Đế Cuồng

Chương 412: Có gan cứ đuổi



- Ngươi đang làm lảm nhảm cái gì?

 

Sổ Tư không hiểu mấy câu Độc Cô Nghiệp đang lẩm bẩm, chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ "số mệnh định sẵn", "nhân quả an bài" bên tai. Hắn lạnh lùng nói:

 

- Ta là mệnh yêu, tách khỏi yêu tộc, tự lập môn hộ, tự mình thành tôn, không còn dính dáng hay chịu sự khống chế của ai. Ta chỉ tin bản thân, số mệnh và nhân quả thì là cái quái quỷ gì!?

 

- Ngông cuồng, để ta xem ngươi có bao phần thực lực mà dám phá vỡ kế hoạch của ta!

 

Độc Cô Nghiệp thét lớn, bỗng nhiên bên cạnh nhân quả, nghiệp lực có thêm sáu loại đạo vận khác đồng thời bùng phát.

 

Cửu vi cực!

 

Số chín từ lâu đã là một cái ngưỡng trong rất nhiều lĩnh vực, chỉ cần chạm tới nó cũng tương đương vấn đỉnh trong lĩnh vực đó. Ở đây Độc Cô Nghiệp dùng chín loại đạo vận dung thân, đã xem như đạt đến đỉnh điểm mà thân thể nhân loại có thể dung nạp.

 

Đây cũng chính là niềm kiêu hãnh của Độc Cô Nghiệp, dù y biết rằng "bản thể" Độc Cô Minh kia sở hữu tới mười loại đạo vận. Tuy nhiên đạo vận của hắn có rất ít xuất thế gian đạo, mà y thì sau biết bao năm cố gắng tiềm tu đã sở hữu tổng cộng năm loại, thực lực nhờ đó đạt đến mức khủng bố trong cùng thế hệ.

 

Với chiến lực này, y tự tin có thể nghịch thiên cải mệnh, cùng những Kiếp Chủ, Vương Nhất, Độc Cô Minh chia đôi thiên hạ trong tương lai.

 

Trên thực tế, Sổ Tư đang cản đường cũng hiểu mình không phải đối thủ của nam tử có gương mặt giống hệt Độc Cô Minh, chỉ khác biệt về thần thái kia.

 

- Ta tuy không thắng được ngươi nhưng cầm chân ngươi trong một canh giờ là điều hoàn toàn có thể!

 

Chín loại đạo vận như cuồng phong bão tố ồ ạt tấn công nam tử áo lục trước mặt, mường tượng muốn vùi dập con chim sẻ tầm thường này.

 

Trước khí thế như hồng của Độc Cô Nghiệp, Sổ Tư vẫn biểu tình bình thản, song quyền nắm chặt lại, chiêu thức thần thông không hề hoa mỹ, lạnh lùng đánh ra từng đòn đối kháng.

 

Âm thanh ầm ầm vang vọng trong trời đất, Sổ Tư toàn thân tê rần, liên tục lui lại phía sau. Độc Cô Nghiệp quá mức biến thái, nếu không muốn nói là mạnh tới mức phi nhân loại.

 

Tuy nhiên ánh mắt của hắn như cũ ánh lên vẻ lạnh lùng xen lẫn điên cuồng, tiếp tục lao tới quấn lấy ngăn không cho y rời đi. Từng chiêu từng thức đều là đồng quy vu tận, bức ép Độc Cô Nghiệp phải né tránh.

 

- Âm hồn bất tán! Ngươi có quan hệ gì tới Kiếp Chủ mà cam nguyện mất mạng vì gã như vậy?

 

Độc Cô Nghiệp tung một chưởng vào giữa ngực Sổ Tư, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.

 

- Ta cam nguyện mất mạng vì người khác, không phải vì Kiếp Chủ. Đó là người cho ta tôn nghiêm! Vì tôn nghiêm, chết thì đã làm sao!

 

Nhớ đến thân ảnh cao lớn, tóc tai bù xù, áo quần rách rưới, mắt sáng như điện ở trong Vạn Yêu Mộ Địa, Sổ Tư càng thêm phần hung tợn, ngạnh kháng lại thế công của Độc Cô Nghiệp, dùng cạnh bàn tay chặt mạnh xuống vai y khiến xương cốt nơi đó gãy vụn. Nhưng kết quả cũng bị y xoay lưng tung một cước đạp thẳng vào bụng, lục phủ ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng.

