Đế Chế Đại Việt

Chương 440: Tử trận



Nhờ gần bảy ngàn Thần Cơ Doanh và binh sĩ đến hỗ trợ cuối cũng Thiên Vương khả hãn cũng có thể rút lui an toàn về trận địa của mình an toàn. Thế nhưng lúc này đội kỵ binh của hắn thật thê thảm, ba ngàn chiến sĩ xung trận trở về cũng chỉ còn không quá một ngàn bảy trăm người. Trên đường phố xác chết nằm la liệt khắp mọi nơi đủ thấy được trận chiến vừa qua khốc liệt đến mức nào.

- Khả hãn, xin ngài hãy lập tức bảo hộ dân chúng rời khỏi Sơn Hải quan chạy đến thành Đa Quỷ đi.

Viên Sùng Hoán nói. Sơn Hải quan chắc chắn đã thủ không được, ba vạn tinh kỵ đã phá được thành xông vào, bọn hắn quân đội hiện tại cũng chỉ có mấy ngàn không thể chống cự lại được. Hiện tại cách tốt nhất chính là bảo vệ dân chúng lui được về thành Đa Quỷ để bảo toàn lực lượng.

- Làm sao có thể, tập hợp quân dự bị lại, ta không tin lại không thể đánh bật được chúng ra ngoài.

Thiên Vương khả hãn không cam lòng nói. Thế nhưng Viên Sùng Hoán lắc đầu.

- Đội dự bị đã sớm bị đánh tan, đây là tất cả quân đội mà ta gom lại được. huống chi đánh bật bọn hắn ra ngoài thì sao? Sáu vạn quân của Nỗ Nhĩ Cáp Xích kéo đến chúng ta không có tường thành Sơn Hải quan thì chỉ còn đường chết. Hiện tại tranh thủ lúc Tôn Sĩ Nghị còn chưa khép được vòng vây, Khả hãn lập tức lui về thành Đa Quỷ tổ chức lại lực lượng. Nếu còn không thể ngài cũng chỉ còn cách chạy về Hải Vân quan. Đó là con đường sống duy nhất.

Thiên Vương khả hãn không cam lòng thế nhưng không khỏi công nhận rằng Viên Sùng Hoán nói đúng. Nghĩ đến Thiên Vương khả hãn chợt kinh hãi nói.

- Viên tướng quân, ngươi không rút đi cùng ta?

Viên Sùng Hoán lắc đầu mỉm cười nói.

- Tôn Sĩ Nghị lãnh binh chính là kỵ binh, ngài dẫn theo dân chúng đông đảo, nếu không có người đoạn hậu chắc chắn sẽ bị bọn hắn đuổi kịp. Huống chi Sơn Hải quan là do ta xây dựng nên, ta cũng sẽ chết đi cùng nó. Thời gian gấp gáp, không còn kịp nữa, xin khả hãn bảo trọng.

Từ khi tường thành Sơn Hải quan sụp đổ Viên Sùng Hoán đã quyết ý cùng chết đi với tòa thành quan này. Thiên Vương khả hãn nhìn thật sâu vào mắt Viên Sùng Hoán cúi đầu nói.

- Ngài là một dũng sĩ Viên tướng quân. Xin vĩnh biệt.

Cái cúi đầu đó như một sự công nhận dành cho một dũng sĩ chân chính. Dứt lời Thiên Vương khả hãn quát lớn.

- Trác Mộc Nhĩ lập tức theo ta hộ tống người dân chạy về thành Đa Quỷ.

Binh lính của Thiên Vương khả hãn rút đi, Tôn Sĩ Nghị chỉ biết trơ mắt nhìn theo. Nếu như có đủ quân của Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ đủ vây lấy Sơn Hải quan, Thiên Vương khả hãn chắc chắn sẽ không thể chạy thoát, thế nhưng hắn chỉ có ba vạn quân buộc phải dồn lại đánh mạnh vào phá tan cổng cổng thành của Sơn Hải quan. Nhìn Viên Sùng Hoán và hai ngàn Thần Cơ Doanh đã sắp đặt trận địa chờ sẵn phía trước Tôn Sĩ Nghị CiFXD không khỏi tức giận, vừa rồi chính đám binh lính lạ lẫm này đã phá vòng vây giúp Thiên Vương khả hãn chạy thoát, bây giờ tiêu diệt hai ngàn lính tay súng địch xem như cũng là một chiến công rồi. Nghĩ đến đây Tôn Sĩ Nghị giơ lên đồ đao quát lớn.

- Kỵ binh, xung phong!

- Giết!

