Đế Chế Đại Việt

Chương 403: Chiến lược



Nghe Trần Thủ Độ trình bày nội dung báo cáo sắc mặt các vị Bộ trưởng, cố vấn càng trở nên trầm trọng. Franzt đế quốc là một nước lớn, có sự ảnh hưởng bên trong cả khu vực và quốc tế. Ngoại trừ vùng biển Bắc hải Franzt đế quốc không thể không chế vì có Bravia, thì những vùng biển khác gần như nơi đâu của có các chiến hạm của Franzt đế quốc, mật độ giao thương trải dài từ Bắc Hải, Tây Hải, Viễn Đông, và một ít ở Nam hải. Franzt nội chiến, đây sẽ vừa là cơ hội, cũng vừa là thách thức đối với Đại Việt.

- Đây chính là cơ hội của Đại Việt ta. Hiện tại Đại Việt nên khuyến khích các thương gia xuất ngoại, chen chân vào các thị trường của Fraznt đang nắm giữ.

Là người một tay hỗ trợ chúa Nguyễn khai phá vùng đất phía Nam Đào Duy Từ đương nhiên biết rõ được tầm quan trọng của thương mại. Nếu nói điểm vượt trội của Đàng Trong so với Đàng Ngoài để có thể cầm cự chiến đấu trong đến năm mươi năm là gì thì đó chính là thương mại. Sự buôn bán, giao thương phồn vinh của Đàng Trong không những cho chúa Nguyễn có sự phát triển vượt bậc về kinh tế mà còn phát triển cả quân sự. Suốt khoảng thời gian ở Đại Việt này Đào Duy Từ luôn chú trọng đến các kế hoạch phát triển thương cảng, cuối cùng An Bang là nơi được hưởng lợi nhiều nhất. Hiện tại An Bang chiếm đến tám phần ngoại thương của Đại Việt, là nơi tập trung dân chúng nhiều chỉ sau Thăng Long và Giác Long.

- Nhưng vấn đề chính là ngoại trừ tập đoàn Thương mại quốc doanh và nhà máy dệt Nam Sách ra, hiện tại những thương nhân khác đều có các nghiệp đoàn quy mô khá nhỏ, thật khó để bắt họ có thể vươn ra nước ngoài cạnh tranh cùng với các thương đoàn khác.

Tinh Thiều là Bộ trưởng Bộ công thương, hắn nắm rất rõ được tình hình thương nghiệp trong nước. Hiện tại đều lấy Tập đoàn thương mại quốc doanh là đầu tàu, nắm phần lớn các ngành quan trọng, tài chính cực lớn, Trần Khánh Dư cũng không phụ sự tin tưởng của bệ hạ đã phát triển Tập đoàn quốc doanh trở thành một con rồng của Đại Việt, kéo toàn bộ nền kinh tế Đại Việt đi lên. Theo sau đó là nhà máy dệt Nam Sách, tuy sinh sau đẻ muộn nhưng nó là nhà máy đầu tiên sau các xưởng rèn của nhà nước toàn bộ trang bị đều là máy móc, sức sản xuất cực lớn, đem lại lợi nhuận khổng lồ cho bệ hạ, thế nhưng năng lực sản xuất của nhà máy dệt lại bị hạn chế bởi thời tiết, nhất là cuối mùa Đông, mặc dù tại vùng Nam Sách tận phía Đông Nam của Giác Long, thế nhưng mặt sông vẫn thường bị đóng băng mỏng một tháng vào tháng mười hai. Do đó hàng hóa của nhà máy dệt sản xuất ra cũng chỉ đủ đáp ứng được nhu cầu nội địa. Cũng có một số xưởng nhỏ do tư nhân mở ra, nhưng quy mô áp dụng máy móc lại không bằng nhà máy Nam Sách, sản lượng, mẫu mã không đa dạng nên vẫn còn chưa thể chia sẻ được gánh nặng của nhà máy Nam Sách. Còn lại là các xưởng tiểu thủ công nghiệp, công nghiệp phụ trợ phần lớn cũng chỉ dừng ở mức quy mô vừa và nhỏ. Bọn hắn chưa có điều kiện, cũng như chưa đủ sức bơi ra biển lớn.

- Nếu là như vậy tại sao chúng ta không xác nhập chúng lại?

Nguyễn Bỉnh Khiêm chợt lên tiếng làm mọi người không khỏi tập trung vào hắn. Nguyễn Bỉnh Khiêm nói tiếp.

- Tại một số ngành, ví dụ như thủ công nghiệp, bởi vì những hạn chế về nhân công, vốn, máy móc mà bọn hắn luôn duy trì ở quy mô vừa và nhỏ. Tuy sự có sự cạnh tranh khốc liệt nhưng không thể không thừa nhận những xưởng này vẫn chỉ duy trì ở quy mô nhỏ, tỷ lệ đóng góp vào ngành kinh tế quốc dân ít ỏi, hạn chế tốc độ phát triển của Đại Việt ta. Lần này chiến tranh tại Franzt ta dự kiến không có ba năm cũng thật khó phân ra thắng bại. Do đó trong ba năm này là thời cơ vàng để chúng ta tăng tốc phát triển. Ta đề nghị lựa chọn trong các xưởng trong dân gian, kẻ nào làm ăn có đạo đức, hàng hóa đạt tiêu chuẩn, thông minh triều đình sẽ hỗ trợ bọn hắn về vốn, kỹ thuật, tiến hành sáp nhập hoặc thâu tóm những xưởng khác cùng ngành để xây dựng nên những thương đoàn lớn, đủ sức cạnh tranh với bên ngoài.

- Như thế liệu có tạo nên độc quyền, khi đó bọn hắn sẽ tự tung tự tác, huống chi nhà nước tham gia vào cạnh tranh là không công bằng.

Lữ Gia khẽ nhíu mày, theo hắn triều đình tham gia vào cạnh tranh kinh tế hoàn toàn sẽ tạo nên một cuộc chiến không cân sức, huống chi nếu tạo thành độc quyền thì những kẻ này sẽ trở thành kẻ thao túng nền kinh tế, lúc đó triều đình trở tay chỉ sợ cũng đã muộn. Nguyễn Bỉnh Khiêm nói tiếp.

- Do đó hiện tại bên Hình bộ cũng phải nghiên cứu để ban hành ra luật chống độc quyền để về sau hạn chế sự sát nhập thâu tóm của những thương đoàn lớn. Mặt khác triều đình cũng có thể thông qua Ngân hàng quốc gia Đại Việt tiến hành nhập cổ phần vào những thương đoàn mới này, muốn nhận được sự hỗ trợ Ngân hàng nhất định phải chiếm được ba phần cổ quyền, có quyền lên tiếng cũng như kiểm soát hoạt động của nó. Thêm nữa chúng ta cũng khuyến khích các thương nhân, chủ xưởng liên hợp lại với nhau để tạo thành các thương đoàn lớn hơn, nghiệp đoàn lớn hơn nhận được sự bảo trợ của Đại Việt khi đi ra nước ngoài. Mặt khác đối với những thương đoàn, xí nghiệp này triều đình cũng phải ban hành một bản tiêu chuẩn về hàng hóa sản xuất ra mang tiêu chí của chính Đại Việt. Khi đó bọn hắn sẽ là những kẻ đại diện cho chính nền kinh tế của Đại Việt.

Lữ Gia gật đầu bị Nguyễn Bỉnh Khiêm thuyết phục. Lý Anh Tú nếu có ở đây chắc cũng phải bái phục Nguyễn Bỉnh Khiêm sát đất, kẻ này không những tính đến độc quyền, còn đã bắt đầu manh nha tính đến được các “công ty thần thánh” của Đông Doanh thời hiện đại mất rồi. Thạch Tiến đột nhiên nói.

- Cứ cho là các nghiệp đoàn, thương đoàn có thể phát triển ra bên ngoài đi. Nhưng nếu các quốc gia sở tại không cho phép chúng ta vào giao thương thì sao?

Trần Thủ Độ bỗng cười gõ gõ lên mặt bàn nói.

- Việc này há không phải lại càng đơn giản. Chúng ta hướng đến chính là địa bàn của Franzt đế quốc nắm giữ. Đối với những nước có thực lực mạnh mẽ bọn hắn đương nhiên sẽ càng muốn đa dạng hóa nguồn cung, chỉ cần chúng ta giá cả có tính ưu đãi hơn so với Franzt, sản phẩm tốt hơn chắc chắn những nước này sẽ chào đón. Còn nếu những nước yếu nhược, chỉ muốn phụ thuộc vào Franzt đế quốc thì... chúng ta dùng pháo hạm gõ cửa bọn hắn là tốt rồi.

Nghe đến câu cuối cùng và nụ cười của Trần Thủ Độ tất cả mọi người không nhịn được dựng tóc gáy. Có thể ngửi được trong câu nói của Trần Thủ Độ tràn đầy mùi máu tanh. Thế nhưng bọn hắn cũng phải gật đầu đồng ý, thế giới này là vậy, EL9qm nhược nhục cường thực. Phải mất một lúc lâu Mạc Hiển Tích mới nói.

- Nếu như vậy phương hướng phát triển của chúng ta là tại đâu? Phương Đông? Hay phương Tây?

Đào Duy Từ nãy giờ đang viết cái gì đó lúc này mới nói.

- Ta vừa mới tính toán một chút, hiện tại thị trường Bắc Hải có sự tham gia của Franzt, Đại Việt và Bravia đã sớm bão hòa, nếu cạnh tranh tại vùng này miếng bánh Franzt để lại là quá nhỏ nếu phải phân chia với Bravia. Vùng Nam hải quá xa liền không kể đến, huống chi chúng ta cũng chưa biết gì về nơi này. Vùng Tây hải là cuộc chiến khốc liệt của Bravia và Franzt, Đại Việt ta còn chưa xây dựng được tiền đồn nơi này, tiến quân sẽ gặp nhiều bất lợi. Do đó ý kiến của ta chính là tiến về vùng viễn Đông. Nơi này sức ảnh hưởng Bravia ít hơn, chúng ta cũng ít kẻ thù, lại có tiền đồn là Hàn quốc, do đó thị trường vẫn còn rất lớn. Mặt khác nói về hàng hóa, tại phương Tây chúng ta chỉ bán được đồ gốm, hương liệu, len dạ, vải vóc, nhưng do quan hệ mật thiết với Bravia chúng ta đã phải chia sẻ lợi nhuận khá nhiều. Ngược lại phía Đông lại ưa chuộng các đồ thủ công nghệ, các loại máy móc nhỏ, đồ chứa hàm lượng kỹ thuật cao, vũ khí, những thứ này tại phương Tây giá cả không cao mấy nhưng tại phương Đông có thể bán với giá trên trời, phương Đông giàu có, lợi nhuận thu về cũng lớn. Các mặt hàng thủ công nghiệp cũng đang là hướng phát triển của Đại Việt ta, do đó ta đề nghị mặt trận chính của chúng ta chính là viễn Đông.

Nghe Đào Duy Từ nói mọi người không khỏi gật đầu. Đối với sự giàu có ở phương Đông bọn hắn vẫn có hiểu biết. Ví dụ như đồng hồ, ống nhòm, gương,... những vật này giá cả vốn không cao, nhưng nếu mạ vàng, lại khảm lên một chút ngọc các loại đem sang phương Đông tuyệt đối có thể bán với giá thiên kim.

Các Bộ trưởng, Thứ trưởng tiếp tục chấp vấn, đặt câu hỏi, lần này toàn bộ đều từ Trần Thủ Độ trả lời, Nguyễn Bỉnh Khiêm và Đào Duy Từ lại ngồi nói nhỏ gì đó. Cuối cùng Lữ Gia nói.

- Tuy ba vị cố vấn nói rất có lý, thế nhưng nội các vẫn cần một bản chiến lược cụ thể. Lúc đó chúng ta mới có thể tiến hành thảo luận được.

Đào Duy Từ cười nói đưa lên một xấp giấy cũng phải mười trang nói.

- Thủ tướng yên tâm, nãy giờ ta đã viết xong.

Lữ Gia trong đầu đậu đen rau muống, sao lại nhanh đến vậy, hóa ra nãy giờ hai người này chính là ngồi viết lên bản kế hoạch tại chỗ. Tuy nhiên Lữ Gia vẫn đọc qua, sau đó giao xuống cho các vị Bộ trưởng đọc kỹ. Phần lớn mọi người đều gật đầu. Tuy bản kế hoạch chưa quá chi tiết, nhưng phương hướng đã vạch ra, các nhiệm vụ lớn đã vô cùng rõ ràng. Cuối cùng Lữ Gia nói.

- Như vậy ai thống nhất với ý kiến của Viện chiến lược quốc gia, xin giơ tay biểu quyết.

Ý kiến của ba người Viện chiến lược quốc gia mang một tính chiến lược lâu dài, sẽ ảnh hưởng đến bố cục của Đại Việt. Nếu có Lý Anh Tú với quyền hạn của mình hắn có thể trực tiếp thông qua, thế nhưng Lữ Gia chỉ là thủ tướng, những vấn đề này cần chính là sự thống nhất của số đông các thành viên trong nội các.

Cuối cùng biểu quyết tất cả đều đồng thuận ngoại trừ Mạc Hiển Tích, Lê Văn Hưu và Trần Nguyên Đán, Thạch Tiến bỏ phiếu trống. Lữ Gia dùng búa gõ lên một tiếng nói.

- Như vậy kế hoạch này được thông qua.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế