Đế Cuồng

Chương 398: Quần long hội tụ



Chứng kiến sự dũng mãnh của gã, Thẩm Yến nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không hổ danh đệ nhất nhân thượng cổ! Có điều đại thế thay đổi, ngày nay anh tài mọc lên như nấm. Tối nay cho dù gã có vùng vẫy thế nào e là cũng không tránh khỏi số phận!

Túc Lăng Hạ cười cười:

- Quan Thất, Mộ Dung Uyên Bác, Sát Tiếu Thiên, Đại Ngưu, Tiêu Ức Tình, Tiêu Mịch Nhi, Ngũ Hành tử, Quỷ Diện Quân, tân cung chủ Quảng Hằng tiên cung Mộng Yên Hoa, Nguyên Thủy môn Triệu Thăng, Toàn Chân giáo Doãn Chí Bình… Ngoài ra còn không ít thiên kiêu khác, cộng lại cũng mấy trăm người. Chưa kể còn ta, huynh, cùng hơn hai mươi vạn tu sĩ đang cùng Cổ Lạc cầm chân Thao Thiết. Bằng này nhân lực thì dù Bá Luân có sống lại cũng khó lòng nghịch mệnh.

- Thiếu rồi, còn có ta…

Từ sau cánh rừng phía xa vang lên một giọng nói đầy vẻ thù hận.

Diệp Chính bước ra, trên người đầy sát khí, không ngờ tới cũng đã đột phá Đạo Đài cảnh, tu vi không hề thua kém Thẩm Yến và Túc Lăng Hạ.

Cùng là thiên kiêu đến từ Đông Hải, Túc Lăng Hạ dĩ nhiên biết sự đáng sợ của người này.

Mặc dù Diệp Chính liên tục đại bại trước Độc Cô Minh, ở tông môn trước đây cũng xa xa không bằng Diệp Huyền Thanh nhưng điểm mạnh của gã là kiên trì. Con người này gặp bại không nản, càng bại lại càng cố gắng phấn đấu. Gã tiếp nhận truyền thừa của Nho môn trong Hạo Nhiên tông, dùng Vạn Cổ công và Hạo Nhiên công làm cơ sở tu hành. Mặc dù sư phụ gã luôn cho rằng với thiên tư của gã rất khó tiếp nhận thêm truyền thừa của Quyền môn, hay thâm sâu hơn là Quân Tử kinh. Nhưng bằng sự nỗ lực của mình, gã vẫn khiến ông ta cảm thấy kinh hãi khi học xong trọn vẹn quyển hạ, đồng thời còn hoàn thành mười chín thuật pháp trong Quỷ Cốc Tam Thập Lục của Quyền môn.

Nhờ đó tu vi gã bạo tăng, giờ phút này càng thêm cường đại so với lần thất bại trước Độc Cô Minh ở Nguyệt Dạ Sâm Lâm. Ngoài ra gã còn sáng tạo ra thần thông của riêng mình, Tam Chỉ Đạn Thiên. Lúc Vương Nhất tiếp một chỉ này còn cảm thấy lạnh cả da đầu, chứng minh nó thực sự rất xuất chúng, đủ để gã dùng nó mà dương danh lập vạn.

- Đông vui như vậy, ta cũng muốn tham gia…

Lại thêm vài người bước ra. Mà những người này khí tức cực mạnh khiến cho Túc Lăng Hạ càng thêm âm trầm, tự nhủ trong lòng Di địa này đúng là vùng đất quái quỷ, không ngờ tới xuất hiện không biết bao nhiêu quái thai.

- Phong Diệt…

Diệp Chính nhìn gã thanh niên áo xám dáng người cao gầy kia. Cách đây không lâu bọn họ còn là địch, một bên đuổi giết Độc Cô Minh, một bên nhất quyết bảo vệ hắn. Vậy mà giờ đây lại cùng chung chiến tuyến, muốn bắt tay diệt sát một người.

Phong Diệt dĩ nhiên cũng có tạo hoá của riêng mình nên mới lột xác nhanh như vậy.

Y cười cười, nụ cười lãnh đạm mà khô khốc, giương mắt nhìn Kiếp Chủ đang như đại ma thần tung hoành ngang dọc phía xa.