Kỵ binh giơ lên loan đao gào thét xông đến. Thần Cơ Doanh vẫn bình tĩnh chờ đợi hiệu lệnh, bọn hắn là NPC, tuy cũng có cảm xúc nhưng vẫn chịu sự chỉ huy của NPC thủ lĩnh, huống chi bọn hắn là Thần Cơ Doanh đối mặt với kỵ binh cũng không phải là ít, hoàn toàn không sợ hãi hàng vạn kỵ binh xông đến.

- Khai pháo!

Ầm, ầm.

Hai khẩu pháo lập tức phun lửa, như một hiệu lệnh, hàng ngàn súng hỏa mai cũng lập tức khai hỏa, đường phố chật hẹp, kỵ binh đông đúc một mực xông đến chẳng khác nào tựa bia ngắm, đạn pháo xé tan xác hàng loạt xác người, xác ngựa nằm la liệt, kỵ binh Tây Gốt lần lượt trúng đạn ngã xuống nhưng lập tức hắn bị những đồng đội phía sau dẫm thành thịt nát. Quân đội Tây Gốt tàn bạo, không hề có cái gì gọi là tình đồng cảm đồng chí, bọn hắn chỉ phục tùng mệnh lệnh của Tôn Sĩ Nghị rằng phải xông lên phía trước giết sạch kẻ thù.

Hai loạt súng kỵ binh Tây Gốt tổn thất thảm trọng, thế nhưng Thần Cơ Doanh cũng không còn có thể nổ phát súng nào nữa, kỵ binh lao đến gần không cho phép bọn hắn có thời cơ nạp đạn. Viên Sùng Hoán giáp y chỉnh tề rút đao quát lớn.

- Trường thương binh xông lên.

Một ngàn Thần Cơ Doanh cầm theo trường thương lập tức xông lên phía trước, đối mặt với kỵ binh quả thực trưởng thương chính là vũ khí lợi hại nhất.

- Giết!

Trường thương đâm xuyên vào bụng ngựa hoặc kỵ sĩ đang xông đến rừng thương với tốc độ tương đương với tốc độ leo lên bàn thờ ngồi, có kỵ binh bị hất văng về phía sau lập tức bị binh sĩ Thần Cơ Doanh xông lên băm thành thịt nát. Thế nhưng bộ binh dù sao cũng bị kỵ binh khắc chế, dù là được trang bị trường thương thế nhưng đằng sau của loạt kỵ binh tiên phong chính là cung tinh kỵ. Vô số mũi tên lập tức từ sau phóng đến bắn những trường thương binh đứng hàng đầu thành con nhím đổ gục xuống, tiên phong kỵ binh tựa như một mũi khoan xé toạc ra hàng phòng ngự của Thần Cơ Doanh tựa như một tờ giấy mỏng manh.

- Thần Cơ Doanh tử chiến cùng Sơn Hải quan.

- Giết!

Viên Sùng Hoán quát lớn, hai ngàn binh sĩ Thần Cơ Doanh xông thẳng vào quần chiến với hàng vạn kỵ binh của Tây Gốt, dù lâm vào thế yếu nhưng không ai lùi bước. Bọn hắn tử chiến vì danh dự của Thần Cơ Doanh, vì Sơn Hải quan này. Tiếng kêu giết vang vọng khắp thành, đến buổi chiều cuối cùng chiến trường cũng đã dần yên ắng trở lại.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích lúc này cũng đã kéo theo sáu vạn quân chạy được đến Sơn Hải quan. Hắn cưỡi ngựa đen, mặc áo lông trắng tuyền, bên trong khoác áo giáp, chỉ là trên gương mặt con mắt trái đã bị che lại, còn trên má có một vết sẹo trông cực kỳ dữ tợn. Đúng vậy, đây là kết quả của trận chiến lần trước, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã mất đi con mắt trái của mình. Lần này hắn học thông minh, không tự mình dẫn quân xông lên trước nữa mà bí mật phái Tôn Sĩ Nghị đem ba vạn quân ẩn nấp đi, dù bình dân đóng giả thành ba vạn quân đó để đánh lừa thám báo của Viên Sùng Hoán. Dùng mọi nguồn lực để chế tạo ra bốn ổ đại pháo tổng trọng lượng đến hơn một trăm sáu mươi tấn để công phá Sơn Hải quan, và cuối cùng hắn đã thành công. Nhìn tường thành đã bị đổ sụp Nỗ Nhĩ Cáp Xích rất hài lòng về sản phẩm của mình làm ra.

