Đệ Nhất Phong Thủy Sư

Chương 27: Cô ta quá mãnh liệt



Dịch giả: Vấn Tâm Bất Hối

Cái cổ tôi cứng ngắc, từ từ quay đầu nhìn qua bên cạnh giường.

Trên chiếc giường xếp hành quân của tôi, có một người đang ngồi.

Một cô gái xinh đẹp.

Cô gái ăn mặc cổ điển, dáng người mảnh khảnh, đôi lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt lá răm sắc sảo quyến rũ, chiếc mũi tinh xảo và đôi môi đỏ mọng. Cho dù chỉ là ngồi tùy tiện bên chiếc giường xếp hành quân, tôi vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp cổ điển quý phái, trang nhã xinh đẹp của cô ta.

Còn Trương Soái thì đang nằm dưới chân cô ta, mắt nhắm nghiền ôm lấy......

Hai người kề bên trong gang tấc.

Thậm chí tôi có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô gái.

Nhưng tôi chỉ liếc mắt nhìn cô ta một phát, cả người nhất thời bùng nổ: Cô ả xinh đẹp này chính là ký thân linh đang chiếm hữu thân xác Trương Soái!

Hành ngón nghề này của chúng tôi, bình thường luôn đặt thận trọng lên hàng đầu, kiêng kỵ nhất để cho tà ma đến gần trong vòng một trượng (1). Vậy mà cô gái kia ngồi bên cạnh giường, tôi thậm chí không hề phát giác?

Trên lưng tôi thoáng chốc toát mồ hôi lạnh, trong lòng nảy sinh cảm giác ớn lạnh rùng mình trước giờ chưa từng có.

Hộc hộc hộc...

Tôi hơi nhổm người dậy quét mắt nhìn một vòng, Trương Soái đang nằm trên sàn cạnh giường tôi, thân thể không ngừng vặn tới vẹo lui, phát ra những tiếng thở hổn hển nặng nhọc.

"Ưm ưm......" Thỉnh thoảng, miệng cậu ta lại phát ra những âm thanh kỳ quái khiến người ta mặt đỏ tim rung, “Nào, để anh hôn...”

Không cần nghĩ tôi cũng biết cậu ta đang mơ thấy cái gì.

Rõ ràng, ký thân linh đang hấp thụ dương khí của cậu ta, mà cậu ta căn bản không có bất kỳ phản kháng nào!

"Ư ư......"

Trong cửa tiệm vang lên âm thanh kiềm chế và đau đớn của Trương Soái.

Toàn thân tôi cứng đờ, tinh thần căng thẳng, nhìn chằm chằm vào ký thân linh, tay phải bắt ấn Tam Thanh Quyết, đề phòng có chuyện bất trắc.

“Thứ mà ngươi đang tìm, là cái này đúng chứ?” Thấy tôi quay đầu lại, ký thân linh nhìn tôi mỉm cười, lắc lắc món đồ trong tay.

Nụ cười của cô ta băng lãnh âm hiểm.

Nhưng sau khi tôi nhìn rõ thứ kẹp giữa hai ngón tay trong suốt như pha lê của cô ta, đầu óc tôi phút chốc lại ong ong bùng nổ: Thứ cô ta đang cầm trên tay, thực sự là lá bùa mà tôi đặt dưới gối nằm trước khi đi ngủ!

Lúc trước ký thân linh nhẹ nhàng tránh khỏi Tam Thanh Chân Hỏa của tôi, khiến tôi có chút kiêng dè cô ta, nên trước khi đi ngủ tôi đã đặt một lá bùa có thể trừ tà trấn âm ở dưới gối nằm, vừa nhằm cảnh cáo vừa trấn áp âm khí, có thể khiến cho tà ma lùi bước trong vòng ba xá (2), không dám đến gần.

Hiện tại, ký thân linh không chỉ cách tôi quá gần, mà còn nắm trong tay lá bùa.

Điều này nói rõ, cô ta căn bản không hề sợ lá bùa của tôi!

Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp như vậy: Tà ma thuộc hệ âm, bùa triện đều là đồ vật có năng lượng chí cương chí dương, hễ tà ma chạm phải, nhẹ thì bị bỏng thương, nặng thì hóa thành tro tàn bụi bay.

Tôi âm thầm sửng sốt: Ký thân linh này rốt cuộc có đạo hạnh và linh lực cao thâm cỡ nào, ngang nhiên không biết sợ lá bùa của tôi!

"Ha... Em yêu, anh, anh không nổi rồi......”

Vào lúc trong lòng tôi đang dậy sóng kinh ngạc, Trương Soái nằm trên sàn bỗng mở miệng phát ra tiếng rên rỉ kiểu như đã thỏa mãn và nói giọng nài nỉ, “Xin em đó......

Giọng của cậu ta rõ ràng rất dung tục thô bỉ, nhưng nghe trong trường hợp này, lại có vẻ u ám và quỷ dị.

Tôi vô thức liếc nhìn Trương Soái, cậu ta vẫn như cũ không ngừng vặn vẹo quằn quại, như thể muốn thoát khỏi sự khống chế của ai đó.

“Á...”

Ngay khi tôi vừa nảy ra suy nghĩ muốn hành động ngay, Trương Soái đột nhiên thét lên một tràng âm thanh the thé chói tai, kế tiếp cậu ta ưỡn người lên cao, hai mắt trở nên trắng dã, thân thể uốn cong cứng đơ giữa không trung một lúc lâu rồi ngã uỵch xuống đất, sau đó bắt đầu co giật dữ dội.

"Trương Soái!"

Tim tôi thắt lại, trầm giọng gọi một tiếng, Tam Thanh Chân Hỏa thủ sẵn trên tay phải tôi lập tức được phóng ra nhanh như chớp, lao thẳng đến ký thân linh.

Phựt...

Tam Thanh Chân Hỏa sắc xanh âm u mang theo một luồng năng lượng bén ngót, vun vút bổ vào ký thân linh.

Thân ảnh ký thân linh lóe lên, liền biến mất không thấy.

"Khư khư khư..."

Ngay sau đó là một tràng cười chế giễu vang dội.

Khi tôi nhìn lại, ký thân linh đã nắm cổ áo sau lưng Trương Soái đứng ngay cửa tiệm, nhìn tôi đầy u ám.

“Việc giữa ta và hắn, ngươi bớt quản đi!” Ký thân linh giương cặp mắt lá răm thon dài sắc sảo nhìn tôi, trong mắt lộ ra tia hàn ý lạnh lẽo.

Tim tôi chợt giật thót.

Sau đó, tôi lạnh lùng nói: "Nếu cậu ấy chết, ngươi cũng phải chết!"

Với tà ma ác quỷ không thể giảng đạo lý, chỉ có thể càng giữ vững bình tĩnh và càng hung tàn hơn bất cứ ai.

Trước đây tôi có nói qua, người nào càng hung dữ thì dương khí và trường khí trên người đó càng lớn mạnh, tà ma ác quỷ sẽ càng sợ người đó.

“Vậy sao?” Ký thân linh cong môi cười, rồi từ từ đến gần  Trương Soái.

Sau đó, thân hình cô ta dần dần biến mất trong cơ thể Trương Soái.

Soạt!

Vào thời khắc cả hai thân thể hợp lại thành một, Trương Soái vốn dĩ đang nhắm nghiền mắt đột ngột mở to, mỉm cười với tôi.

Nụ cười hắc ám và quỷ dị.

Kèm theo một nét quyến rũ khó tả.

Tôi rùng mình một cái, Tam Thanh Chân Hỏa trên tay phải thoáng chốc bỗng tắt ngúm!

"Khư khư khư..."

Trương Soái bật cười, quay đầu bước ra ngoài cửa tiệm.

Tôi hoảng hốt, gấp gáp rời khỏi giường, nhanh chóng chạy ra ngoài đuổi theo.

Nhưng sau khi tôi đuổi tới thì phát hiện bên ngoài cửa tiệm trống rỗng tối mịt, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, căn bản không biết Trương Soái đã đi đâu.

Chiếc xe cũ xì hiệu Alto đậu bên ngoài tiệm của Trương Soái, cũng biến mất không dấu vết!

Tiêu tùng rồi!

Nếu Trương Soái là tà ma, tôi có thể dùng bùa phép để truy tìm cậu ấy, nhưng Trương  Soái bây giờ vẫn là một người sống sờ sờ, huống chi còn lái xe chạy, tôi đành phải dùng biện pháp vụng về nhất tìm cậu ấy thôi.

Nghĩ thế, tôi liền gọi điện thoại cho Tần Tuyết.

Tần Tuyết và cậu ấy là bạn thân từ nhỏ, chắc hẳn sẽ biết được cậu ấy định đi đâu.

Sau khi bấm gọi xong, điện thoại chỉ reo một lần, bên phía Tần Tuyết đã kết nối, giọng cô ấy chứa đầy ngạc nhiên và phấn khởi: “Đại sư, có chuyện gì vậy?”

Tôi cũng có chút bất ngờ.

Hiện tại là ba giờ sáng, thường là thời điểm đang ngủ say giấc, vậy mà Tần Tuyết lại bắt điện thoại rất nhanh.

Tôi đem tình hình đại khái nói qua một lượt với Tần Tuyết, hỏi cô ấy rằng Trương Soái có khả năng đi đâu nhất vào lúc này, ký thân linh hành tung quỷ dị, tôi đoán không ra cô ta sẽ đưa Trương Soái đi đâu, vì vậy chỉ có thể đến chỗ ở của Trương Soái hoặc là nơi mà cậu ấy thường ghé xem xem.

“Cậu ấy chắc là trở về nhà rồi.” Nghe tôi nói xong, Tần Tuyết ở bên kia điện thoại im lặng một lúc, hơi thở bỗng trở nên nặng nề, nói ra địa chỉ của Trương Soái, cô ấy lại bảo tôi: “Đại sư, đoạn đường từ cửa tiệm cậu đến nhà Trương Soái khá xa xôi, bây giờ cũng không tiện bắt taxi, để tôi lái xe qua đón cậu!”

“Được!”

Tôi gật đầu đồng ý.

Con người tôi trước giờ không hề ưa tỏ vẻ khách sáo giả tạo.

Huống chi, nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ chính là cứu Trương Soái, không cần thiết phải câu nệ những chuyện vụn vặt này với Tần Tuyết.

Sau khi cúp điện thoại, tôi nghiêm túc so sánh tình hình giữa ký thân linh nhập vào người Lưu Quốc Lương và Trương Soái: Mặc dù Lưu Quốc Lương bị ký thân linh nhập vào, nhưng sắc mặt ông ta vẫn bình thường, không có bất cứ dấu hiệu âm suy nào cả, chỉ là ý thức của ông ta dần dần bị thôn phệ mà thôi; còn Trương Soái thì rõ ràng là âm nhược dương suy, ngắn ngủi chỉ trong vòng một tuần mà cả người cậu ta gầy xọp hẳn đi, ý thức trái lại vẫn bình thường.

Chẳng lẽ, ký thân linh này cũng biết xem tuổi tác, dáng dấp, tướng mạo của vật chủ, người già thì chỉ thôn phệ ý thức của hắn, còn người trẻ thì chú trọng “âm dương giao hợp”?

Điều này so với hiểu biết của tôi về ký thân linh không mấy tương đồng.

Khoan đã!

Sai lầm!

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ký thân linh và Lưu Quốc Lương, cô ta rõ ràng đã thôn phệ hết ý thức của Lưu Quốc Lương và chiếm lấy cơ thể ông ta rồi. Sau đó đón Lưu Quốc Lương đến nhà Tần Tuyết vẫn bình thường, tôi cứ tưởng rằng do biện pháp của tôi có hiệu quả, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu như vật chủ bị ký thân linh thôn phệ hoàn toàn ý thức, cho dù ý thức được khôi phục trở lại, thân thể cũng sẽ cực kỳ suy nhược, tinh thần hoảng loạng hoang mang mới phải.

Bây giờ nghĩ lại, Lưu Quốc Lương dường như không có triệu chứng như thế!

Chẳng lẽ...

Xoạch!

Ngay khi tôi đang cố gắng nhớ lại tình hình của Lưu Quốc Lương, một chiếc Porsche 911 màu đen dừng ngay trước mặt tôi, Tần Tuyết thò đầu ra ngoài cửa sổ bên phải xe và vẫy tay với tôi, "Đại sư, lên xe!"

Tôi thu hồi mạch suy luận, mở cửa xe ngồi vào ghế tay lái phụ.

"Đại sư, đã lâu không gặp."

Tần Tuyết đang ngồi trên ghế lái tươi cười nhìn sang tôi.