Dưới sự hỗ trợ của đàn dơi đen, gã khiến mấy trăm thiên kiêu kia vô cùng khó tiếp cận, mà dùng thần thông đánh từ xa thì lại thường xuyên bị đám dơi đón đỡ, ngoài ra còn phải đề phòng dư chấn của những tu sĩ khác làm ảnh hưởng đến bản thân. Điển hình là Ngũ Hành tử, y từng mấy lần tung chiêu đánh lén về phía Mộ Dung Uyên Bác. Nếu không phải Mộ Dung Uyên Bác sớm đề phòng từ trước thì đã trúng ám toán, lãnh đủ dưới hắc thương của Kiếp Chủ mấy lần.

Trong số những nhân vật đang tham chiến nổi bật lên hai người là cung chủ Quảng Hằng tiên cung Mộng Yên Hoa cùng Đại Ngưu.

Tại Đông Hải, danh khí của Quảng Hằng tiên cung rất lớn, cơ hồ chỉ thua Tuyết Thương trong truyền thuyết một chút. Đơn giản vì vị nữ đế giả duy nhất của Di địa chính là cung chủ đời trước của thế lực này. Nàng ta trẻ tuổi nhất trong tứ đế, chỉ mất vỏn vẹn bảy trăm năm để chạm tới Đế cảnh Chân cấp, tuổi thọ và tiềm năng vẫn còn rất lớn.

Nếu như Mộng Yên Hoa sở hữu đạo pháp thần thông cực kỳ ảo diệu phi phàm, thì Đại Ngưu lại sở hữu sự cường hãn quá mức khủng bố về mặt thân thể.

Đại Ngưu chưa từng giao chiến với những tu sĩ đẳng cấp cao trong cùng thế hệ, vì vậy ai nấy đều bất ngờ khi chứng kiến sự hung mãnh của gã, đồng thời có thêm kiến thức về cái gọi là thể chất hoàn mỹ. Mỗi một quyền của gã đánh ra nhìn thì như tầm thường nhưng khiến hư không vang lên những tiếng xoèn xoẹt như bị xé rách, lúc đánh trúng Lục Giới Sát Hồn thương khiến hổ khẩu của Kiếp Chủ cũng phải đau âm ỉ.

- Thời thượng cổ, Thể Thần của Tây Phong bộ lạc từng dùng tay không xé xác Thần Chủ của thần tộc, đấm nát Chủ bảo. Xem ra Đại Ngưu đang tái hiện lại con đường của ông ta năm xưa…

Một tu sĩ đầu đội nón rộng vành che đi nửa khuôn mặt lên tiếng. Nhìn vóc dáng và đôi môi đang hơi cong lên của người này, không hiểu sao Thẩm Yến, Phong Diệt và Diệp Chính lại cảm thấy quen thuộc tới lạ thường. Nhưng khí tức rõ ràng khác xa người mà bọn họ đang liên tưởng kia.

- Các hạ là?

- Tán tu mà thôi... Cũng như các vị, chờ một cơ hội để tham chiến...

Tu sĩ đội nón nhẹ nhàng nói.

Túc Lăng Hạ gật gật:

- Chờ thêm một chút đợi lá bài tẩy của Kiếp Chủ đã đánh ra gần hết, chúng ta cùng tham chiến chém đầu gã xuống.

- Đừng chủ quan, không dễ như vậy đâu...

Thẩm Yến chợt ngưng trọng khi thấy nam tử hồng y phía xa vừa dùng một thương đâm xuyên tim Quỷ Diện Quân, kết thúc sinh mạng của một thiên kiêu ngang tầm đẳng cấp với mình.

Chỉ thấy Quỷ Diện Quân ngã ngửa ra sau, rơi tự do từ trên không trung xuống, mặt nạ quỷ dữ thường đeo cũng bung ra để lộ một khuôn mặt nữ nhân cực kỳ xấu xí.

- Hoá ra y là nữ nhân giả trang nam nhân. Khuôn mặt xấu xí như vậy thảo nào luôn phải che đi...

