Đế Cuồng

Chương 356: Sự thật



Đám mây huyết sắc phủ xuống quấn lấy thân hình đỏ rực của Kiếp Chủ.

Hai kẻ diệt đạo liên tục va chạm thần thông với nhau.

Nguyệt Nhi dĩ nhiên luôn là người thất thế, thân thể vỡ nát liên tục, tu vi từ Đạo Đài không bị rơi rớt xuống Tiên Thai, thậm chí có lúc còn trở thành tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh tầm thường. Có điều nàng rất nhanh hồi phục, lực thôn phệ mạnh tới mức cắn nuốt tất cả mọi thứ xung quanh, ngay cả mặt đất dưới chân trong chu vi mấy ngàn trượng cũng bốc hơi hoàn toàn tạo thành hố đen sâu hoắm nhìn mà ghê người.

Thôn phệ mặt đất không thôi Nguyệt Nhi còn chưa thấy đủ, nàng tiếp tục thôn phệ thần thông và hồng trần đạo của Kiếp Chủ, những vết thương trên người nhanh chóng lành lại, chẳng những vậy cảnh giới tu vi còn cao hơn ban đầu một chút, đảo ngược tình hình.

- Đạo của trời là lấy chỗ dư bù vào chỗ thiếu, vậy nên hư có thể thắng được thực, không đủ thắng được có thừa. Đạo của các ngươi là viên mãn, cần hoàn mỹ. Còn đạo của ta là cắn nuốt, chỉ có bản thân không ngừng khuyết thiếu mới có thể cắn nuốt được vạn vật, lấy chỗ dư thừa của vạn vật bù đắp vào chỗ khuyết thiếu của mình…

Nguyệt Nhi vẫn như xưa, trung thành với đạo thôn phệ, không cần học tập bất kỳ loại thần thông công pháp nào khác. Loại tu hành quái dị này vậy mà lại giúp nàng đánh ngang tay với Kiếp Chủ vô địch thượng cổ, không hề lép vế.

- Quá biến thái, đây là muội muội của tên Độc Cô Minh kia sao? Vì cớ gì mà bên cạnh hắn toàn là quái nhân kiệt xuất đến cỡ này?

Trương Kiệt run rẩy không thôi, bỏ đi ý định tiếp tục truy đuổi vào Thiên Huyễn thành, sợ rằng mình còn cố chấp thì sẽ tiếp tục nhảy ra một tên quái kiệt nào đó nên bắt đầu hợp lực với Ngũ Hành tử giao chiến với Tẫn Cốt.

- Hai tên khốn các ngươi! Đã tự dâng cúc hoa lên thì đừng trách ta sao lại tàn nhẫn! Nhất Trụ Kình Thiên!

Tẫn Cốt quát lớn, tiểu huynh đệ dưới quần hùng dũng đội vải vươn lên khiến Ngũ Hành tử sắc mặc đại biến liên tục lùi lại phía sau. Mà Trương Kiệt cũng cười khổ dốc toàn lực đề phòng, còn chưa hiểu rốt cuộc nam tử tuấn tú trước mặt là dạng tu sĩ gì.

Sơ Tuyết của Chân Đại Đạo vẫn chưa tham chiến, nàng đứng giữa thiên không như một bông tuyết thanh khiết lạnh lùng quan sát tất cả.

—————————————————

Giữa pháo hoa rợp trời, kiếp thể và Mộng Tiểu Phàm lao đi thật nhanh.

Bọn họ không hề quan tâm đến những dị tượng rực rỡ đang xảy ra ở giếng Tam Sinh phía Đông thành mà chỉ muốn nhanh chóng đến được bờ hồ Vô Ưu ở hướng đối diện.

Khoảnh khắc đến được bên bờ hồ Vô Ưu, kiếp thể liền dừng lại quỳ bệt xuống đất, ánh mắt bi thương nhìn về Lưu Tích Quân đang được phàm thể ôm chặt vào lòng.

- Tích Quân, ta tới rồi! Ta mang rất nhiều sinh cơ đến cho muội!

Hắn run rẩy nói.

Sở dĩ hắn kiên quyết bằng mọi giá phải tới được đây là vì cho rằng mình nắm trong tay phương thức nghịch đảo sinh tử, có thể lập tức truyền cho nàng đủ sinh cơ cần thiết để vượt qua sinh tử kiếp.