Cô ấy vốn dĩ rất xinh đẹp, lúc trước gặp nhau đều là dáng vẻ không trang điểm của cô ấy, trông có nét trong sáng thuần khiết; bây giờ dường như cô ấy cố ý trang điểm, thành ra mang vẻ mỹ lệ kiều diễm. Đặc biệt là nụ cười tươi tắn như hoa, thật là khiến người khác tâm hồn xao động.

"Lái xe thôi."

Tôi ổn định lại tâm trí, đều giọng nói.

Brừm...

Tôi vừa dứt lời, Tần Tuyết liền đạp ga, chiếc Porsche 911 gầm lên mạnh mẽ rồi nhanh chóng lao vào màn đêm.

Trên đường đi, Tần Tuyết lại hỏi tôi tình hình của Trương Soái, tôi không nói với cô ấy rằng tình hình của Trương Soái không tốt, chỉ nói phải nhanh chóng tìm thấy Trương Soái.

Những chuyện khác, tôi cũng không nhiều lời thêm.

Cho dù có nói hết mọi chuyện với Tần Tuyết, cô ấy cũng chỉ có thể lo lắng suông, không được tác dụng gì.

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đến khu phố Trương Soái sinh sống.

Căn hộ là Trương Soái thuê, chung cư cao cấp nhiều tầng nhưng ít người ở, môi trường rất yên tĩnh.

Tần Tuyết đỗ xe xong xuôi, quen đường quen lối dẫn tôi đi vào khu phố, sau đó đi thẳng đến tòa nhà nơi Trương Soái ở.

Trương Soái sống ở phía tây tầng lầu thứ chín của tòa nhà cuối cùng, khi Tần Tuyết dẫn tôi ra khỏi thang máy, tôi vươn tay ngăn cô ấy lại và nhỏ giọng nói: "Đợi đã!"

Tần Tuyết đột ngột dừng bước, khẩn trương nhìn tôi.

Tay trái tôi siết chặt một lá bùa Dẫn Lôi, tay phải bật ra một ngọn Tam Thanh Chân Hỏa, dẫn đầu bước ra khỏi thang máy, thận trọng đi về căn hộ phía tây.

Tần Tuyết căng thẳng đi theo phía sau tôi, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt góc áo của tôi, bám sát từng bước bên cạnh tôi.

"Á ..." Chúng tôi vừa tới trước cửa căn hộ phía tây, trong nhà Trương Soái đột ngột vang lên tiếng hét thất thanh.

“Không ổn, Trương Soái xảy ra chuyện rồi!"

Tần Tuyết bất chợt ngẩng đầu, nhấc chân định xông vào nhà.

“Đợi đã!”

Tôi nắm chặt tay Tần Tuyết, cảnh giác liếc nhìn cánh cửa nhà đang đóng im ỉm, trầm giọng hỏi: “Từ lúc tôi gọi điện cho cô đến bây giờ, đã qua bao lâu rồi?”

“Khoảng chừng bốn mươi phút.” Tần Tuyết mặc dù không hiểu gì, nhưng vẫn nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn lướt qua, nhỏ giọng hỏi tôi: “Sao thế?”

Tôi hỏi Tần Tuyết: “Trương Soái lái chiếc xe Alto cũ mốc bảy tám đời đó, trong vòng bốn mươi phút có thể trở về đây không?”

Tần Tuyết sững sờ: "Đại sư, ý của cậu là..."

Cốc cốc cốc...

Tần Tuyết còn chưa dứt lời, trong nhà bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Cốc.

Cốc cốc.

Chậm rãi, trầm đục.

Sáng sớm tinh mơ nghe vào tai rất rõ ràng, rất quỷ dị.

Tiếng gõ cửa chốc chốc lại dừng giống như đánh từng nhịp vào tim tôi và Tần Tuyết, khác hẳn hoàn toàn với tiếng hét thất thanh vừa rồi.

"Đại, đại sư...”

Tần Tuyết đột nhiên co mình nép vào lòng tôi, run run giọng hỏi: "Là, là ai đang gõ cửa bên trong?"

Chú thích:

(1) 1 trượng = 2 bộ = 3,33 m.

(2) 1 xá = một đêm; hoặc đường hành quân đi trong một đêm = 30 dặm = 12 km.

Hết Chương 27