Mọi người nhìn theo thân thể rơi tự do của Quỷ Diện Quân. Cái chết của nàng ta khiến ai nấy bừng tỉnh, hiểu rằng Kiếp Chủ không phải vật trong túi hay đất sét để người ta tùy ý nhào nặn. Chỉ cần mất tập trung một chút thì cái giá phải trả là chính mạng sống.

Nam tử hồng y kia cước đạp dơi đen, tay cầm hắc thương, mái tóc đen nhánh rũ xuống che phủ nữa khuôn mặt. Đôi mắt vẫn như cũ vĩnh viễn nhắm nghiền lại.

Hồng trần đạo vận từ gã bao phủ khắp một khoảng thiên địa, khiến khung cảnh nơi đây trở nên đỏ rực như máu.

Ma khí từ hắc thương càng khủng bố hơn, vô số hư ảnh ức vạn sinh linh hiện ra điên cuồng gào thét như đang đòi mạng, giúp khí thế của Kiếp Chủ từ đang thua thiệt trở nên vượt trội hoàn toàn.

Gã vung hắc thương đâm về phía bốn thiên kiêu đang cùng mình đối đầu trực diện là Ngũ Hành tử, Mộng Yên Hoa, Quan Thất và Sát Tiếu Thiên. Nguyên lực hai bên va chạm với nhau tạo thành những xung chấn cực mạnh lan toả ra bốn phương tám hướng khiến mặt đất bên dưới trong chu vi trăm trượng nổ tung, để lại mấy chục cái lỗ sâu hoắm.

Một chiêu này có tên Bi Thống Mạc Danh, xuất phát từ một lần cảm ngộ bên dòng Giả Vong Xuyên ở ma giới.

Ma Hoàng thượng cổ vì muốn nghiên cứu luân hồi trong truyền thuyết nên đã gây dựng lên một tiểu địa ngục, bên trong bố trí con đường xa thăm thẳm mang tên Giả Hoàng Tuyền, cũng có cây cầu để người chết bước qua hướng đến tiền kiếp gọi là Giả Nại Hà.

Tất nhiên, nơi này cũng tồn tại Giả Tam Sinh thạch và Giả Bỉ Ngạn Hoa. Mặc dù tất cả đều là giả, cả lục giới đều rành mạch điều này nhưng khi đến đây, nhìn thấy bông hoa bỉ ngạn màu tím đang nở rộ kia, Kiếp Chủ khi ấy lại không kìm được nước mắt.

Cảnh giả, nhưng tình là thật.

Hồi ức đã qua, nhưng đau thương còn mãi.

Một kẻ diệt đạo tay nhuốm đầy máu tươi và oan hồn của ức vạn sinh linh khi rơi lệ sẽ trông như thế nào?

Chẳng ai biết, ngoài trừ một người được gọi là "thần bí tội nhân". Sở dĩ Kiếp Chủ tìm đến đây cũng là vì hỏi người này phương pháp cứu Mạn Châu sống lại.

- Ngươi ẩn giấu thật sâu...

Ngũ Hành tử bị một thương đánh lui về phía sau, không khỏi trầm mặc nói.

Chỉ qua một thời gian ngắn, mà chiến lực Kiếp Chủ thể hiện ra so với lúc ở Thiên Huyễn thành đã là một trời một vực. Đây không thể nào do kỳ ngộ, muốn giải thích chỉ có một nguyên nhân là gã cố tình giả vờ như vậy.

Quan Thất cười lạnh:

- Ngươi muốn dụ chúng ta đuổi giết ngươi để có cớ toàn bộ thôn phệ chúng ta? Ngươi vẫn ảo tưởng rằng đây là thượng cổ sao?

Vừa dứt lời, y đột nhiên biến sắc. Lúc nhìn lại chợt phát hiện ra thi thể của Quỷ Diện Quân và Trương Kiệt vậy mà đã biến mất từ lúc nào.

Cùng lúc, toàn bộ thương thế ngầm trên người Kiếp Chủ hoàn toàn hồi phục trở lại, khí tức dường như còn mạnh thêm một chút, nụ cười trào phúng trên khoé môi càng đậm hơn.