Suốt một tháng vừa rồi thông qua sự suy diễn, tìm tòi, hắn rốt cuộc đã tìm ra một phương thức cực kỳ điên cuồng, trên khắp thế gian e rằng chỉ có hắn mới đủ điều kiện để thực hiện được nó.

Ngay cả việc để lôi kiếp mười hai màu giết mình cũng là một phần trong phương thức này, mặc dù việc đối mặt với lôi kiếp là một ván bài mà hắn không hề nắm chắc, tuy nhiên cho đến hiện tại hắn vẫn thành công, những gì diễn ra vẫn rất đúng với suy tính, chỉ trừ việc xuất hiện quá nhiều kẻ mạnh cản đường khiến hắn không thể đến đây sớm hơn là ngoài dự đoán.

Chỉ thấy hắn ngẩng đầu thét lớn:

- Sinh tử kiếp! Hiện!

Sinh tử kiếp, thậm chí là kiếp chồng kiếp ba lần đè lên nhau, hậu quả do việc tu luyện Cửu Chuyển Thiên công vốn luôn như mũi kiếm treo lơ lửng lên đầu nay bị hắn chủ động kêu gọi ra.

Thấy hành động này của hắn, Mộng Tiểu Phàm không khỏi chấn kinh:

- Huynh… Huynh tự giết đi bản thân chỉ vì muốn thay đổi trạng thái của sinh tử kiếp sao? Cách này mà huynh cũng dám thực hiện?

- Để cứu được nàng, chẳng có gì mà không thể…

Giọng Độc Cô Minh khàn khàn vang lên, lực tử vong trên người bất ngờ nghịch đảo thành sinh cơ vô cùng vô tận. Chẳng mấy chốc hơi thở yếu ớt của hắn đã biến đổi hoàn toàn. Từ một người chết, da thịt thối rửa, xương cốt mục nát nay đã chính thức sống trở lại. Chẳng những thế hắn còn giàu sức sống gấp mấy lần sinh mệnh bình thường, đến mức làn da liên tục căng ra rồi nứt toạc, máu đen chảy ròng ròng sau khi rơi xuống đất liền khiến thảm cỏ nơi đỏ sinh trưởng với tốc độ khủng khiếp, chẳng mấy chốc đã mọc cao lên mấy mấy thước vượt quá đầu người trưởng thành.

Quả nhiên mọi điều hắn suy đoán là đúng.

Sinh tử kiếp với người sống sẽ là tử kiếp! Còn như với người chết sẽ là sinh kiếp! Mặc dù trạng thái này kéo dài rất ngắn ngủi nhưng đủ giúp hắn đạt được mục đích, sẽ truyền đủ lượng sinh cơ mà Lưu Tích Quân cần.

Dĩ nhiên một khi sinh tử kiếp kết thúc thì chủ thể cũng sẽ quay về với trạng thái ban đầu. Người sống sẽ tiếp tục sống, mà người chết sẽ tiếp tục chết, không cách nào thay đổi.

Bàn tay trắng nõn của hắn nắm lấy tay nàng, sinh cơ dào dạt điên cuồng truyền qua thân thể mềm mại kia.

- Sống lại đi Tích Quân! Ta làm tất cả chuyện này đều vì nàng! Ta tự giết đi bản thân, cũng chỉ vì giúp nàng có thể thay ta sống một cách trọn vẹn!

Những tưởng đôi mắt đang nhắm nghiền kia sẽ mở ra nhưng không, tất cả nỗ lực của hắn đều chỉ là vô vọng. Thân thể Lưu Tích Quân ngày một lạnh đi, khí tức tử vong dần xâm chiếm lấy nàng, giống như sự thực không cách nào cải biên.

- Mộng huynh mau giúp ta! Dù phải tiếp tục trả giá thế nào ta cũng cam tâm tình nguyện, xin hãy giúp ta…

Hai bàn tay hắn run rẩy liên hồi, xoay người lại van nài nam tử áo đang đứng trầm mặc sau lưng mình nhưng đáp lại hắn là tiếng thở dài sườn sượt.

Mộng Tiểu Phàm nói:

- Không phải ta không muốn giúp mà là lực bất tòng tâm. Sinh tử kiếp sau lần thứ ba thì mọi tiên đan diệu dược, ngoại lực đã trở thành vô tác dụng, người độ kiếp phải tự mình cố gắng…

Ngừng một lát gã lại nói tiếp:

- Ta phải công nhận huynh thực sự là một quái tài, đến cách nghịch đảo trạng thái sinh tử bất khả thi như vậy mà cũng làm ra được. Nhưng từ nay về sau, huynh sẽ vĩnh viễn trở thành một xác chết, sống lây lất cho đến ngày mục nát. Như vậy đáng sao? Vị công tử kia, huynh có quan hệ thế nào với Lưu cô nương?

Câu hỏi của Mộng Tiểu Phàm là hướng đến phàm thể đang chết lặng ôm lấy Lưu Tích Quân. Gã không hiểu huyền cơ trong này, cảm thấy hơi mù mờ về sự xuất hiện của nam tử phàm nhân kia. Dường như hắn ta cũng có quan hệ không được bình thường với Lưu Tích Quân. Mộng tiểu Phàm tự vấn rằng chẳng lẽ trong những năm tháng hóa phàm nàng ta đã động lòng với người khác hay sao?

Song Phàm thể không đáp, cả kiếp thể cũng vậy, cả hai đều như vì quá bi thương mà chết lặng, ngoài việc rơi nước mắt thì chẳng còn làm được gì khác.

- Có những chuyện ta không biết có nên nói ra hay không… Chính vì những chuyện này nên ta mới tới đây tìm gặp huynh, theo lời ủy thác của Lưu cô nương… Ta rất sợ sau khi nói ra rồi huynh sẽ suy sụp, nhưng nếu ta không nói thì lại thành sai trái, bỏ phí đi tâm huyết của nàng ấy!

- Đa tạ Mộng huynh, huynh cứ thẳng thắn…

Kiếp thể nói với giọng khàn khàn, ánh mắt vô hồn nhìn về mặt hồ Vô Ưu.

Tên hồ là vô ưu, nhưng vì sao lần nào nhìn nó hắn cũng đều bị nỗi ưu sầu xâm chiếm thế này?

Mộng Tiểu Phàm im lặng hồi lâu, sau khi dằn vặt rất nhiều lần mới cất tiếng:

- Thực ra Lưu cô nương cũng rất xuất chúng! Từ lâu nàng ấy đã tìm ra cách vượt qua sinh tử kiếp. Cách này liên quan tới hai chữ “hóa phàm” nhưng rốt ráo hơn, phải chém đi toàn bộ tình cảm và hồi ức trong lòng, trở thành một người vô tình như thiên đạo. Tuy nhiên nàng ấy không chấp nhận làm như vậy, vì sợ...

Mộng Tiểu Phàm nhìn kiếp thể thật sâu, đoạn thở dài:

- Vì sợ bản thân sẽ quên đi huynh...

Độc Cô Minh nghe xong sửng sờ, bên tai chợt vang vọng lại cuộc nói chuyện giữa mình với Lưu Tích Quân lúc trước.

"Sau tất cả, rốt cuộc huynh sẽ không còn là huynh lúc ban đầu nữa..."

"Nếu ta đó không phải một ta tốt, thì phải thay đổi..."

"Muội không giống huynh, rất thích níu giữ quá khứ. Có đôi lúc tuy biết rằng chỉ cần buông bỏ là sẽ trở nên tốt hơn, nhưng rốt cuộc lại lựa chọn níu giữ, ôm hồi ức sống tiếp quãng đời còn lại..."

Kiếp thể cười thảm, cả người vô lực đổ ập xuống, hai tay chống dưới đất.

Hắn thật ngu ngốc, luôn tự cho rằng mình thông minh, hoá ra sự thật lại là như vậy.

Lời Mộng Tiểu Phàm tiếp tục quanh quẩn bên tai khiến tim hắn đau như có hàng vạn nhát dao cứa vào:

- Lưu cô nương hy vọng huynh nghiên cứu phương pháp kia, nếu thực sự không có cách nào khác thì hãy sử dụng nó, đừng lựa chọn như cô ấy...