Đế Cuồng

Chương 440: Hết thảy đều đáng giá



Dây dưa ít lâu, sau cùng cả bọn cũng bắt đầu làm quen với sự hiện diện của Cao Tiệm Sơn. Cứ mặc kệ y đi ở sau cùng, lửng thửng như một bộ khôi lỗi vô hồn.

Bọn Độc Cô Minh đi dọc theo hai thạch bích tiến ra bên ngoài. Suốt dọc đường đi Độc Cô Minh phát hiện ra một điều rằng chỉ cần mình không cố học lén đạo pháp thần thông trên thạch bích thì sẽ giữ được sự an toàn. Ngoài chuyện này ra, hắn có thể tùy ý xem những hình vẽ hay những đoạn tự sự kỳ lạ của các cường giả yêu tộc năm xưa.

Thông qua chúng, từng hơi thở đầy tang thương cùng hình bóng những nhân vật này mường tượng lại được tái hiện lần nữa trước mắt hắn, gợi nhớ về một thời hô phong hoán vũ, điên đảo càn khôn, khiến chúng sinh quỳ bái, lưu danh thiên cổ của họ.

Công bằng mà nói, hào kiệt yêu tộc tuyệt đối không thua kém nhân tộc, thậm chí vào một số thời điểm còn vượt xa gấp nhiều lần.

Đây là thành quả của kế hoạch “chia ra để biến mạnh” thuộc về Yêu Tổ, nhưng đáng tiếc, cũng chính nó đã khiến yêu tộc vốn từ một thể chỉnh hợp nay đã chia năm xẻ bảy sau khi ông ta chết đi.

Ngay cả lúc nguy nan nhất, bọn họ cũng thiếu sự đoàn kết, tương tàn chém giết lẫn nhau.

Điển hình có thể nhắc đến việc yêu tộc ở nhân giới và minh giới liên thủ chống lại nguyên thủy yêu tộc, cùng ba tộc đàn khác phân biệt ở tiên, ma, thần giới.

Năm tháng đó không biết bao nhiêu nhân tài đã ngã xuống, hoặc chết đi trong tịch mịch tại Vạn Yêu Mộ Địa này, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời chẳng có ai bầu bạn.

- Hết thảy đều vì chờ Yêu Tổ quay trở lại!

Tiểu ô quy vừa đi vừa hưng phấn nói, tuy nhiên ánh mắt vẫn láo liên nhìn về phía Cao Tiệm Sơn đang điềm đạm đi sau lưng, giống như sợ y sẽ bất ngờ đâm mũi kiếm đáng sợ kia vào yết hầu mình.

- Không cần Yêu Tổ trở lại, tương lai sẽ không thiếu người so với hắn càng xuất chúng hơn!

Sổ Tư cười nhạt.

Nghe vậy Tiểu ô quy hừ một tiếng:

- Trong số những người này không có ngươi, không cần phải vênh mặt lên khoác lác đâu!

- Thời gian sẽ chứng minh tất cả!

Sổ Tư chẳng tỏa vẻ gì giận dữ, chỉ khẽ nhún vai đi tiếp.

Đường đến tổ địa của Thần Hổ nhất mạch không hề yên bình, bốn phương tám hướng ngập tràn tàn hồn oán niệm của yêu thú. Cũng may là chúng không mạnh lắm, dễ dàng bị Sổ Tư, tiểu ô quy và Độc Nhãn Kê đánh lui.

Dĩ nhiên lâu lâu vẫn xuất hiện vài tàn hồn oán niệm khá cường đại, khiến bọn họ bị ngán đường khá lâu.

Tiểu ô quy phun ra một ngọn ngũ sắc hỏa diễm đại chiến với một tàn hồn phượng hoàng cực mạnh, gần như sánh ngang với tu sĩ Đạo Đài cảnh sơ kỳ. Hai bên giằng co không ngừng, dù đang khổ chiến nhưng tiểu ô quy vẫn nhìn qua Sổ Tư bằng ánh mắt khiêu khích:

- Con chim sẻ kia, tàn hồn ngươi đối đầu chỉ là thuộc về một con Hoang Thế xà bình thường, vậy mà ngươi không giải quyết nổi sao? Nhìn ta đây, ta đang quyết đấu với tàn hồn một vương cấp yêu thú, rất nhanh thôi sẽ giải quyết được nó!

Con rùa này từ khi gặp phải Sổ Tư liền nói rất nhiều, chán ghét ra mặt, liên tục khiêu khích gã.

Mà Sổ Tư cũng không chấp nhất nó, lãnh đạm phòng thủ trước tàn hồn Hoang Thế xà kia.

Độc Cô Minh và Địch Vân, thêm con lừa đen không có sức tấn công nên đành nép mình vào chính giữa, ẩn nấp tránh né.

- Có những thứ nhìn thì bình thường, nhưng lại không tầm thường đâu! Ngươi chưa từng gặp qua Đế Long, không biết rằng yêu tộc đã xuất hiện một long tộc sở hữu huyết mạch phản tổ không thua kém mấy so với Chân Long kỷ thần thoại. Là lục trảo thần long đấy!

- Cái gì? Lục trảo thần long?

Độc Nhãn Kê tỏ ra kinh hãi. Theo như ký ức của nó thì ngũ trảo đã thuộc về vương cấp trong long tộc. Riêng lục trảo thì liền trở thành chuẩn hoàng tương lai của nguyên thủy yêu tộc, đủ tư cách thống lĩnh yêu giới ngoài thương khung.

Trong lịch sử số lục trảo thần long xuất hiện đếm được nằm trên đầu ngón tay, ngay cả thái cổ lâu dài là thế cũng chỉ vỏn vẹn đi ra một người, nhưng vị này không may lại sinh cùng thời đại với vị vu sư tuyệt thế của vu tộc, bị y thao túng biến thành con cờ của mình.

Tuy nhiên, sau khi tên vu sư kia chết đi, lục trảo thần long này liền đăng cơ trở thành Yêu Hoàng, thống lĩnh vạn yêu suốt tám vạn năm, hùng tài lớn lao khó tưởng tượng nổi.

Độc Cô Minh cười cười:

- Đúng vậy! Đích xác là lục trảo thần long, nhưng con thần long này lại suýt chết dưới tay kẻ mà ngươi gọi là con chim sẻ tầm thường đấy!

Hắn vừa dứt lời thì Sổ Tư đã đấm nát đầu tàn hồn Hoang Thế xà, thủ pháp không đẹp mắt nhưng rất hữu dụng, không có chút hoa mỹ nào.

Tiểu ô quy thì ngược lại, bị tàn hồn phượng hoàng kia ép đến mức không tài thở nổi, bèn nghiến răng nói:

- Khốn khiếp! Ngươi có giỏi qua đây đánh con phượng hoàng này xem, là người chọn trúng mục tiêu yếu thôi!

Sổ Tư cười nhạt:

- Không rảnh!

Đột nhiên gã nhíu mày khi thấy một đạo lưu tinh nhanh điện xẹt đâm về phía tiểu ô quy. Mà con rùa này rất linh mẫn, khoảnh khắc cảm nhận được đạo lưu tinh kia liền hét lên thất thanh như bị chọc tiết:

- Tiên sư nhà ngươi Cao Bất Phục, ta là bằng hữu của thủy tổ Độc Cô gia, còn là sư phụ của sư phụ tổ tiên ngươi Độc Cô Khinh Hành, Độc Cô Đao từng cùng ta kết bái, Độc Cô Hỏa nhờ chỉnh sửa Quang Minh thánh kinh… Nay ta còn là bạn tốt với Tiểu Minh tử Trường Sinh thể thế hệ này, ngươi tuyệt đối không thể ra tay với ta!

Độc Cô Minh không khỏi cười khổ. Con rùa vô sỉ này tưởng như bất trị vậy mà lại sợ Cao Tiệm Sơn như sợ cọp vậy. Mà nói đúng hơn là nó bị ám ảnh bởi kẻ khinh đạo thái cổ kia. Cũng khó trách khi mà bề ngoài cặp tổ tiên và tằng tôn này lại giống nhau tới lạ lùng.

Dù con rùa la hét bao nhiêu thì nhát kiếm kia vẫn không chút thay đổi, giống như đã rút ra liền phải uống máu, trong nháy mắt đã đâm tới trước mặt tiểu ô quy.

Có điều Độc Cô Minh vẫn giữ được bình tĩnh vì hắn đoán được phương hướng Cao Tiệm Sơn ra chiêu. Y là muốn đánh tan tàn hồn phượng hoàng kia, tiết kiệm thời gian vì tiểu ô quy quá nhây nhưa, mãi không dứt điểm được nó.

Quả nhiên dự đoán của hắn là đúng. Chỉ bằng một kiếm duy nhất Cao Tiệm Sơn đã phá tan tàn hồn này, khiến tiếng phượng minh ngưng bặt, kèm theo vẻ mặt chết lặng của con rùa đen.

Vừa rồi dù mũi kiếm kia không đâm tới nó những vẫn khiến nó sởn cả gai ốc. Dù rằng đã cố gắng hết sức chui vào mai rùa nhưng vẫn bị loại lực lượng thần bí kia chế trụ, toàn thân bất động không thể nhúc nhích, chỉ biết trơ mắt nhìn mũi kiếm lớn dần trong mắt mình. Cũng may mục tiêu của Cao Tiệm Sơn không phải nó, bằng không nó chết chắc.

Sổ Tư lắc đầu, lần đầu tiên thể hiện sự tiếc nuối:

- Nhân tộc các ngươi lại có một kẻ tài hoa như vậy, chỉ tiếc y không được bình thường lắm… Nếu đúng những gì ta đọc được trong cuốn sách kia, y đã dâng hiến hết toàn bộ từ thể xác đến linh hồn cho thức kiếm này, biến nó thành một loại lực lượng cấm kỵ. Chính vì vậy y đã không còn là chính y, hay có thể nói y là một dạng khôi lỗi cũng không sai. Sở dĩ y vẫn sống được, vẫn sinh hoạt được đều là vì có một thứ gì đó cố chấp khiến y không thể buông bỏ được…

Cao Tiệm Sơn cố chấp thứ gì?

Nghe Sổ Tư nói thế, không ngờ lần đầu tiên y có phản ứng với câu nói của người khác, bàn tay trái giờ lên chạm hờ vào ngực áo, dường như bên trong là thứ trân quý nhất đời y. Y đang dùng cả kiếp này để tuân thủ theo lời dặn dò trong đó.

Việt quốc Nam Hoang, cùng lúc bầu trời Thiên Huyễn thành xuất hiện sấm chớp đì đùng, mây đen giăng kín, mường tượng cấm kỵ đã lan tỏa tới tòa thành này.

Trên Tế Vũ lâu, Cố Lý mái tóc nửa đen nửa trắng đưa tay đón lấy từng hạt mưa, trên mặt hiện lên vẻ suy tư bất định.

Hồi lâu sau, khi cơn mưa đã trở nên tầm tã ồ ạt, khiến khung cảnh bên dưới biến thành trắng xóa không thể nhìn thấu, y mới khẽ thì thào:

- Ngươi trở lại rồi sao? Sự trở lại của ngươi là sự rời đi của ta! Rồi ba trăm năm sau, ai sẽ khóc Cố Lý ta?

Đầu y hơi ngẩng nhìn vào bầu trời tối sầm trên cao, ánh mắt toát lên vẻ kiên quyết:

- Vì thịnh thế phồn hoa, vì nhân tộc trường tồn, hết thảy đều đáng giá!