Thế nhưng đi vào bên trong Sơn Hải quan Nỗ Nhĩ Cáp Xích lập tức biến sắc. Trên đường phố Sơn Hải quan đâu đâu cũng là xác người, xác ngựa nằm la liệt, máu chảy bị đóng thành băng mỏng tựa như một dòng sông băng bằng máu, xác người của Tây Gốt có, của binh sĩ Thiên Vương khả hãn có, Thần Cơ Doanh có, bình dân cũng có. Càng đi sâu vào trung tâm nội thành thì xác người càng nhiều hơn, số người đã phải bỏ mạng tại Sơn Hải quan này không ít hơn hai mươi ngàn người.

Cuối cùng Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng thấy được Tôn Sĩ Nghị, trên người hắn cũng đầy vết máu thế nhưng không có vẻ gì là bị thương, ba vạn kỵ binh bị thiếu hụt trầm trọng, bọn hắn bao vây lại một khoảng chiến trường vòng tròn bằng một khoảnh sân nhỏ, chỉ là bên trong xác chết dày đặc chồng chất lên nhau của cả hai bên.

- Tôn Sĩ Nghị, chuyện gì đã xảy ra?

Nỗ Nhĩ Cáp Xích sắc mặt khó coi hỏi. Nhìn vào con số hiện tại rõ ràng ba vạn kỵ binh hiện tại cũng chỉ còn hơn hai mươi ngàn người, tức là gần mười ngàn kỵ binh đã bị loại khỏi vòng chiến tại Sơn Hải quan này. Tôn Sĩ Nghị biết mình phạm tội lớn, thế nhưng sắc mặt hắn không có gì là hối tiếc hay sợ hãi, hắn chỉ lắc đầu thán phục nói.

- Bọn họ chiến đấu quá dũng cảm.

Tôn Sĩ Nghị chỉ vào bên trong chiến trường, lúc này chỉ còn một người đứng thẳng mặc áo giáp bạc vấy máu rác tơi bời, phi phong màu đỏ ướt đẫm lại loang lỗ, thanh đao trong tay cũng bị gãy làm đôi. Là Viên Sùng Hoán, hắn vấn chưa chết, chỉ là cũng không còn có thể chiến đấu được nữa. Hai ngàn Thần Cơ Doanh đã tử trận toàn bộ. Không cần Tôn Sĩ Nghị giải thích thì Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng đã có thể hiểu toàn bộ.

- Viên tướng quân, ngươi đầu hàng đi, ngươi là kẻ có tài, chỉ cần đầu hàng vương tử điện hạ tuyệt đối sẽ trọng dụng ngươi.

Viên Sùng Hoán nhận được sự tôn kính từ Tôn Sĩ Nghị, bất cứ vị anh hùng nào cũng xứng đáng nhận được sự tôn kính như vậy, dù là kẻ thù. Thế nhưng Viên Sùng Hoán chỉ cười lớn nói.

- Viên Sùng Hoán ta trước giờ chưa bao giờ biết đầu hàng kẻ thù là gì. Nhiệm vụ của ta đến đây đã hết, vĩnh biệt thế giới này.

Nói rồi Viên Sùng Hoán lập tức đưa lưỡi đao đã gãy dứt khoát cắt một đường ngang yết hầu, anh tư ngã xuống mặt tuyết phủ lạnh giá cùng với hai ngàn Thần Cơ Doanh.

Lúc này tại Thăng Long xa xôi hệ thống cũng vang lên thông báo trong đầu Lý Anh Tú

“Đinh, toàn bộ lính đánh thuê của ký chủ đã tử trận đã thu hồi vào trong hệ thống”.

Lý Anh Tú sửng sốt, hắn không ngờ Viên Sùng Hoán và Thiên Vương khả hãn lại không thể trụ được qua hết mùa Đông đây. Lý Anh Tú hô lên một tiếng.

- Ám bộ.

Sau lưng lập tức hiện ra một cái bóng đen thủ phục bên người hắn. Lý Anh Tú hạ lệnh.

- Nói cho Trần Thủ Độ lập tức theo dõi tình hình của Thiên Vương khả hãn, có tin tức lập tức báo cáo cho Trẫm. Truyền lệnh cho Sư đoàn Thánh Dực chuyển trạng thái sẵn sàng chiến đấu cấp một.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Bóng đen vừa dứt lời lập tức biến mất. Lý Anh Tú ngã dựa ra ghế, còn chưa kịp suy nghĩ điều gì tiếp theo thì Trần Thư đã đi từ bên ngoài vào, sắc mặt biến trắng nói.

- Bệ hạ, Đô Hồ đại vương lâm bệnh nặng.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế