Đế Cuồng

Chương 296: Bí ẩn thời gian



Độc Cô Minh gật đầu, khóe miệng nở nụ cười hiếm hoi.

Mấy năm gần đây hắn rất ít khi cười. Trong lòng toàn là phiền muộn chất chứa.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, tính toán rất nhiều, cuối cùng dần biến thành một con người khác so với lúc đầu xuyên không đến đây. Cá tính hài hước thích hố người cũng không còn nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc trầm lắng. Có thể giải thích sự thay đổi này là do tuổi tác hắn cũng lớn dần, lịch luyện tiếp xúc cũng nhiều lên. Song hắn cũng từng tự vấn rằng liệu nếu một ngày kết thúc tất cả, hắn đi tới cuối con đường, kết thúc nhân sinh của mình thì hắn liệu có còn là chính hắn hay đã trở thành một “Độc Cô Minh” khác hoàn toàn, một phiên bản do chính những yếu tố xung quanh tạo ra, đã mất đi sơ tâm ban đầu.

Dẫn theo năm hài tử chu du Cửu Thiên Thập Địa thêm một năm ròng rã, trong quãng thời gian này hắn chỉ dạy bọn chúng rất nhiều đạo lý, cách nhìn nhận cuộc sống, nhân sinh quan của hắn. Tuy nhiên hắn không hề áp đặt bọn chúng phải sống theo mình mà để chúng tự do phát triển, tùy ý suy diễn theo hướng nhìn của bản thân chúng.

- Ta cho các ngươi công pháp mạnh, các ngươi có thể trở thành chí tôn thiên kiêu một phương. Nhưng cả đời các ngươi sẽ vĩnh viễn dừng lại ở đó, không thể có tư cách trở thành hào kiệt. Muốn trở thành cường giả trấn thế thì bản thân các ngươi phải thật khác biệt, đi con đường của chính các ngươi, không người nào bắt chước được. Ví như một chiêu kiếm này của ta, với ta là ý cảnh cô độc, giống như một người đang đứng ở nơi chân trời xoay lưng với cả thế gian, cất tiếng thở dài não nề… Nhưng khi đến tay các ngươi thì phải biến đổi thành dạng khác, tuyệt đối không được trùng lặp...

Độc Cô Minh rút kiếm.

Thanh kiếm của hắn vẫn như mọi khi nhanh như sao băng lướt qua bầu trời, khiến những kẻ chứng kiến nảy sinh ảo giác. Tất nhiên ảo giác mọi người là bất đồng nhưng đều sẽ cảm nhận được ý vị cô độc trong đó.

Một kiếm này gọi là Nhất Kiếm Cô Hành, tuyệt chiêu mạnh mẽ nhất của hắn, từng giúp hắn nghịch chuyển thắng bại, thoát khỏi hiểm cảnh vô số lần.

Năm đứa trẻ nhìn kiếm quang lóe lên rồi chợt tắt, trong đáy mắt xuất hiện vẻ trầm tư.

Chu Bàn nhăn mặt:

- Kiếm pháp quá thâm ảo đệ tử không hiểu, vẫn là nên học đao pháp hơn. Một đao chặt xuống chém người thành hai đoạn, không cần mất công suy nghĩ quá nhiều…

Độc Cô Minh cười cười:

- Vì đầu óc ngươi đơn giản nên thấy thứ gì cũng đơn giản. Thực tế đao pháp cũng thâm ảo không kém gì kiếm pháp, tùy theo cách ngươi sử dụng mà thôi. Ngươi cũng đừng quá câu nệ hình thái, tâm ngươi có đao, kiếm pháp có thể chuyển thành đao pháp, không nhất thiết phải cầm đao thì mới là đao khách.

Hắn nói xong dùng cạnh bàn tay chém xuống khoảng trống phía trước mặt, đao khí cương mãnh xuất hiện khiến hài tử mập mạp chấn kinh. Chỉ thấy mặt đất nơi đó bị bổ làm hai nửa, dấu vết để lại rõ ràng là do đao tạo thành.

Chu Bàn sáng mắt ôm quyền:

- Đệ tử lĩnh ngộ!

Đến lượt Liễu Nham nói:

- Rút kiếm, thu kiếm, đệ tử cảm thấy một thức kiếm này nếu như bỏ qua ý cảnh mà tập trung tinh hoa của mười ba hình thái kiếm thuật thì sẽ đạt được hiệu quả cao hơn. Chính ý cảnh đã làm cho chiêu kiếm này rất khó thi triển, lúc mạnh lúc yếu không đồng nhất!

