Đế Cuồng

Chương 409: Thiên kiêu rơi rụng



Nghe Diêm La nói vậy, Bất Động khẽ cười nhạt, vẻ mặt biểu cảm trào phúng như vừa nghe thấy điều nực cười nhất thế gian.

 

- Muốn chém cứ chém, muốn giết cứ giết? Ngươi hãm hại huynh đệ vào sinh ra tử với mình, hại Minh Hoàng vẫn lạc, còn kéo theo là ức ức chúng sinh minh giới chôn cùng, bây giờ ngươi muốn chết là xong?

 

- Vậy ngươi muốn thế nào? Minh tộc cũng không bị diệt, chẳng qua là đổi tên thành quỷ tộc, thay đổi khí vận, xoá đi lịch sử bất hảo năm xưa, không còn quá phụ thuộc vào cái danh xưng Minh Hoàng. Dưới sự lãnh đạo của ta, tu sĩ chỉ cần tu vi cao cường liền sẽ đủ tư cách thống trị quỷ giới. Nhờ đó hùng tâm chiến ý của chúng tu sĩ quỷ giới càng lúc càng lớn, ai nấy đều vì khát vọng trở mình mà điên cuồng tu luyện. Mối quan hệ giữa chúng ta với tứ tộc tiên, ma, thần, yêu cũng khăng khít bền vững nhất tính từ tiền thái cổ đến thượng cổ. Ngươi nói bao nhiêu cống hiến của ta như vậy chưa đủ hay sao? Mà ngươi, ngoài miệng thì lo cho minh giới nhưng lại luyện hoá hồn phách của bọn họ. Ngươi thành công ta không nói, còn lỡ như thất bại sẽ khiến bọn họ không thể đầu thai chuyển kiếp, mất đi tư cách luân hồi! Đúng là ngụy quân tử!

 

Diêm La cười vang, những tưởng chọc tức được Bất Động để y xuống tay nhanh hơn nhưng nào ngờ y không hề giận dữ mà chỉ điềm tĩnh nói:

 

- Bọn họ nhất định có thể sống lại!

 

Ánh mắt y toát lên vẻ kiên định khó tả:

 

- Ta nhất định sẽ thành công! Đây cũng là ý nguyện của bọn họ trước khi mất đi ý thức. "Một đời minh tộc, kiếp kiếp minh tộc." Nếu kiếp sau không thể trở thành minh tộc trở lại, bọn họ cam nguyện chấm dứt luân hồi, vĩnh viễn biến mất. Mà ta, nếu như không thể làm được chuyện hồi sinh bọn họ, cũng sẽ cam nguyện cùng họ đồng sinh cộng tử!

 

Diêm La nghe xong, tuy đáy lòng có chút rung động, sống mũi cũng cảm thấy cay cay nhưng dù sao y cũng là cường giả đẳng cấp hào kiệt, có ngạo khí riêng, biết sai nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai, đồng thời cũng sẽ không cúi đầu trước địch nhân của mình.

 

- Đạo bất đồng, lý tưởng chúng ta khác nhau, có nhiều lời cũng chẳng cải biên được gì. Vẫn câu nói cũ, muốn giết thì ra tay đi, Diêm La ta hào kiệt hai thời đại, dù hồn tiêu phách tán cũng quyết không nhăn mày dù chỉ một chút...

 

Thần Tiêu thấy vậy không khỏi có chút không phục gã quỷ tộc trước mắt. Chẳng thể phủ nhận y xuất chúng từ thiên tư đến tính cách, chạm đến đẳng cấp hào kiệt hoàn toàn không phải vận may.

 

Hai gã trung niên nhân quỷ tộc nhìn nhau đến xuất thần. Trong đầu bọn họ bất chợt xuất hiện lại đoạn hồi ức trăm vạn năm trước. Khi ấy cả hai còn là những thanh niên trẻ tuổi tài tuấn, lòng ôm hoài bão lớn. Vào lúc Diêm La chỉ mới xông pha tu luyện giới, chiếm được ít danh khí thì Bất Động đã vang danh lục giới, trở thành đối trọng với Vạn bá vương của nhân tộc.

 

Khung cảnh lúc lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cả hai cũng đang trong tư thế như hiện tại, Diêm La bị Bất Động đánh bại gục người xuống đất, vẻ mặt hiện lên sự quật cường. Cũng vẫn là câu nói "muốn giết cứ giết" kia làm Bất Động nhớ mãi không thôi.

 

Thế sự khó lường, trăm vạn năm sau khi gặp lại, không ai ngờ tới mọi chuyện vẫn chẳng thay đổi, cảnh vật vẫn vậy, người vẫn vậy, sự quật cường và lãnh đạm vẫn vậy, có hay chăng sự khác biệt là nằm trên mái tóc muối tiêu và nếp nhăn trên khoé mắt mỗi người.

 

- Năm tháng vô tình trôi nhanh, chúng ta đều đã già rồi...

 

Bất Động thở dài, thu tay lại đoạn nói:

 

- Mọi chuyện đã rồi bây giờ có giết ngươi cũng chẳng thay đổi được gì. Dù sao ngươi cũng giúp minh tộc trường tồn qua mấy lần cấm kỵ, xem như vừa có công vừa có tội. Tội chết có thể tạm thời bỏ qua nhưng tội sống vẫn phải gánh chịu. Ta cho ngươi cơ hội cuối, giúp ta khôi phục cổ minh giới, đồng thời giúp ta đi đến vùng đất hứa kia. Sau khi hai điều kiện này hoàn thành, ngươi sẽ được tự do, tùy ý trở về quỷ giới của ngươi...

 

Diêm La im lặng hồi lâu, cuối cùng cất giọng khàn khàn:

 

- Bất Động, ngươi thay đổi rồi...

 

- Thay đổi thế nào?

 

Trung niên nhân mặt mày dữ tợn kia điềm đạm hỏi. Gương mặt dữ tợn của y là bẩm sinh mà có, không phải vì giận dữ mới biểu cảm như vậy.

 

- Ít sát phạt hơn, cũng yếu mềm hơn. Nếu là Bất Động của trăm vạn năm trước, có lẽ hiện tại ta đã phi hôi yên diệt, vĩnh viễn tan biến rồi...

 

Chỉ thấy Bất Động lắc đầu:

 

- Tuế nguyệt tang thương, chúng ta như người lữ hành bước đi trên con đường vô định, chẳng biết bao giờ mới tới được điểm cuối. Mặc dù kiên định bao nhiêu, quyết đoán bao nhiêu, song cuối cùng vẫn sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi. Đến khi quay đầu nhìn lại...

 

Y nhắm mắt lại, như hồi tưởng lại không ít chuyện buồn, khẽ thở dài:

 

- Đến khi quay đầu nhìn lại, chợt phát hiện sau lưng không còn một ai thân thích, mọi bóng hình quen thuộc đều đã biến mất, mà kẻ thù không đội chung giờ phút này lại trở thành bằng hữu thân cận nhất, cho bản thân nhớ lại được những hồi ức đã lãng quên từ quá lâu...

 

Vừa nói, Bất Động vừa quay đầu rời đi. Thiếu niên Thao Thiết cùng Thần Tiêu thi triển bí thuật cưỡng ép bắt trói hung linh Đào Ngột lại. Vì có máu vương tộc hung linh, cộng thêm tu vi cái thế của Thần Tiêu nên rất nhanh đã hoàn thành.

 

Trước sự khó hiểu của Diêm La, cả đám bọn họ rời đi rất nhanh, mọi thứ diễn ra trong chưa tới mười khắc.

 

- Ngươi vậy mà lại để ta tự do hành động, không dùng bí thuật khống chế ta sao? Bất Động, ngươi rốt cuộc đang mưu tính cái gì đây?

 

Sâu trong tầng tầng mây trắng, Thần Tiêu, Bất Động và thiếu niên Thao Thiết đang trên đường trở về Đông Hải.

 

Thiếu niên Thao Thiết cất giọng hỏi:

 

- Cứ như vậy đi sao? Ngài không sợ hắn dở chứng?

 

Bất Động đáp:

 

- Hắn là hào kiệt, đã không muốn bị người khác kiềm toả thì trên đời chắc chắn không ai kiềm toả được hắn. Mấy thứ phong ấn, chú ngữ, bí thuật gì đó đều chỉ là vẽ cành thêm lá, chẳng có chút tác dụng gì đâu...

 

Thiếu niên Thao Thiết vẫn tỏ ra không hiểu lắm:

 

- Nhưng làm sao ngài khẳng định được hắn sẽ quy phục chúng ta, khi không có thứ gì kiềm toả?

 

Bất Động khẽ cười lắc đầu, mà Thần Tiêu cũng vậy. Thấy khuôn mặt khó coi của Thao Thiết, Bất Động mới chậm rãi nói, ánh mắt tràn ngập sự tự tin:

 

- Vẫn câu nói cũ, hắn là hào kiệt, tự biết có tôn nghiêm và danh dự riêng của bản thân. Chỉ có hắn mới tự ước thúc được mình mà thôi...

 

-----------------------

 

Vào lúc đế đô Thiên Địch thánh hoàng triều xảy ra kinh biến thì ở Tử Hà sơn mạch, Kiếp Chủ đang đại khai sát giới, hắc thương trong tay giết đến mức nhật nguyệt cũng phải lu mờ.

 

Một mình gã đại chiến mấy trăm thiên kiêu, sau khi giết lần lượt Triệu Thăng, Quan Thất, Túc Lăng Hạ, giờ đến phiên Phong Diệt cũng phải bỏ mình, bị mũi thương vô tình kia xuyên thủng ấn đường giữa trán.

 

Cái kết này trước khi tới đây, Phong Diệt cũng đã lường trước. Dù vậy khi sắp sửa chết đi, trong đáy mắt y vẫn hiện lên vẻ ân hận cùng nuối tiếc, sau đó liền từ giã khỏi cõi đời này.

 

- Chết cho ta!

 

Kiếp Chủ lại áp sát một thiên kiêu trứ danh là Mộ Dung Uyên Bác, hung hãn dùng thương đổi thương, một kích đâm thủng bụng y, sau đó lôi mạnh tạng tỳ bên trong ra khiến y chết ngay lập tức.

 

Cái chết của Mộ Dung Uyên Bác khiến mấy trăm thiên kiêu sửng sờ đến mức phải ngừng tay lại, thân hình cấp tốc lui ra sau giữa khoảng cách với thanh niên hồng y trước mặt, định thần bình tĩnh trở lại.

 

Mộ Dung Uyên Bác là đẳng cấp thiên kiêu chỉ thua kém Kiếp Chủ chút ít, chiến lực cao hơn đám Quan Thất, Diệp Chính khá nhiều.

 

Đáng lý ra y phải là một trong những nhân tố chủ chốt của trận Diệt Kiếp, nhưng giờ đây y đã chính thức ngã xuống, hồn phách bị Lục Giới Sát Hồn thương hủy diệt, thân thể thì bị Kiếp Chủ thôn phệ, thử hỏi còn ai đủ can đảm lao lên nữa.

 

- Các ngươi hôm nay đừng hòng ai sống sót!

 

Giọng nói lạnh lẽo của Kiếp Chủ chẳng khác mũi đao lướt nhẹ qua sống lưng mỗi người, khiến bọn cảm thấy rùng mình.

 

- Không ổn, rút thôi!

 

- Diệp huynh, Thẩm huynh, giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt! Hôm nay chúng ta không phải đối thủ của y, sau trận chiến lần này trở về nhà bế quan thêm một trăm năm rồi hẳn bày trận Diệt Kiếp lần nữa.

 

Doãn Chí Bình sợ hãi nói.

 

Mấy trăm thiên kiêu trở nên trầm mặc, nhưng ánh mắt bọn họ chợt loé sáng khi phát hiện ra kết giới đang vây lấy mình đã bị nứt ra vài chỗ. Hiển nhiên là do thương thế của Kiếp Chủ cũng không nhẹ nên ảnh hưởng tới khả năng thi pháp của gã.

 

- Đi!

 

Đứng trước tình huống này chỉ có hai phương án, một là cấp tốc lần theo khe nứt để bỏ chạy. Hai là tiếp tục cố cầm cự, chờ khi Kiếp Chủ sức cùng lực kiệt, vết thương quá nặng không chịu nổi nữa thì giết chết gã.

 

Gần như toàn bộ đều nhanh như cắt chọn phương án đầu tiên, lũ lượt bỏ chạy như ong vỡ tổ.

 

Chẳng mấy chốc cả một vùng đã chìm vào trong tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng hít thở chậm rãi của hai nam tử đang đứng đối diện với nhau.

 

Trong đó một người dĩ nhiên là Hồng Trần Kiếp Chủ, mà người thứ hai, không ngờ lại chính là nam tử đầu đội mũ rộng vành che kín nửa khuôn mặt, đi ra cùng lúc với đám Túc Lăng Hạ và Diệp Chính ban nãy.

 

Khoảnh khắc cảm nhận được ánh mắt sát khí từ Kiếp Chủ, nam tử nay liền hơi ngẩng đầu, để lộ ra khuôn miệng đang cong lên hình thành nụ cười thần bí.

 

- Kiếp Chủ, hạnh ngộ...