Đế Cuồng

Chương 253: Là ai chấp chưởng thiên mệnh



Con ngựa đen đi vào bên trong, sau khi ngó nghiêng một hồi thì nó bắt đầu tiến lại gần chỗ một thiếu nữ đang ngồi tựa lưng vào một gốc cây cổ thụ thấp lùn, toàn thân bị những rễ cây to lớn của nó từ dưới đất đâm cuộn xoắn quanh tứ chi, hoàn toàn khoá chặt khiến nàng ta không thể cử động hay nhúc nhích chút nào. Trông thấy con ngựa đen tiến tới, thiếu nữ lạnh nhạt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ẩn chứa sát khí và sự thù hận khôn tả, cổ đầy gân máu tím đen chạy dài chứng tỏ đã cố gắng vùng vẫy rất nhiều lần. Có điều những gốc cây cổ thụ kia rất cứng chắc, dù nàng ta có tu vi Hỗn Nguyên cảnh trung kỳ cũng khó lòng thoát ra được.

Dược Thiên Sầu không phải kẻ ngốc. Gã là một đan sư có đầu óc, cứu người nhưng cũng sẽ không để bản thân mình gặp phải nguy hiểm.

Kho tàng trong động phủ âm cốc này sẽ khiến cho bất kỳ tu sĩ nào dù là Tiên Thai cảnh đỏ mắt vì thèm muốn, vậy nên Dược Thiên Sầu bày ra rất nhiều hậu chiêu trong động phủ. Điển hình là yêu thụ đang trói chặt thiếu nữ kia được gã bỏ ra cái giá lớn mua về từ Vô Tưởng thiên.

Đừng nghĩ nó là vật vô tri vô giác, nó và con ngựa đen đều là cổ thú giống như nhau, tuy linh trí không cao bằng yêu thú nhưng cũng sở hữu khả năng hấp thu thiên địa nguyên khí để gia tăng tu vi, hiện tại đã đủ sức so sánh với một tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh đại viên mãn. Đó là chưa kể rất nhiều trận pháp và cạm bẫy được bố trí dày đặc khắp nơi trong động phủ. Dược Thiên Sầu thường tự hào rằng nếu tu sĩ Tiên Thai dám tới đây xâm phạm dù không chết cũng sẽ bị lột da, không có chuyện để bản thân bị cường giả cảnh giới cao hơn tùy ý chà đạp.

Con ngựa đen nghiêng qua một bên đẩy Độc Cô Minh từ từ trượt xuống đất, ngay tức thì một dây leo khác từ dưới đất cũng vươn lên trói chặt tay chân hắn, đây là những cơ quan đã được Dược Thiên Sầu sắp đặt từ trước, trừ phi có ấn ký của chủ nhân động phủ, bằng không có là ai hay sinh vật nào cũng sẽ bị khống chế như vậy.

Độc Cô Minh vẫn còn đang hôn mê sâu, vết thương của hắn khá nghiêm trọng, kỳ kinh bát mạch toàn thân đã khô héo đến mức không thể vận chuyển linh lực giúp khôi phục cơ thể. Tám loại đạo vận lúc trước còn sục sôi chờ ngày ngưng tụ ra cây nguyên khí, bây giờ giống như viên đá ném xuống biển, chẳng còn thấy chút vết tích.

Nếu có thứ gì đó đem lại hy vọng cho hắn thì chỉ có thể là một giọt Trường Sinh huyết màu đỏ cuối cùng còn sót lại bên trong trái tim. Giọt hồng huyết này sở hữu sức sống cực kỳ dai dẳng, ngay cả vùng hư vô kỳ dị kia cũng không cách nào triệt tiêu hoàn toàn nó. Hiện tại nó đang chậm rãi di chuyển để chữa lành những tổn thương trong tim hắn, chiếu theo tốc độ hiện tại nếu không có ngoại lực trợ giúp e là phải mất không dưới ba mươi năm để hồi phục.

Con ngựa đen ngó lơ ánh mắt đầy sát khí của thiếu nữ kia, bắt đầu đi tới chỗ nguyên tuyền đang chảy mà vùi cái mõm dài của mình xuống. Kế đến nó đi tới trước mặt Độc Cô Minh phì toàn bộ linh dịch trong miệng ra tưới lên người hắn.

Không thể không nói Trường Sinh thể quá mức huyền diệu. Lỗ chân lông toàn thân của hắn sau khi được linh dịch thấm đẫm thì bắt đầu nở rộng ra tạo thành những cái lỗ sâu hoắm, điên cuồng hút linh dịch vào bên trong bồi bổ cho kỳ kinh bát mạch. Tốc độ này khiến cho con ngựa đen sửng sốt không thôi.