Độc Cô Minh gật đầu tán thưởng.

Uy lực Nhất Kiếm Cô Hành phụ thuộc rất nhiều vào cảm xúc của người thi triển. Nếu không phải hắn đã quá quen với loại ý cảnh cô độc này thì cũng khó lòng chém ra nó vào những lúc quan trọng.

Hài tử Tiêu Đỉnh trầm ngâm:

- Đệ tử thì cảm thấy nếu lược bỏ kiếm pháp, thay vào đó chỉ sử dụng riêng biệt ý cảnh sẽ khiến món thần thông này khó lường hơn. Giả tỷ mười loại ý cảnh dung nhập vào nhau thì sao? Có hay không sẽ tạo thành ảo giác triền miên cho địch thủ, khiến chúng rơi vào trầm luân vạn kiếp…

Độc Cô Minh sửng sờ.

Thể chất của Tiêu Đỉnh không tính là xuất chúng nhưng bàn về thiên tư cảm ngộ lại quá trác tuyệt, nhanh như vậy mà đã lần ra đầu mối về ảo thuật. Nếu đổi hướng cho nó học về trận pháp, mê trận thì chắc chắn tiền đồ không thể hạn lượng.

- Còn con thì sao?

Độc Cô Minh quay sang nữ đệ tử duy nhất của hắn. Cô bé Trương Khiết Khiết này vô cùng khả ái, tính tình lương thiện, điểm khiến hắn đau đầu nhất là cô bé sở hữu loại thể chất khá kỳ dị. Nhìn sinh cơ tuy có vẻ bình thường nhưng trong tim lại ẩn tàng âm khí chết chóc. Một khi bùng phát ra ngoài khả năng mất mạng là rất cao. Hắn dự định chờ mấy ngày nữa sẽ đưa cô bé về Di địa tìm gặp Dược Thiên Sầu, nhờ hắn tìm cách chữa trị loại bệnh quái ác này.

Trương Khiết Khiết lắc đầu:

- Con không thích tu kiếm, cũng không thích tu đao. Một chiêu vừa rồi của sư phụ lãnh ngộ không nhiều lắm.

Giống như sợ Độc Cô Minh hiểu nhầm, cô bé vội nói tiếp:

- Lúc trước Hứa sư tỷ dạy con thuật âm dương ngũ hành, con cảm thấy rất hứng thú. Nếu tương lai sư phụ tìm được điển tịch về nó có thể dạy lại cho con.

Độc Cô Minh gật gật, đoạn nói:

- Mỗi người có một sở trường riêng, các ngươi cứ tùy ý phát huy sở trường của mình. Tuyệt đối không được đi theo con đường của ta, chỉ có thể dựa vào phát triển, không được sao chép bắt chước. Còn ngươi Tiểu Phục…

Hắn quay sang đệ tử ưng ý nhất của mình.

Cao Bất Phục suy nghĩ rồi mỉm cười:

- Đệ tử cảm thấy ý cảnh hay mười ba hình thái kiếm thuật đều không quan trọng. Thần thông, kiếm pháp, trận đạo, mê trận, hay âm dương ngũ hành trong giao chiến chẳng phải đều nhằm một mục đích là giết người hay sao? Không cần để ý quá nhiều, một kiếm vung lên trong tâm chỉ có một ý nghĩ, một đích đến là kết liễu đối phương. Mọi sự màu mè, hoa mỹ đệ tử đều sẽ bỏ qua. Ví dụ như vậy…

Đang nói giữa câu, Cao Bất Phục dùng song chỉ làm kiếm, trong khoảnh khắc đã đâm trúng cổ họng Liễu Nham.

Chứng kiến loại phương thức sát nhân quen thuộc này, Độc Cô Minh không khỏi lạnh sống lưng, da gà toàn thân nổi lên.

Mà đứa trẻ Liễu Nham bị Cao Bất Phục đánh bại bất ngờ như vậy liền tỏ ra không phục, lùi lại mấy bước rồi nói:

- Chờ Bạt Kiếm thức của ta hoàn thiện sẽ phân cao thấp với ngươi…

Lời nó vừa dứt, Độc Cô Minh liền cảm giác đầu óc quay cuồng, trước mặt tối xầm lại, thân hình loạng choạng suýt nữa té ngã. Nếu không phải xung quanh chỉ có mấy tiểu hài tử không chút sức uy hiếp thì hắn đã hét lên thất thanh vì kinh ngạc rồi.

- Sư phụ, người làm sao vậy?

Năm đứa nhỏ chạy tới đỡ lấy tay hắn. Nhìn gương mặt hiếu thuận của những Cao Bất Phục, Liễu Nham, Trương Khiết Khiết, Tiêu Đỉnh, Chu Bàn, hắn không khỏi thở dài một hơi, lấy lại sự điềm tĩnh.

Sau khi đứng dậy ngay ngắn, hắn nhìn về nơi chân trời phía xa, sự phiền muộn và suy tư trong đáy mắt càng nhiều hơn:

- Đúng là một câu đố hóc búa. Chẳng lẽ đúng như ta dự đoán? Thời gian không phải là đường thẳng, không phải có quá khứ thì mới có tương lai, hay tương lai phụ thuộc hoàn toàn vào quá khứ. Mà chúng nằm trên một hình tròn khép kín với nhau, tuần hoàn không dứt, tương hỗ lẫn nhau. Ở một thời điểm nào đó tương lai sẽ biến thành quá khứ, “quả” cũng trở thành “nhân”, giúp lịch sử diễn ra thật trơn tru. Ví như ta ở tương lai gặp Nhân huynh, đây chính là “quả” khi gieo nhân ở quá khứ. Nhưng khi ta trở về quá khứ, thì việc gặp Nhân huynh lại trở thành “nhân” khiến ta gặp được Liễu Nham…

Nghe mấy câu lảm nhảm của hắn, năm đứa trẻ nhìn nhau ngơ ngác.

Trương Khiết Khiết nói:

- Các ngươi thấy sao? Chẳng lẽ sư phụ luyện công quá độ tẩu hỏa nhập ma phát điên rồi?

Tiêu Đỉnh chống cằm:

- Không hẳn? Lời sư phụ rất có đạo lý… chỉ là chúng ta tạm thời chưa thể hiểu ra…

Chu Bàn ngẩn người:

- Ngươi chưa hiểu ra mà cũng dám bảo mấy lời đó có đạo lý? Ta thấy ngươi chẳng khác nào ngu ngốc tỏ vẻ nguy hiểm!

Ba đứa nhỏ cãi nhau chí chóe, riêng Cao Bất Phục và Liễu Nham lại lặng lẽ đi đến bên cạnh Độc Cô Minh.

Liễu Nham ngẩng đầu lên nhìn hắn, lúc này đây trông nó và hắn chẳng khác nào hòn đá với núi cao. Nam tử trước mắt chính là hình tượng mà nó ngưỡng vọng nhất, về cả kiến thức lẫn đạo đức tính cách. Nó đã thề rằng cả đời này phải trung thành với hắn giống như lời dặn dò của Hứa San trước khi chết, vĩnh viễn không suy chuyển.

- Đệ tử giúp gì được cho sư phụ không, vừa rồi người có nhắc đến tên đệ tử…

Cao Bất Phục cũng nói:

- Hay là thứ kiếm pháp chúng đệ tử ngộ ra khiến người phiền muộn? Vậy chúng ta sẽ từ bỏ nó không học nữa…

Độc Cô Minh thở dài, đưa tay xoa đầu hai tiểu hài, ôn tồn nói:

- Không phải chuyện này, chỉ là ta vừa ngộ ra vài điều khá mông lung. Càng lúc ta càng chắc chắn về suy đoán của ta hơn.

Im lặng một lúc thật lâu, đoạn hắn nói với hai đứa trẻ:

- Các ngươi phải ghi nhớ kỹ điều này, chỉ có ta ở hiện tại mới là sư phụ đích thực của các ngươi. Sau bốn năm nữa dù “ta” khác có xuất hiện thì các ngươi cũng không được động lòng, phải quên đi thân phận đệ tử sư phụ.

- Chuyện này...? Chúng đệ tử làm gì sai thì sư phụ có thể trách phạt mà?

Hai đứa trẻ sợ hãi quỳ mọp dưới đất, cho rằng bản thân đã phạm sai lầm nên Độc Cô Minh mới muốn từ bỏ mình.

- Khó nói, khó nói... bằng độ tuổi hiện tại của các ngươi ta không thể giải thích cặn kẽ được. Tương lai trước khi chia ly ta sẽ giao cho các ngươi năm túi gấm, chờ khi các ngươi trưởng thành hãy mở ra, bên trong đó có lời căn dặn của ta…