 

- Con chim điên này!

 

Độc Cô Nghiệp thở hồng hộc, một tay ôm vai, thể hiện rõ sự bất lực khi nam tử áo lục kia lồm cồm bò dậy, lại thét lớn lao tới.

 

- Ngươi đã muốn chết, vậy để ta thoả mãn ngươi!

 

Sát cơ ngập tràn tròng mắt Độc Cô Nghiệp, chưa bao giờ y động sát tâm nhiều như thế này. Bao công sức chuẩn bị cả mấy chục năm đổ xông đổ biển chỉ vì sự xuất hiện của một con chim điên. Nếu Kiếp Chủ thoát khốn, tái hiện lại đoạn quá khứ năm xưa thì vận mệnh vẫn như cũ diễn ra, chẳng có gì khác biệt.

 

----------------------

 

Phía bên chiến trường kia, Cổ Lạc khống thi, khống trùng, khống thảo mộc, vừa bảo vệ kết giới xung quanh cây cột đang trói Trần Mạn Dao, vừa ngăn cản hai vị lâu chủ Tẫn Cốt, Toả Cốt, dù không trực tiếp ra tay nhưng vẫn khiến họ chật vật vô cùng.

 

- Toàn là tà thuật, vu tộc các ngươi diệt vong là đúng!

 

Toả Cốt vung kiếm chém đôi hơn chục bộ thi thể, nhưng ngay lập tức thân trên và thân dưới của chúng lại tiếp tục bay lên truy kích gã, giống như bất tử bất diệt.

 

Đám rễ cây cũng là một dạng như vậy, càng bị phá hủy, càng bị chém đứt thì càng sinh trưởng mãnh liệt, chớp mắt đã thủng người mấy vạn tu sĩ, biến họ thành chất dinh dưỡng để bành trướng.

 

Là người sinh ra vào thượng cổ nên gã hiểu rất rõ trừ phi khi giao chiến với vu sư, trừ phi tiếp cận được với y, bằng không tất bại.

 

Vì trong đám quần hùng kia có không ít cổ trùng của y nên việc Quan Thất, Mộ Dung Uyên Bác lần lượt ngã Cổ Lạc cũng nắm được.

 

Dù vậy, gương mặt y vẫn như cũ điềm tĩnh đến lạ thường, thần thái ung dung nhàn nhã đối phó với Tẫn Cốt, Tẫn Cốt như chẳng có chuyện gì đáng lo ngại.

 

Đúng lúc này từ phương xa truyền lại tiếng quát đuổi giết của quần hùng, chính là đám người Diệp Chính, Đại Ngưu, Độc Cô Yên Nhiên, Tiêu Ức Tình, Phong Diệt... Bọn họ tuy kinh nghiệm non yếu hơn Kiếp Chủ rất nhiều nhưng không phải hạng ngu ngốc. Rất nhanh phân tích ra được âm mưu của gã ta.

 

Phong Diệt nói:

 

- Không đúng! Với tính cách diệt cỏ tận gốc như Kiếp Chủ, không đời nào gã lại bỏ qua cho chúng ta, còn để kết giới xuất hiện nhiều kẽ hở đến vậy! Rõ ràng là muốn chúng ta thừa dịp bỏ chạy!

 

Tiêu Ức Tình trầm mặc:

 

- Lần giết Mộ Dung Uyên Bác vừa rồi có lẽ là lần cuối cùng gã dùng được trạng thái biến thân kia. Thủ đoạn nghịch thiên như vậy chắc chắn sẽ hứng chịu sự cắn trả rất lớn. Nếu chúng ta nán lại thêm một chút, chắc chắn sẽ lấy mạng được gã!

 

Đại Ngưu biến sắc:

 

- Là chỗ của Trần Mạn Dao! Kiếp Chủ đang nhắm đến hướng đó!

 

Theo tiếng hô của Đại Ngưu, bọn họ liền dốc hết tốc lực đuổi theo, vừa vặn thấy bóng lưng áo đỏ của Kiếp Chủ lướt qua trước mặt, khí tức tu vi liên tục suy bại. Hắc thương trong tay như cũ rít gào, nhưng sát khí đã không còn nồng đậm như trước.

 

- Ngày chết của ngươi đã tới!

 

Diệp Chính thét lớn, tay phải sử dụng Vạn Cổ Thần Chỉ bắn ra liên tục bảy đạo Kinh Trập, Cốc Vũ, Xuân Phân, Hạ Chí, Tiểu Tuyết, Đại Hàn, Mang Chủng vào bóng lưng của Kiếp Chủ.

 

Chỉ thấy gã ngưng trọng xoay người chống đỡ. Nếu là lúc trước mọi thứ sẽ rất dễ dàng, thậm chí Diệp Chính còn sẽ bị lực phản chấn làm tổn thương nhưng giờ đây từng đạo chỉ khí chẳng khác gì thần binh lợi kiếm đâm xuyên qua thân thể gã. Thương thế sau trận chiến chớp nhoáng với Độc Cô Nghiệp càng thêm nghiêm trọng.

 

Thấy cảnh tượng này quần hùng mừng rỡ, không cố kỵ gì nữa mà ồ ạt lao lên.

 

Phong Diệt tốc độ nhanh nhất, hoá thân thành một cơn lốc xoáy cuốn tới sau lưng Kiếp Chủ, hòng kết liễu gã.

 

Nhưng đúng lúc này y chợt biến sắc khi phát hiện có gì đó không đúng lắm. Cảm giác nguy hiểm sinh tử lâm đầu dâng tràn trong lòng, đến khi y muốn thu tay thì đã không còn kịp nữa.

 

Chỉ Kiếp Chủ lạnh lùng đâm một thương về sau, chính là thương pháp quen thuộc với tất cả người học võ - Hồi Mã thương. Một thương này vận dụng toàn bộ mười thành lực lượng hiện tại của gã, tích tụ lại vào đầu mũi thương, mạnh mẽ phá tan lớp cương khí phòng hộ của Phong Diệt mà đâm thẳng vào tim y, xuyên thẳng ra sau lưng.

 

Lại một anh kiệt bỏ mạng!

 

Dù cho Kiếp Chủ tu vi suy bại nhưng sự đáng sợ vẫn như cũ tồn tại. Mãnh sư chúa tể sơn lâm dù già nua và yếu ớt đến đâu thì muôn thú cũng đừng hòng xem thường nó, bằng không sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống.

 

- Có gan cứ đuổi!

 

Kiếp Chủ lạnh nhạt nói, thi triển huyết độn hoà mình vào biển máu dưới chân, nhắm thẳng tới địa phương Trần Mạn Dao đang bị kiềm toả.

 

Toàn bộ khí tức của gã đều được thả hết ra ngoài, khiến bất kỳ kẻ nào đang có mặt trong Tử Hà sơn mạch đều cảm nhận được rõ rệt.

 

Kim Phát Nữ đang đứng ở lối ra sơn mạch, vừa cảm nhận được luồng khí tức này thì liền nhanh chóng thúc dục Thập Bát Cuồng Đao, trong nháy mắt đã chém ra mười một đao, làm cho cả một vạt rừng sụp đổ ngã rạt, đao khí sắc bén tung hoành khắp trời đất.

 

Con Thao Thiết đang giết chóc ở gần chỗ Cổ Lạc cũng đánh hơi được khí tức của Kiếp Chủ, hoàn toàn trở nên điên cuồng mất đi kiểm soát, rống lớn một tiếng khiến hơn mấy ngàn người nổ tung kinh mạch mà chết, sau đó lao thẳng về phương vị của gã.

 

Cổ Lạc nhíu mày, nội tâm cảm giác không ổn lắm, đang muốn chạy về phía cây cột đang trói Trần Mạn Dao nhưng lại bị Tẫn Cốt và Toả Cốt bám riết không buông.

 

Máu!

 

Từ nơi chân trời xuất hiện một biển máu lớn bao trùm lên tất cả, trong nháy mắt đã cắn nuốt mấy trăm tu sĩ xấu số bên dưới.