Đấu Thần

Chương 403: Mật mưu



Đả tự: Sided Lovettt

***

- Vị tríHồng Dịch kia... rốt cục xuất hiện rồi?

Bên ngoài Vân Gian Thành, bên cạnh Nạp Gia Sơn Mạch có một dải đình đài lầu các rộng lớn liên miên không dứt, cơ hồ giống như thâm cung của trang viên khổng lồ vậy. Ở trang viên này, cách vị trí Nạp Gia Sơn Mạch gần nhất có một cái hồ rất lớn, trong hồ xây một cái đình bát giác tinh mỹ, nước hồ thoạt nhìn tĩnh lặng vô cùng, nhưng tĩnh lặng thái quá, ngay đến một gợn sóng cũng không có, giống nhưnơi này hoàn toàn là một tử địa vậy.

Lúc này, trong đình đang có hai người ngồi đối diện nhau chơi cờ nói chuyện.

- Người vừa mới lên tiếng, vẻ mặt anh hào, khiến người khác vừa nhìn, tâm tư đã có vài phần không dám thở nhẹ, những sắc mặt hắn lại quá hòa nhã, hòa nhã đến mức thái quá.

Người này chính là Đại Thiếu gia Vân Gia của Vân Gian Thành, Vân Trác!

Còn ngồi đối diện Vân Trác rõ ràng là một cô gái xinh đẹp không đến hai mươi tuổi, khuôn mặt thiếu nữ lúc này lãnh đạm, đôi mắt dường như không một chút cảm tình. Nếu như không phải lông mi thinh thoảng hơi chớp chớp, những người khác hầu như cho rằng cô là một con búp bê xinh đẹp rồi.

Thế nhưng người biết đến nàng sợ rằng đều phải giật mình, Đại Tiểu thư Vấn Gia suốt ngày nóng nảy làm sao có thể trở thành bộ dạng như thế này? Mà còn giống như đổi thành một người khác nữa?

Nghe thấy Vân Trác lên tiếng, Vân Tiểu thư mời nhẹ nhàng nhặt một quân cờ trắng lên, chậm rãi đặt xuống bàn cờ.

Quân cờ này vừa hạ xuống lập tức thế cục bàn cờ biến ảo, quân đen trong sự bao vây của quân trắng, bốn mặt mai phục, trông gà hóa cuốc, toàn quân bị diệt!

Thấy màn này, Vân Tiểu thư mới cười khúc khích nói:

- Đúng!Nhị ca hẳn đã đoán ra vị trí Hồng Dịch kia rồi.

Vân Trác bốc lên một quân cờ đen chầm chậm dùng tay về nát, sau đó thở dài một hơi nói:

- Lão Nhị cuối cùng cũng hành động rồi sao? Ta từ trước vẫn nói với lão gia rồi, Lão Nhị này bề ngoài hời hợt, nhưng nội tâm có chút khôn ngoan, nhân vật như thế này nếu nguyện xuất thủ... lại có gì mà không làm được đây? Nói thật, nếu không phải lo lắng đến mối quan hệ với Hoàng Thất, vị trí Thiếu Gia chủ, nhượng lại cho hắn... cũng có sao đâu? Chi tiếc Lão Nhị không nhìn thấu điểm này... Quên đi, không nói nữa, vậy thì Hồng Dịch kia bây giờ ở chỗ này ư?

Vân Tiểu thư thở dài, nhẹ giọng nói:

- Hắn mấy ngày trước luôn dừng lại ở trên Long Giác Sơn, giáp mép vùng nội địa của Nạp Gia Sơn Mạch, xem ra mục đích hắn đến thật ra là chỗ Long Tu Thảo... Nhưng mà, Long Tu Thảo rốt cục có tác dụng gì? Vân Gia chúng ta cũng có cất giấu một ít, nhưng cũng không thấy có ai cần cả!?

Vân Trác bĩu môi nói:

- Hắn cầnLong Tu Thảo làm gì không liên quan đến chúng ta, nhưng mà, Vân Gia chúng ta sớm biết được, Liệt Diễm Long Mãng trên Long Giác Sơn có thể là thực lực cấp bậc Tử giai, tương đương với Đấu Vương cường giả trong nhân loại... Tiểu tử Hồng Dịch kia bối cảnh bất phàm, Liệt Diễm Long Mãng kia chưa chắc là đối thủ của hắn... Nhưng ta có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không phải là Đấu Vương cường gia... Vì vậy, cứ cho hắn lấy được Long Tu Thảo, lúc này tất nhiên là lúc suy yếu nhất... Nếu muốn ra tay, chính là lựa chọn tốt nhất!

- Điểm này Nhị ca hẳn rõ hơn huynh, vì vậy hắn đã liên lạc với Dong binh đoàn Cuồng Phong Phong Tiểu Thiên, hai người đã bắt tay xuất thủ.

Vân Thiên Nhi thản nhiên nói.

- Sao? Lại còn tìm Phong Tiểu Thiên? Không phải tự đại đến mức đích thân đi sao? Ta đã nói Lão Nhị nhà chúng ta cũng là một nhân vật không tầm thường mà.

Vân Trác cười ha ha, vỗ vỗ bàn:

- Không biết, Hồng Dịch cách đây bao xa, Lão Nhị đã dẫn bao nhiêu người đi?

Vân Tiểu thư cúi đầu trầm tư chốc lát mới chậm rãi nói:

- Hôm qua mới biết tin, khi rời khỏi Nạp Gia Sơn Mạch, Hồng Dịch tựa hồ đã bắt đầu xuất phát. Xem hướng đi của hắn, chính là Vân Gian Thành này... Nhị ca sợ Hồng Dịch quay lại Vân Gian Thành không tiện hạ thủ, vì vậy đêm qua cùng với Phong Tiểu Thiên hai người, đã dẫn theo ba vị Đấu Vương cường giả, cùng mười tám vị Đấu Sư cường giả ra khỏi thành rồi... Long Giác Sơn cách đây khoảng tám trăm dặm, nhưng mà Hồng Dịch đã đi một đêm, hắn phải còn khoảng sáu trăm dặm. Nhị ca bọn họ nhiều người, lại cẩn thận, tốc độ chắc sẽ không nhanh. Ta dự đoán tốc độ hành động của bọn họ chỉ khoảng một trăm dặm mà

thôi... Vì vậy Hồng Dịch lúc này cách Nhị ca khoảng bốn trăm đến năm trăm dặm, e là nội trong vòng một ngày sẽ chạm mặt.

Vân Trác sờ sờ cằm, lộ ra vài nụ cười trâm biếm:

- Bốn trăm dặm? Cách một ngày đường? Ba vị Đấu Vương, mười tám vị Đấu Sư... Quả thật rất thú vị! Lại nói tiếp... Thiên Nhi, muội có cảm thấy tên Hồng Dịch kia có đáng để bạn họ cần thiết phải làm to chuyện như vậy không?

Vân Thiên Nhi thản nhiên nói:

- Những thứ khác tạm thời không nói đến, thế nhưng Phá Thiên Thăng Long Đan kia đối với Nhị ca mà nói, hẳn là nhất quyết phải lấy? Nếu như hắn thật sự lấy được thử đó, đồng thời nếu thuận lợi tăng cấp Đấu Hoàng, sợ rằng mấy chục năm kinh doanh của đại ca sẽ hủy hoại trong chốc lát?

- Phá Thiên Thăng Long Đan sao?

Vân Trác lắc đầu cười không ngừng:

- Nếu như tác dụng của thứ này thực sự huyền diệu như vậy, kẻ bán nó cũng không phải tên ngốc, có thể mang nó ra bán sao!? Nhưng mặc kệ thế nào cũng được... Lão Nhị mặc dù cùng Phong Tiểu Thiên xuất môn... Như vậy, càng là một cơ hội không tồi.

- Chưa hẳn, có lẽ tỷ lệ thất bại của hành động này cũng lớn? Vật từ thời Viễn cổ, ai mà nói rõ được...

Vân Thiên Nhi nhẹ giọng nói.

- Cũng có lý... vậy xem ra, muội và ta cũng không thể ngồi như thế này được?

Vân Trác gõ nhẹ nhẹ vào bàn, cuối cùng quyết định:

- Muội đi rút bớt nhân công, nhưng nhớ kỹ đừng để bị lão gia phát hiện ra cái gì... Nửa giờ nữa, chúng ta xuất phát! Lần này, không những ta phải lấy được Phá Thiên Thăng Long Đan, Lão Nhị và Phong Tiểu Thiên cũng không cần phải trở về. Sau

- Được!

Vân Thiên Nhi chần chờ trong chốc lát, rồi gật đầu đồng ý, chợt nàng hơi khom người, hai tay vỗ mạnh lên bàn, thân ảnh tức khắc như mũi tên rời khỏi cung, đạp nước bay nhanh về phía sau, chỉ trong nháy mắt, đã biến mất trong tầm mắt.

Trong đình, Vân Trác nghiêng đầu trầm tư, một lát sau mới cười nhẹ, nói:

- Cơ hội thật khó có được! Ba thể lực lớn lúc này tụ tập tại Vân Gian Thành, chính là lúc gió nổi mây bay... Vẫn Trác ta tiện tay lúc này giết đi mấy người, hắn sẽ không bị ai phát hiện?

Nói đến đây, Vân Trác đã hơi ngừng đầu, chợt nhẹ cười lên ha ha ha.

o0o

Chỗ mép Nạp Gia Sơn Mạch, dần dần tiến sâu vào Nạp Gia Sơn Mạch.

Lúc này, trong sơn lâm, có mấy chục đạo bóng người nhanh chóng di chuyển về phía trước.

Chỉ là, tốc độ đoàn người này mặc dù rất nhanh, nhưng không phát ra một chút di động nào, thậm chí ngay cả hơi thở trên mình đều như tiêu tan nửa phần, nếu không tận mắt nhìn thấy, sợ rằng không ai tin lại có một đội nhân mã như vậy xuất hiện trước mặt mình.

Dẫn đầu đội nhân mã, là hai thanh niên quần áo hoa lệ.

Người bên trái, khí chất ưu nhã, người bên phải trên mình có một phần lệ khí nhàn nhạt, có chút bất giác bộc phát ra, nếu không phải hắn cố áp chế, sợ rằng không khí xung quanh đều bị loại lệ khí này xâm nhiễm...

Nếu như để người Vân Gian Thành nhìn thấy, hai đối thủ oan gia lúc này lại giống như bằng hữu thân thiết đi chậm bước hành tẩu ở chỗ này, không biết bao nhiêu người phải kinh ngạc đến rớt cằm đây?

Nhưng nói là hành tấu chậm rãi cũng không đúng hai người này mặc dù đang tiến lên, tốc độ cũng nhanh vô cùng, nhưng khi bước chân khẽ đạp cũng giống như đi dạo trong hoa viên vậy.

Đơn giản là tại phía trước bọn họ, đã có mấy vị cường giả trong đường rừng mở đường, mặc dù có trở ngại gì đều bị dọn dẹp trước, xem như có không ít ma thú chặn đường, cũng bị đánh chết trong nháy mắt.

Hai người này không phải ai khác, người khí chất ưu nhã kia tất nhiên chính là Vân Nhàn, còn người về mặt lệ khí ngoài Phong Tiểu Thiện ra còn là ai khác?

Khẽ điểm nhẹ chân một cái, tốc độ Vân Nhàn nhanh vài phần. Cây quạt trong tay hắn

phất về tứ phía:

- Đã nói trong Nạp Gia Sơn Mạch này, thiên tài địa bảo rất nhiều, người có vận khí tốt, nói không chừng có thể ngộ nhận di tích Viễn cổ, kiếm được không ít chỗ tốt... Cũng không biết chúng ta có vận may này hay không?

Phong Tiểu Thiên liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Coi như di tích Viễn cổ, cũng không tùy tiện cho ngươi đi vào... Dong binh đoàn Cuồng Phong chúng ta trước kia ngẫu nhiên phát hiện ra một chỗ di tích Viễn cổ, lúc đó chúng ta cử một đoàn vào bên trong tìm kiếm, nhưng sau khi khổ cực, hao tốn rất nhiều nhân thủ, một nửa chỗ tốt cũng không có... Nhưng lại làm thức tỉnh kẻ thủ hộ chốn di tích Viên cổ khiển Dong binh đoàn Cuồng Phong tử thương thảm trọng... Lúc đó lực lượng Dong binh đoàn bọn ta ít nhất cũng gấp mấy lần lúc này, thực lực như thế còn bị hao tồn, đội hình chúng ta hiện nay, coi như gặp được di tích Viễn cổ, hơn nữa cũng là tự tìm chỗ chết!

- Sao? Thật không tưởng tượng ra Dong binh đoàn Cuồng Phong còn trải qua chuyện như thế, vậy Vân mỗ đấy kiến thức nông cạn rồi! Không biết Phong Thiếu gia có thể nói ti mi vài phần không?

Vân Nhàn thản nhiên nói.

Phong Tiểu Thiên lướt ánh mắt kỳ dị qua Vân Nhàn, mới chậm rãi nói:

- Vấn Thiếu gia, mặc dù lần này chúng ta là thân phận hợp tác lẫn nhau... Nhưng mà, những chuyện không nên hỏi người tốt nhất không nên hỏi quá nhiều... Ta và người hai người cùng hợp tác lần này, đều có mục đích riêng, tốt nhất không nên vì một việc nhỏ mà ảnh hưởng tới chuyện lớn.

Vân Nhàn ngửa mặt lên trời ha ha nói:

- Vân mỗ nào dám? Lần này Vân mỗ mặc dù dẫn theo một vị Đấu Vương, mười hai vị Đấu Sư, nhưng ít hơn rất nhiều với đội hình của Phong Thiếu gia... Hai vị Đấu Vương... Không ngờ quý vị lại mang cả đội hình này đi. Xem ra lần này, bất luận là ta hay người, đều quyết chí dành được rồi.

Phong Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta biết Vân Nhàn người nhất định đã có sắp đặt khác ở Vân Gian Thành, nếu Phong Tiểu Thiên ta chơi trò hắc ám, phòng chừng lần hợp tác này của chúng ta cũng sẽ công bố khắp thiên hạ? Việc này, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ cả... Vấn Thiếu gia hà tất không ngừng khơi mào. Nếu Vân Thiếu gia không an tâm, người và ta có thể phân công nhau hành sự, mỗi người làm một việc, thế nào?

Vân Nhàn thản nhiên nói:

- Phong Thiếu gia nói đùa rồi, mặc dù thực lực của chúng ta lúc này xem ra có vẻ rất mạnh, coi như đi công thành chiếm đất cũng không có gì trở ngại... Nhưng đây đều là ở những tình huống bình thường. Bên cạnh Hồng Dịch kia mặc dù không có ai khác, nhưng nếu hắn ta có con bài tây chưa lật không muốn ai biết, chẳng phải gay go sao? Phải biết rằng, đừng nói hắn, ngay cả ta và ngươi, lẽ nào cũng không có con bài tây chưa lật của mình? Vì vậy, lần này chúng ta nhất định phải cẩn thận... Tiểu tử kia tự nguyện ngoan ngoãn mang đồ giao ra đây thì cũng thôi, nếu không tự nguyện... Ha ha ha... Còn về chỗ tốt thì sao...

- Ta biết...

Phong Tiểu Thiên không nhịn được gật gật đầu:

- Thành phầm đan dược kia tất nhiên là của Vân Thiếu gia... Những thứ khác, bao gồm Tứ giai ma hạch kia đều là của Phong Tiểu Thiên ta... Vấn Thiếu gia, đây là trước khi hành động chúng ta đã thương lượng xong xuôi, ngươi cũng không cần cố ý khơi ra, chẳng lẽ Phong mỗ còn có thể trở mặt hay sao?

- Ha ha, cái này cũng khó nói, ta chỉ muốn nhắc nhở Phong Thiếu gia một tiếng, chỗ Hồng Dịch lúc này, chỉ có Vân mỗ biết rõ, nếu không có ta, tìm một người ở Nạp Gia Sơn Mạch rộng lớn, giống như là mò kim đáy bể vậy...

Nhìn Vân Nhàn nửa cười nữa không bộ dạng Phong Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, nói:

- Còn có việc gì, Vân Thiếu gia nói thẳng là được, hà tất phải vòng vo như vậy...

- Ha ha ha, Phong Thiếu gia quả nhiên là người thẳng thắn! Vậy ta sẽ nói thẳng..

Vân Nhàn cười khẽ:

- Phong Thiếu gia người lần này mang theo đội hình thật sự quá dũng mãnh. Dũng mãnh đến mức ta không thể không coi trọng... Vì suy nghĩ cho sự an toàn của chính mình, ta muốn khi đến nơi, nhường Phong Thiếu gia xuất thủ trước, thế nào? Tất nhiên... Người của chúng ta cũng không chỉ để nhìn, ta hy vọng trước ta và người tốt hơn là duy trì cân bằng tuyệt đối? Không phải sao?

Phong Tiểu Thiên ngang mắt nhìn Vân Nhàn chốc lát mới cười lạnh, nói:

- Tùy ngươi!