Nó hí dài tỏ ra cực kỳ vui sướng, bắt đầu công cuộc "tưới nước" một cách miệt mài chăm chỉ mà không nhận ra ánh mắt thiếu nữ đang bị trói đằng xa xuất hiện vẻ lạ thường.

Hai dòng lệ nóng chảy ra nơi khoé mắt nàng ta, vẻ mặt đầy thù hận nhưng cũng ẩn chứa phức tạp khi nhìn về phía Độc Cô Minh.

Tuy nhiên vẻ mặt này nhanh chóng biến mất khi Dược Thiên Sầu trở về hang động, thay vào đó là sự lạnh lẽo tàn nhẫn khiến người khác phải dè chừng.

Chứng kiến cảnh tượng mà con ngựa đen đang tạo ra, Dược Thiên Sầu không khỏi hét thảm lên một tiếng.

- Trời ơi, trời ạ! Con ngựa chết tiệt, ngươi có biết nguyên tuyền này là ta vất vả chạy ngược chạy xuôi mới tìm được không? Nhờ tắm trong nó mỗi ngày mà ta mới có thể đột phá tới Khổ Hải chín ngàn trượng, ngươi đem tưới hết trên người kẻ kia chẳng khác nào chặt đứt đạo lộ của ta. Ta liều mạng với ngươi!

Con ngựa đen nhìn về phía Dược Thiên Sầu với ánh mắt bất đắc dĩ, song tốc độ không hề giảm lại mà thậm chí còn nhanh hơn gấp bội phần, chớp mắt một cái đã tưới bảy phần nguyên tuyền kia lên người Độc Cô Minh, khiến sinh cơ của hắn khôi phục trở lại. Lần đầu tiên sau quãng thời gian dài lạc ở vùng hư vô xa lạ, Độc Cô Minh phát ra tiếng thở gấp. Hai lá phổi của hắn điên cuồng hấp nạp thiên địa nguyên khí vào trong, đây chính là Tiểu Tranh Mệnh thuật sơ khai do hắn sáng tạo ra, khi ý thức dần khôi phục thì nó cũng bắt đầu vận chuyển theo bản năng.

- Con bà nó, vốn dĩ ngươi không cần làm vậy ta cũng có thể cứu hắn! Không đúng...

Dược Thiên Sầu đang giận dữ quát con ngựa đen, nhưng khi chuyển thần niệm lên trên cơ thể Độc Cô Minh thì liền nhíu mày trầm tư.

Gã nghĩ ngợi gì đó một lúc thật lâu sau đó mới chậm rãi đi tới chỗ Độc Cô Minh đang bị mấy dây leo trói chặt, liên tục dùng tay ấn vào những huyệt đạo quan trọng trên cơ thể hắn.

- Tu vi khá mạnh nhưng nguyên lực yếu ớt vô cùng, cảnh giới nhìn như Khổ Hải hậu kỳ nhưng thực chất bị rớt xuống từ Hỗn Nguyên cảnh. Cơ thể hắn có sức hồi phục rất khủng khiếp không thua kém Bá thể, Thánh thể, Thần thể là mấy. Nhưng loại thể chất này ta chưa từng gặp bao giờ...

- Nó là Trường Sinh thể...

Đột nhiên trong động phủ vang lên giọng nói của nữ tử. Dược Thiên Sầu quay sang nhìn thiếu nữ đang bị trói chặt dưới gốc đại thụ, mỉm cười thú vị:

- Không ngờ cô nương hiểu biết rộng như vậy. Trường Sinh thể là loại thể chất nào? Dược Thiên Sầu ta tuy chỉ mới là Đan sư tam phẩm nhưng đã từng có dịp đọc qua Thiên Địa Cốt Thể thư do hai vị Đan Thánh và Đan Tiên biên soạn, tuyệt đối không có ba chữ Trường Sinh thể trong đó...

Thấy gã tỏ ra nghi ngờ, thiếu nữ chỉ cười nhạt:

- Đan Thánh, Đan Tiên? Danh hiệu thật doạ người. Ngươi có dám khẳng định hai kẻ đó đã đi đến tận cùng của đan đạo, tinh thông vạn vật trên thế gian chưa? Chỉ cần chưa đi đến tận cùng thì chắc chắn sẽ luôn có thiếu sót. Nhìn tên thất phu nhà ngươi bày bố động phủ như vậy cũng có chút môn đạo, hay là chúng ta so tài, nếu ta thắng ngươi trên phương diện đan đạo thì ngươi phải thả ta ra!

Dược Thiên Sầu thậm chí còn chưa biết thân phận của thiếu nữ kia, lúc hồi sáng cô ta từ trên trời rơi xuống đè phải gã rồi bất tỉnh nhân sự. Sau khi gã kiểm tra sơ qua thân thể cô ta thì phát hiện trong cơ thể thiếu nữ này tồn tại một loại năng lượng rất kỳ dị. Nó ăn mòn sức sống, huyết mạch, lục phủ ngũ tạng của cô ta, tuy vậy bằng một cách thần kỳ nào đó cô ta vẫn sống sót, không những thế dường như còn đang cố đồng hoá nó thành một phần cơ thể của mình.

Với một kẻ theo đuổi đan đạo cực hạn như gã thì đây chính là món quà hiếm có, cơ hội giúp bản thân đột phá bình cảnh tam phẩm dừng lại đã lâu.

Dược Thiên Sầu lắc đầu nói:

- Ta đưa cô về vì thấy chứng bệnh trong người cô rất kỳ lạ, ta nghĩ mình có thể giúp cô chữa lành nó, đồng thời xoá bỏ hoàn toàn hậu hoạn về sau. Đến khi cô khỏi hẳn thì tự nhiên có thể tùy ý rời đi, ta không hề ngăn cản. Còn về chuyện tỷ thí đan đạo không cần thiết đâu, vì dù gì ta cũng thắng mà thôi...

- Ngươi... Tên điên!

Thiếu nữ cực kỳ uất hận, tự cảm thấy trên đời không hiểu vì sao lại xuất hiện lại quái nhân như vậy. Muốn giam giữ người khác chỉ vì muốn nghiên cứu về những chứng bệnh kỳ lạ, quyết tâm chữa khỏi nó cho chính chủ mặc kệ họ có nguyện ý hay không.

Kế đến Dược Thiên Sầu giống như mắt mù tai điếc, hoàn toàn tập trung vào việc nghiên cứu thân thể của Độc Cô Minh, mặc kệ thiếu nữ kia có khiêu khích thế nào.

Theo gã thấy mặc dù nam tử trước mặt có sức hồi phục rất khủng khiếp nhưng cơ thể tồn tại cực nhiều hậu hoạn, đây là dấu tích của việc tu luyện sai đường và giao chiến sinh tử quá nhiều. Hiện tại ở Hỗn Nguyên cảnh thì những hậu hoạn này sẽ không thấy rõ nhưng càng về cảnh giới sau này sẽ càng nguy hiểm hơn, có thể dễ đến tẩu hoả nhập ma, hay nghiêm trọng nhất là mất mạng.

Thiếu nữ hừ lạnh:

- Bất kỳ chí tôn thiên kiêu nào lựa chọn con đường sáng đạo đều sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy. Không ngừng sáng tạo, không ngừng hoàn thiện công pháp. Không thành sẽ vong, đây là chuyện bắt buộc phải đánh đổi nếu muốn trở thành hào kiệt. Ngươi cố chữa lành những hậu hoạn kia nhìn thì như đang giúp hắn, song thực tế là hại hắn, bởi vì sẽ khiến hắn rơi vào trạng thái không còn bị sinh tử hiểm nguy thúc ép phải đột phá giới hạn bản thân...

Dược Thiên Sầu mỉm cười lắc đầu, không trả lời gì mà chuyển sang quan sát thần thức của Độc Cô Minh. Gã còn chưa kịp nhíu mày vì sửng sốt lại đã nghe thiếu nữ vội vã lên tiếng:

- Linh hồn hắn bị khuyết thiếu, dựa vào tài nghệ của tam phẩm đan sư như ngươi không cách nào chữa trị được đâu, đừng cố động tay động chân...

Đến đây Dược Thiên Sầu không khỏi nhìn thiếu nữ với ánh mắt hiếu kỳ:

- Cô dường như rất am hiểu về hắn, hai người quen nhau sao? Rốt cuộc cô là tu sĩ thuộc nơi nào trên Cửu Thiên Thập Địa? Ta từng gặp qua một vài chí tôn thiên kiêu của nhân giới, nhưng sự hùng hậu của linh lực trong cơ thể e rằng còn thua xa cô mấy bậc. Xuất thân cô ắt sẽ không hề tầm thường...

Thiếu nữ trầm mặc trong thoáng chốc, kế đến chợt hỏi Dược Thiên Sầu một câu mà gã cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

- Đây là nơi đâu, thời đại nào? Do ai chấp chưởng thiên mệnh?

Nhìn vẻ mặt của thiếu nữ giống như đã trải qua vô tận tang thương, bãi bể nương dâu mà Dược Thiên Sầu và con ngựa đen đồng thời sững sờ, cả người nghệch ra như biến thành tượng đá.