Đế Cuồng

Chương 250: Chỉ cần nàng nguyện ý



Theo câu nói của Độc Cô Minh, một cơn gió nhẹ lướt qua thổi tung mấy sợi tóc bạc của hắn, che phủ đôi mắt đầy vẻ kiên định.

Chiều tà dần ngả bóng như muốn khép lại một ngày dài, từng tia nắng cuối cùng bị chôn kín ở nơi chân trời phía Tây, khiến lòng người bồi hồi không thôi.

Một bàn tay mềm mại thon dài vén mấy sợi tóc bạc của Độc Cô Minh ra, đưa chút tà dương màu tím cuối cùng thẩm thấu vào đôi mắt hắn. Chỉ thấy Lưu Tích Quân mỉm cười đầy ý vị.

- Huynh đang tán tỉnh ta sao?

Trước đây xưng hô của nàng với Độc Cô Minh luôn là "ngươi và ta", nhưng hiện tại đã trở thành "huynh". Chỉ thay đổi một chữ lại khiến cho mối quan hệ của cả hai gần lại nhanh tới mức khó tin.

Độc Cô Minh lặng thinh, gật đầu trong vô thức.

- Chẳng lẽ không chê ta quá xấu xí?

Hiện tại Lưu Tích Quân vẫn chưa gỡ bỏ lớp da giả sần sùi nửa bên mặt phải. Tuy vậy ánh mắt đến nụ cười của nàng vẫn giữ nguyên thần thái diễm lệ như xưa, đủ hớp hồn người đối diện.

- Không, trong mắt ta nàng luôn là người con gái đẹp nhất Nam Hoang này...

Độc Cô Minh nói xong liền cảm thấy mình hơi vô lại. Lưu Tích Quân chẳng phải vẫn được mệnh danh là Nam Hoang đệ nhất mỹ nhân đó sao?

Nếu bình thường khi nghe được câu nói này, Lưu Tích Quân ắt sẽ không tin, thậm chí biểu tình khinh thường hờ hững. Nhưng lúc này bản thân nàng đang dùng dung mạo xấu xí để che mắt thế nhân, vậy mà lại nghe một nam nhân khen mình là xinh đẹp, từ tận đáy lòng không khỏi nảy sinh cảm giác vui vẻ.

- Vì sao lại chọn ta?

Lưu Tích Quân nhìn thật kỹ gương mặt của Độc Cô Minh, từng đường nét xa lạ nhưng lại phảng phất sự quen thuộc khó lòng diễn tả.

- Vì sao ta chọn nàng không quan trọng, quan trọng là nàng có chọn ta hay không?

Độc Cô Minh điềm tĩnh hỏi lại.

Chỉ thấy đôi ngươi đen láy của Lưu Tích Quân rơm rớm nước mắt, nàng không nhìn thẳng Độc Cô Minh mà ngước mặt về phía chân trời nơi vầng tịch dương vừa khuất bóng.

- Ta không còn sống được lâu, tối đa nửa tháng nữa sẽ chết. Huynh vẫn muốn cùng ta đi hết quãng đường này sao?

Độc Cô Minh lắc đầu mỉm cười, hai tay nắm lấy bả vai Lưu Tích Quân, xoay nàng lại về phía mình:

- Vẫn là câu nói cũ, đừng hỏi ta muốn cùng nàng đi hết quãng đường này hay không, mà nàng hãy tự hỏi bản thân mình có nguyện ý đi với ta hay không? Chỉ cần nàng nguyện ý, dù là nơi thiên nhai hải giác hay địa ngục vô bờ ta vẫn sẽ đi cùng nàng...

Lưu Tích Quân nghe xong liền lặng người, nước mắt không ngừng ứa ra, cuối cùng gục đầu vào lồng ngực Độc Cô Minh. Lúc trước nàng cũng khóc, nhưng là khóc vì buồn tủi, còn hiện tại vẫn là khóc nhưng lại thấy ấm áp vô cùng...

Vầng tịch dương đã khuất bóng, chân trời bị đêm đen dần dần phủ kín, dù vậy trong lòng người vẫn luôn tồn tại sắc tím không thể nào phai nhạt.

Độc Cô Minh nắm tay Lưu Tích Quân trở về Thiên Huyễn thành, cũng đã sắp tới ngày diễn ra Bách Gia Luận Đạo hội giữa văn nhân lục quốc. Ngày hội năm nay rất đặc biệt vì có sự tham gia của rất đông thiên kiêu trẻ tuổi từ khắp nhân giới đổ về. Nhất là đám Thẩm Yến, Diệp Chính, Pháp Táng, Trương Giác càng khiến bầu không khí trở nên nóng hổi gấp nhiều lần. Ngoạ hổ tàng long, anh kiệt tranh phong chẳng phải là cảnh tượng đáng trông chờ nhất thế gian sao?

Độc Cô Minh nắm tay Lưu Tích Quân đi qua biển người mênh mông, hướng đến cầu Bất Quy Lai nơi hắn lần đầu tiên gặp lại nàng ở thế giới phàm nhân. Hiện tại nắm tay nàng rồi thì hắn sẽ không còn để lạc nàng nữa.

Lưu Tích Quân đột nhiên ho nhẹ, khăn tay sau khi đưa lên miệng lại thấm đầy máu đen. Độc Cô Minh vội dìu nàng trở về nhà, cũng không màng đến có vài kẻ đang nhìn hai người với ánh mắt kỳ quái.

- Đạo huynh thấy hai người kia không, có chút gì đó rất giống hai người năm xưa từng đại náo U Minh cấm địa.

Một tu sĩ trầm ngâm hồi lâu rồi nói.

- Sao mà giống được. Hai người ở U Minh cấm địa một người là tuyệt đỉnh thiên tài nay đã bị Kiếp chủ đoạt xá. Một người lại là con gái của Nam cuồng Lưu Tông, đệ nhất mỹ nhân Nam Hoang. Khí chất của bọn họ ngời ngời, rất khó bị nhầm lẫn. Còn hai kẻ kia vốn chỉ là phàm nhân, nữ thì xấu xí, nam thì thô kệch. Sao mà giống nhau cho được?

Trong căn phòng riêng của Độc Cô Minh, giọng Địch Vân cất lên:

- Huynh không tham gia đại hội?

- Ừm...

Độc Cô Minh nhẹ nhàng gật đầu.

Địch Vân lại nói:

- Bách Gia Luận Đạo hội là cơ hội rất tốt để thu phục nhân tâm. Huynh cứ nhìn Cố Lý thì biết, y tuy chỉ là phàm nhân nhưng lại nhận được sự trọng vọng của tu luyện giới. Thậm chí danh khí của y ở lục quốc cũng rất lớn, gần như là thiên hạ quy tâm.

Độc Cô Minh gật đầu, hắn hiểu Địch Vân đang muốn ám chỉ điều gì:

- Ngươi nghi ngờ thân phận của Cố Lý sao?

Địch Vân nói:

- Người này dù thu phục được nhân tâm nhưng nhất quyết không hiệu lệnh thiên hạ, dấy binh tạo phản tự đưa mình lên làm đế. Y với quyền lực phàm trần dường như không có ham muốn. Nếu nói y mưu đồ với tu luyện giới sẽ có nhiều khả năng hơn, dù sao cũng giống như huynh ngoài mặt là phàm nhân song bản chất lại là người tu đạo, không loại trừ khả năng y sử dụng phương pháp đặc thù để ẩn giấu tu vi. Nhưng nếu y thực sự là tu sĩ thì việc y chấp nhận bị phàm nhân như Võ Duy Dương, Uông Thư Chính làm nhục quá đỗi khó hiểu. Kẻ này đang tạo ra mê vụ để chúng ta không thể lần mò ra dấu vết, một địch nhân rất đáng sợ...

Độc Cô Minh thở dài:

- Những điều ngươi nói ta hiểu, nhưng thời gian của Tích Quân không nhiều, nó lại trùng với thời điểm diễn ra đại hội. Giữa hai thứ này, ta lựa chọn Tích Quân...

Những tưởng Địch Vân sẽ tức giận về việc hao tâm tổn trí vì hắn nhưng đổi lại kết quả bằng không, nào ngờ gã chỉ mỉm cười, sau đó nói:

- Ta hiểu, nếu là ta, ta cũng sẽ chọn như thế. Đại nghiệp còn dài không phải ngày một ngày hai. Thời gian này huynh hãy bên cạnh Lưu cô nương, ta sẽ ở đây tập luyện cử động tay chân.

Tứ chi của Địch Vân đã bị Uông Thư Chính cắt đứt gân, không thể hồi phục lại trừ phi có linh đan diệu dược do luyện dược sư cấp cao điều chế. Việc này Độc Cô Minh muốn chờ khi đạo thể hoặc kiếp thể thoát khốn sẽ lập tức đưa y đến tìm Đinh trưởng lão để giải quyết. Không ngờ tới tên tiểu tử này lại lạc quan đến thế, cho rằng bản thân có thể tự chữa lành.

- Không thử làm sao biết không được? Điều này chẳng phải có lần huynh đã nói với ta sao?

Địch Vân điềm nhiên nói.

Độc Cô Minh trầm mặc, cuối cùng ngã lưng xuống giường nhắm nghiền hai mắt lại.

Địch Vân bị mù nên không thấy hắn làm gì, chỉ qua âm thanh đoán hắn chuẩn bị đi ngủ, nhưng rồi tiếng cạch thật lớn vang lên khiến gã nhíu mày.

- Huynh sát khí đằng đằng như vậy là đang định làm gì?

Chỉ thấy Độc Cô Minh bật dậy, ánh mắt chợt loé, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Nam, dường như cách xa nơi này mấy chục vạn dặm cũng đang có một đôi mắt vừa mở bừng ra nhìn tới chỗ hắn.

- Tất nhiên là tiếp tục thử, ta không tin không có cách. Không có hy vọng tồn tại, ta sẽ tự mình sáng tạo ra hy vọng...

---------------

Tiếng trải giấy xoèn xoẹt vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng, Độc Cô Minh đổi một cây nến to hơn để lấy ánh sáng. Kế đến một tay cầm bút lông chấm vào nghiên mực, một tay đỡ vạt áo rộng để khỏi vướng. Sau một hồi hí hoáy, rốt cuộc trên tờ giấy trắng hiện lên mấy chữ rồng bay phượng múa.

"Cửu Chuyển Thiên Công, phàm, đạo, kiếp"

- Kiếp thể là bổn tôn, tu luyện Cửu Chuyển Thiên Công nguyên bản theo đường lối thuần nguyên lực cũ của chúng tu sĩ thời thái cổ. Mỗi một tầng đều là mô phỏng thiên tượng, âm dương ngũ hành, hướng đến tạo ra một đạo giới gần như chân thật. Đạo thể tu luyện Cửu Chuyển Thiên Công đã thông qua sự cải biên của ta, cũng thiên về nguyên lực, dùng tinh hoa vạn vật tự đề thăng sức mạnh nhục thân. Phàm thể tuy không tu luyện môn cấm kỵ công pháp này, nhưng qua tình trạng của Tích Quân có thể nhận định "hoá phàm" giúp kéo dài sinh tử kiếp. Có lẽ lời giải nằm ở trong những liên kết mơ hồ này...

Độc Cô Minh chìm trong suy tư thôi diễn. Đồng thời Kiếp thể của hắn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên cũng điên cuồng vùng vẫy. Mặc dù thân thể tan nát cực kỳ nghiêm trọng không thể động đậy, theo phỏng đoán phải mất ít nhất mười hai mươi năm mới khôi phục lại được, nhưng hắn vẫn liên tục sử dụng Tiểu Tranh Mệnh thuật để cưỡng ép hấp nạp huyết hà dung hợp với Chúng Sinh huyết trong cơ thể mình.

Hành vi điên cuồng này có thể gọi là tự sát nhưng hắn vẫn chẳng chút ngần ngại. Thời gian không còn nhiều nữa. Đạo trời luôn công bằng, muốn sáng tạo kỳ tích không thể không trả vài cái giá thật đắt để bù lại.