tôi không nặng như vậy!”

“Đại sư, cậu nghĩ cái gì thế?”

Trương Soái trừng mắt nhìn tôi, nhặt khăn tắm rớt xuống đất lên phủi phủi , gấp gáp nói: “Đại sư, cậu mau xem xem, sắp biến thành cái dạng gì rồi!”

Bầu không khí này, có chút vi diệu!

Tôi hơi ngượng ngùng.

Đến con gái tôi còn chưa có diễm phúc được nhìn, bây giờ bảo tôi nhìn con trai?

"Đại sư, cậu mau nhìn xem!”

Trương Soái liên tục thúc giục tôi.

Cuối cùng, tôi cũng tò mò đưa mắt nhìn qua.

Vừa liếc thoáng qua, tôi liền ngẩng đầu lên ngó Trương Soái, kinh ngạc hỏi, “Sưng rồi?”

Khuôn mặt gầy sọp có chút đáng sợ của Trương Soái mang theo vẻ xấu hổ, nhưng nhiều hơn chính là sự tuyệt vọng và bất lực, "Đại sư, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thật sự sẽ chết. Cô ả quá mãnh liệt, cả ngày lẫn đêm, tôi thực sự không thể chịu nổi......”

Tôi trầm tư hồi lâu, vẻ mặt ngưng trọng.

Trương Soái nhìn tôi chằm chằm, "Đại sư, cậu xem......”

Tôi lại vô thức liếc xuống, "Chuyện đó...... thật sự sẽ sưng lên?"

Từ trước đến nay, tôi chưa từng có bạn gái, đối với những “thường thức” này một chút cũng không rành, nên biết trước một số kiến thức cũng tốt hơn là không biết.

“Thật mà...…” Trương Soái trước là thuận lý gật đầu, sau đó đột nhiên phản ứng kịp, nhanh nhẹn quấn lại khăn tắm, ảo não nói: “Đại sư, tôi đang bàn chính sự với cậu, cậu cứ suy nghĩ lung tung cái gì thế? À nhân tiện, hai người đi tìm Chúc Thi Nghiên chưa?”

Tôi ho khan một tiếng, nhanh chóng khôi phục tinh thần.

"Chuyện sưng tấy này cậu không cần quá lo lắng, là do âm khí quá nặng mà ra, đợi lát nữa tôi vẽ cho cậu mấy lá bùa tiêu sưng là được.” Sau khi giảm bớt sự ngượng nghịu, tôi thắc mắc nhìn Trương Soái, "Cậu biết chúng tôi sẽ tìm tới Chúc Thi Nghiên? Làm sao cậu biết được mặt dây chuyền đó có vấn đề? "

Đây cũng là câu hỏi mà tôi luôn muốn hỏi Trương Soái.

Chắc chắn cậu ấy đã phát hiện ra điều gì đó, nên mới cố ý nhắc nhở chúng tôi về mặt dây chuyền, tôi và Tần Tuyết mới đến gặp Chúc Thi Nghiên.

"Bởi vì......" Trương Soái vô thức liếc nhìn ra phía cửa phòng tắm, đột nhiên đè thấp giọng nói, "Khi cô ả làm chuyện đó với tôi, bắt buộc tôi phải đeo mặt dây chuyền. Hơn nữa, chỉ cần tôi đeo mặt dây chuyền, thì dù có trốn ở đâu chăng nữa, cô ả đều có thể tìm thấy tôi. Tôi liền suy đoán, liệu cô ả có liên quan gì đến mặt dây chuyền hay không. Sau này tôi nghĩ đến việc nếu vứt bỏ mặt dây chuyền đi, phải chăng cô ả sẽ không tìm thấy tôi? "

Nói đến đây, vẻ mặt Trương Soái tràn đầy sự tuyệt vọng, "Tuy nhiên, bất kể tôi vứt mặt dây chuyền đi đâu, ngày hôm sau nó vẫn luôn trở lại nằm trên cổ tôi."

Dần dà theo thời gian, cậu ấy trực tiếp từ bỏ ý định vứt bỏ mặt dây chuyền.

Biện pháp duy nhất, chính là nhờ tôi và Tần Tuyết đi tìm Chúc Thi Nghiên, xem xem có thể tìm ra manh mối gì không.

Đột nhiên, tôi có chút khâm phục Trương Soái: Thường ngày trông cậu ấy xuề xòa qua loa, khoa môi múa mép, còn lôi thôi lếch thếch, ai ngờ trong tình huống nguy hiểm đó vẫn nghĩ ra cách truyền đạt thông tin cho chúng tôi.

Nếu không có cậu ấy, tôi đã không phát hiện ra mối liên kết giữa ký thân linh và món đồ cổ, cũng không biết cách đối phó với ký thân linh như thế nào.

Tôi bảo Trương Soái mặc lại quần áo đàng hoàng, rồi cùng nhau bước tới phòng khách.

Tần Tuyết nóng lòng chờ đợi trong phòng khách, thấy tôi và Trương Soái đi ra, cô ấy lập tức vội vàng tới đón chúng tôi, khẩn trương hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Hai người vừa rồi vào phòng tắm làm gì thế?"

Tôi và Trương Soái đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu, "Không có gì."

“Vậy cô gái kia đâu?” Tần Tuyết lo lắng liếc nhìn trong phòng khách, “Ban nãy tôi ngồi đợi trong phòng khách, không thấy cô ta......”

Trương Soái gãi gãi đầu, nghi hoặc nói: "Nói ra cũng thật kỳ lạ, hai tiếng trước cô ta đột nhiên biến mất, đến giờ vẫn không thấy trở lại."

Hai giờ trước?

Đó không phải là thời điểm cô ta bị lá bùa Kinh Lôi của tôi đả thương sao?

“Hai người không cần sợ, trong khoảng thời gian này cô ta sẽ không trở lại đâu.” Tôi đều giọng trấn an Trương Soái và Tần Tuyết, “Nhân cơ hội cô ta biến mất, tôi sẽ bố trí Tứ Sát Tỏa Hồn Trận trong phòng cậu. Cho dù tôi không ở bên cạnh bảo vệ cậu, Tứ Sát Tỏa Hồn Trận cũng sẽ giúp cậu chống chọi một phen."

Trong bí tịch có ghi chép, Tứ Sát Tỏa Hồn Trận là một loại trận pháp chuyên dùng để đối phó với tà ma, lấy bốn phương vị đông tây nam bắc trấn giữ, chân đạp Bát môn (1), biến hóa khó lường. Nếu người bày trận không kích hoạt trận pháp, có thể vây khốn tà ma; nếu trận pháp được kích hoạt, ắt khiến cho tà ma hồn phi phách tán.

Uy lực của trận pháp này rất cường bạo, nên tôi hiếm khi sử dụng nó.

Tuy nhiên, ký thân linh này xuất quỷ nhập thần, linh lực lớn mạnh, tôi không thể không cẩn thận đối phó.

Chỉ cần tạm thời ngăn cản không cho ký thân linh tìm đến Trương Soái, kéo dài thời gian tới khi Chúc Thi Nghiên tìm thấy mười chín phần mẩu thừa đã bán ra, sau đó mọi chuyện sẽ trở nên dễ giải quyết.

Tần Tuyết nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập sùng bái, "Đại sư, cậu còn biết bày trận ư?”

“Tốt tốt tốt, đại sư, cậu mau mau bố trận đi, nhanh nhanh ngăn cản thứ đó tới tìm tôi.” Trương Soái hai mắt sáng lên, gương mặt hốc hác gầy gò bừng bừng đỏ mặt hưng phấn, rối rít thúc giục tôi, “Cần vật dụng gì, mời đại sư phân phó, tôi sẽ sai người đi chuẩn bị ngay.”

Tôi gật đầu nói: "Chuẩn bị bốn người giấy, chu sa, giấy vàng, nước giếng sau mưa, và bốn lá số tử vi của người có bát tự thuần âm.”

“Cái này……"

Trương Soái hơi do dự.

Mấy món đầu tiên đều dễ chuẩn bị, duy chỉ thứ cuối cùng rất khó chuẩn bị.

“Nếu thứ cuối cùng không dễ tìm, thay bằng bốn lá số sinh thần bát tự của người có tướng hung thần ác sát, chí hung chí ác cũng được.” Hiểu được Trương Soái đang do dự điều gì, tôi suy ngẫm một hồi rồi nói.

Sử dụng sinh thần bát tự của bốn người, đều là nhằm mượn khí âm sát và hung sát của họ, không hề gây tổn hại đến họ.

Người bát tự thuần âm có khả năng thông linh (giao tiếp với linh hồn ma quỷ), khiến cho trận pháp càng thêm mẫn cảm; người hung thần ác sát có sát khí nặng, khiến trận pháp càng thêm cường bạo.

Mỗi biện pháp đều có lợi thế riêng.

Dùng cách nào cũng được.

“Người có tướng hung thần ác sát này, e rằng phải vào trong tù mới tìm được, bình thường làm sao có thể gặp được lắm kẻ ác đây?” Trương Soái vò đầu bứt tóc, chua chát hỏi tôi: “Đại sư, có thể thay bằng cách khác nữa hay không?”

Tôi nhàn nhạt liếc nhẹ Trương Soái.

Cậu ấy có Phục tê cốt (2) kéo dài đến chân tóc, ngang bình qua trán, chứng tỏ tổ tiên đại phú đại quý, trong nhà có người làm quan to chức lớn, địa vị không hề thấp.

Đã đến lúc này rồi, cậu ấy còn giả bộ điệu thấp với tôi?

“Trương công tử, làm phiền cậu gọi điện thoại cho bố cậu, tìm bốn người có tướng hung thần ác sát chắc không phải là chuyện gì khó đâu?” Tôi dửng dưng nói thẳng với Trương Soái.

Trương Soái sững sờ.

Sau đó, ngay lập tức hiểu ra tôi đã biết được thân phận của cậu ấy.

"Ha ha, tôi đi gọi ngay đây......” Bị tôi dùng cách này lật tẩy, Trương Soái có chút ngượng ngùng, cười khan vài tiếng, rồi lấy điện thoại di động ra ngoài ban công gọi điện.

Gọi chừng hơn một phút, cậu ấy quay trở lại nói với tôi, "Đại sư, đã xong! Những vật dụng khác, rất nhanh sẽ chuẩn bị đầy đủ.”

Vậy thì còn được!

Tốc độ cũng coi như nhanh nhẹn đó chứ.

Kế đến, Tần Tuyết tìm được vài gói mì ăn liền và mấy quả trứng gà ở nhà Trương Soái, liền nấu tạm một nồi mì trứng.

Ba người chúng tôi quây quần lại ăn một bữa.

Trương Soái ngấu nghiến nhồm nhoàm như hổ đói, bộ dáng như tiếc hận không nuốt chửng luôn được cái chén.

Ăn xong, cậu ấy ôm đầu khóc nức nở, vừa khóc vừa than thở: “Ngon quá là ngon, hu hu hu, không giấu gì hai cậu, mấy ngày nay tôi chẳng nuốt nổi một miếng cơm, hu hu hu...... Mấy ngày qua, căn bản không phải người sống mà.”

Trương Soái lúc này đây, khóc thút tha thút thít cứ như đàn bà con gái.

Nỗi đau khổ, hoảng sợ và tuyệt vọng nhiều ngày qua của cậu cuối cùng cũng được trút bỏ.

Tôi không lên tiếng, chỉ âm thầm quan sát cậu.

Khóe mắt của Tần Tuyết cũng đỏ lên, cô ấy đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cậu.

Sau khi khóc lóc thỏa thê, xả ra một bụng ấm ức, Trương Soái mới chợt cảm thấy bản thân sướt mướt như con gái, liền vội vàng giải thích với Tần Tuyết, "Tiểu Tuyết, mấy ngày qua thật sự là mình chịu quá nhiều áp lực rồi, nên mới ra nông nỗi này...... Nhưng thực tế mình không phải thế đâu, mình chưa từng khóc bao giờ, thật đó...... "

“Không sao, không sao.” Tần Tuyết xoa xoa đầu Trương Soái, kéo đầu cậu ấy tựa nhẹ lên vai cô, “Chúng mình cùng nhau lớn lên, cậu thế nào mình còn không biết hay sao......”

Trương Soái híp mắt cười hạnh phúc.

Ài.

Tôi khẽ thở dài một tiếng.

Tuy rằng tôi chưa từng hẹn hò bao giờ, cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy: Trương Soái hạnh phúc quá sớm rồi, e rằng Tần Tuyết chỉ coi cậu như chị em trong nhà mà thôi.

Đợi đến khi tâm tình của Trương Soái triệt để ổn định lại, thì trời đã tối.

Màn đêm vừa buông xuống, cửa nhà Trương Soái đột nhiên bị gõ, vài cậu thanh niên trai tráng gói bốn người giấy bọc trong túi nhựa to màu đen, cầm theo đầy đủ những vật dụng mà tôi yêu cầu bước vào nhà. Sau khi vào trong, cậu thanh niên trưởng nhóm móc từ trong túi ra một tờ giấy, nhanh chóng nhét vào tay Trương Soái.

Không cần nói, những gì được viết trên mảnh giấy đó, chắc chắn là sinh thần bát tự của bốn người có tướng hung thần ác sát.

“Thay tôi cảm ơn bố tôi.” Từ lúc mấy người thanh niên này bước vào nhà, khóe miệng Trương Soái ngược lại cong thành một biểu hiện khinh bỉ, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, so với trước đây giống như hai người khác hẳn.

Thậm chí, còn có chút cố ý xa lánh.

Mấy người thanh niên gật đầu, người trưởng nhóm trầm giọng nói: “Tiên sinh dặn dò cậu nên chú ý nhiều hơn, đừng gây rắc rối.”

"Tôi biết rồi."

Vẻ mặt Trương Soái càng thêm lãnh đạm, có vẻ xa lạ và cố chấp, "Cậu trở về nói cho ông biết, sẽ không ảnh hưởng đến ông.”

Trưởng nhóm gật đầu chào, ra lệnh những người còn lại rời đi.

Tôi hơi tò mò, rốt cuộc Trương Soái đã nói gì với bố cậu, mà phản ứng của bố cậu lại lạnh nhạt thờ ơ như vậy, còn yêu cầu cậu cố gắng đừng gây thêm rắc rối?

Tuy nhiên, đây là chuyện riêng tư của bố con Trương Soái, tôi không tiện hỏi nhiều, thậm chí tôi cũng sẽ không thông qua xem tướng mà suy đoán về nó.

Đây là nguyên tắc làm việc của tôi.

Phản ứng của Tần Tuyết thì hờ hững, dường như đã quen.

Sau khi mấy người thanh niên nọ rời đi, tôi bắt đầu làm việc.

Tôi yêu cầu Trương Soái bứt vài cọng tóc trước trán để làm bút vẽ bùa, dùng nước giếng sau mưa để mài chu sa, viết bốn sinh thần bát tự của người có tướng hung thần ác sát lên phía sau lưng bốn người giấy, tiếp theo điểm mắt cho bốn người giấy, rồi đặt bốn người bằng giấy ở bốn hướng đông tây nam bắc, v.v.

Tôi bận rộn một mạch cho đến tận sáng sớm hôm sau, mới hoàn thành việc bố trí Tứ Sát Tỏa Hồn Trận.

Sau đó, chỉ cần chờ đợi.

Chờ Chúc Thi Nghiên tìm được mười tám người, thu mua lại đủ mười tám mẩu thừa từ tay những người đó.

Điều quan trọng hơn, chị ta phải nhớ ra người thứ mười chín là ai.

Nếu không, thất bại trong gang tấc.

Thời gian vùn vụt trôi nhanh.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Trong ba ngày này, ký thân linh không hề xuất hiện.

Chúc Thi Nghiên bên kia tiến hành không mấy thuận lợi, ba ngày mới tìm được có bảy tám người.

Tôi giục chị ta nhanh lên, thời gian của chị ta không còn nhiều, nếu cứ kéo dài thế này e rằng mạng chị ta sẽ không giữ được.

Trong ba ngày qua, tôi dùng bùa phép giúp Trương Soái loại bỏ một phần âm khí trên người, và mỗi ngày tôi đều tịnh tâm vận công điều tức, hy vọng có thể sớm ngày đột phá chướng ngại cấp hai.

Vào đêm thứ ba.

Sau khi vận công điều tức xong, tôi đi ngủ sớm.

Khư khư khư......

Ngủ đến chừng nửa đêm, bên tai tôi đột nhiên vang lên một tràng cười khúc khích.

Âm u lạnh lẽo, mang theo vài tia hàn ý.

Tôi thình lình mở mắt ra, liền thấy Tần Tuyết đứng ở trước giường của tôi, đầu bù tóc rối, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, đôi chân trần thon dài trắng nõn, nở nụ cười quỷ dị......

Chú thích:

(1) Bát môn độn giáp: Hưu môn, Sinh môn, Thương môn, Đỗ môn, Cảnh môn, Tử môn, Kinh môn và Khai môn; tám cửa này là từ tám phương vị của Bát quái.

(2) Phục tê cốt: Xương ụ gồ lên giữa ấn đường hoặc cao hơn trông như con tê giác phủ phục.

Hết Chương 35