Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 29




Cho tới sau khi nghe thấy thanh âm Liễu Long rơi xuống đất, cánh tay phải của Phan Vũ mới chậm rãi thu hồi, thanh âm bình thản nói:

"Kế tiếp."

Tiêu Trần Vũ lần này kinh hãi, về phía công độc sinh bên này, đám người Tiểu Vũ vui mừng, nhảy nhót.

“ Thế nào, đã biết sự lợi hại của công độc sinh chưa! ” Tiểu Vũ hung ba ba, cánh tay giơ lên bắt trước động tác Phan Vũ đứng nói.

“ Ách ~ ” đám đệ tử cao cấp đã không còn có vẻ mặt kiêu ngạo như lúc mới đến nữa, thay vào đó là kinh ngạc, kèm lẫn sợ hãi.

Vương Thánh vẻ mặt kiêu ngạo, mắt nhìn Liễu Long bị Phan Vũ sử dụng một chiêu liền bại, nhất thời cười ha hả nhìn có chút hả hê: " Thế nào, Tiêu Trần Vũ, phục hay không phục, nếu không lão đại của chúng ta ngay cả hồn lực đều không dùng. Ta xem các ngươi hay là nhận thua đi. Giảm chút đau khổ về da thịt."

“ Hả… ngươi nói đây là lão đại của các ngươi ư? ” Tiêu Trần Vũ không tin tưởng vào lỗ tai mình, hắn liền hỏi lại.

“ Đúng rồi, là Phan Lão đại đó! ” Vương Thánh cùng đám đệ tử chạy tới tạo dáng tôn lên vẻ đẹp của Phan Vũ.

Đồng thời Phan Vũ, cũng tự tin nhìn trời, vẻ mặt liền rất thiếu đánh.

Tiểu Vũ liền không nhịn được che mặt, nàng không ngờ Phan Vũ lại còn có tính cách như vậy nữa đó.

“ Vậy tiểu nha đầu kia là…” hắn tựa hồ, nhìn sai đối thủ rồi.

“ Ngươi gọi ai là tiểu nha đầu hả, gọi là Tiểu Vũ tỷ hiểu chưa! ” Tiểu Vũ bị gọi là tiểu nha đầu nhiều quá làm nàng khó chịu.

Tức giận chỉ về Tiêu Trần Vũ nói: “ Tiểu Phan tử, ngươi nếu đánh bẹt hắn, ta sẽ thay ngươi quét dọn một tuần miễn phí! ”

“ Ha ha… Tiểu heo con, ngươi nói giữ lời đó nha! ” Phan Vũ mừng thầm nói.

“ Xuy… ai thèm giữ lời hứa, đã có tiểu đệ làm hộ rồi, Tiểu Vũ tỷ ta chỉ cần chơi là được! ” Nàng bĩu môi, nghĩ trong bụng.

Tiêu Trần Vũ âm trầm nghiêm mặt đi ra, liên tục bại hai tràng, hắn đã không thể không xuất tràng, hắn tự hỏi từ trong ra ngoài phương bên mình, ngoại trừ mình, cũng không có ai lại mạnh hơn so với Lăng Phong, nếu sĩ khí suy nhược không thể kịp thời vãn hồi, các trận quyết đấu còn lại cũng không cần đánh nữa.

Chỉ có với thủ đoạn sắc bén đánh bại tên lão đại trước mắt này, lại mang Tiểu Vũ đánh bại, mới có thể vãn hồi mặt mũi.

Tiêu Trần Vũ lạnh lùng nhìn Phan Vũ, lúc này sự khinh miệt và coi thường trên mặt hắn đã biến mất, thay thế chính là vẻ ngưng trọng.

"Tiêu Trần Vũ, sáu niên cấp đệ tử, vũ hồn, Lang. Mười một bậc một hoàn Chiến hồn sư."

Thông báo vũ hồn và cấp bậc của mình, là một loại biểu trưng tôn trọng đối với đối thủ.

Vừa nói, một tầng thanh quang từ trên người Tiêu Trần Vũ xông ra, trong khi thanh quang lóe ra, cơ nhục của thân thể hắn bắt đầu bành trướng, hai mắt dần dần biến thành màu xanh nhạt, hai tay chậm rãi đưa lên, móng tay trở lên sắc bén. Một vòng hồn hoàn màu trắng từ dưới chân mọc lên, đúng là bộ dáng của vũ hồn phụ thể.

Tiêu Trần Vũ là lão đại của các đệ tử, lúc này đã biểu hiện ra chỗ thông minh của hắn. Vũ hồn của hắn là gì, trong cả Nặc Đinh học viện cũng không có mấy người không biết, nhưng Phan Vũ phía đối diện hắn thì không giống vậy, đối với hắn mà nói, vũ hồn của Phan Vũ đến bây giờ vẫn còn bí ẩn. Trước báo xuất vũ hồn của mình, vì chính là tại trước khi động thủ biết được vũ hồn của Phan Vũ là cái gì. Như vậy cũng có một chút để có thể chuẩn bị.

“ Tên này ranh mãnh đó! ” Phan Vũ nghĩ thầm, tên này không biết gì về vũ hồn của hắn, mà cách tốt nhất để biết đó chính là thông báo vũ hồn và cấp bậc của mình.

Quy củ báo vũ hồn này Phan Vũ đã biết nó từ trong truyện, cho tới khi xuyên việt. Đây là luật bất thành văn, trừ phi đối với đối thủ khinh thường, không sợ đối phương trở thành tử địch vĩnh viễn, trong khi tại đối thủ báo xuất vũ hồn, bình thường cũng phải báo xuất vũ hồn của mình, tỏ vẻ tôn trọng lẫn nhau, luận bàn kỹ nghệ.

Hắn cũng đã âm thầm học qua cách nói này rồi.

“ Đường Phan Vũ, một niên cấp công độc sinh, vũ hồn, Hỏa Tử Minh Lang. 14 cấp một hoàn Chiến hồn sư! ”

“ Cái gì, lão đại họ Đường, giống với Đường Tam! ”

“ Ngươi đoán, lão đại với Đường Tam có phải là thân thích.”

Bốp ~

“ Ngươi ngốc à, điều đó còn phải đoán, Phan lão đại là lang vũ hồn, còn Đường Tam kia là Lam Ngân Thảo! ” Vương Thánh gõ đầu vài người bàn tán.

“ Lam Ngân Thảo? ”

“ Chuyện này để sau nói! ” Vương Thánh cắt lời của bọn hắn.

Tiểu Vũ thì đang chăm chú, nhìn về Phan Vũ, tựa hồ từ vũ hồn của hắn có gì đó làm nàng có cảm giác gì đó, mà không thể diễn tả.

Mọi chuyện xảy ra ở bên công độc sinh, chỉ phát sinh trong vài giây mà thôi, mọi người liền tập trung lại vào trận đánh của Phan Vũ và Tiêu Trần Vũ.

Lúc này, sau lưng Phan Vũ xuất hiện một hư ảnh của Hỏa Lang, cao lớn nhìn uy vũ hơn của Tiêu Trần Vũ.

“ Lang sao? Hai vũ hồn cùng một loại! ” Tiêu Trần Vũ âm thầm đánh giá.

Sau khi vũ hồn xuất hiện, từ dưới chân Phan Vũ xuất hiện một vòng màu vàng hồn hoàn sáng ngời mọc lên, xoay quanh thân thể hắn từ dưới lên trên một cách nhịp nhàng.

Sự xuất hiện của màu vàng hồn hoàn giống như là kéo mạnh miệng của những cao niên cấp đệ tử này, cười lớn lập tức tĩnh lại, có mấy người thậm chí còn há hốc mồm, nhìn Phan Vũ tựa giống như là nhìn quái vật.

"Trăm năm hồn hoàn." Tiêu Trần Vũ hít một hơi khí lạnh.

Phan Vũ không muốn mất nhiều thời gian với tên này nữa, hắn muốn tốc chiến tốc thắng.

Sưu ~

Chợt tốc độ của Phan Vũ cực nhanh, không đợi Tiêu Trần Vũ suy nghĩ rõ ràng, song trảo của hắn cùng song chưởng của Phan Vũ đã đồng thời chạm nhau.

Phanh ~

Một tiếng vang lên, xanh cùng trắng, lưỡng sắc quang mang đồng thời sáng bừng lên, một vòng khí kình bạo phát sản sinh ra luồng khí lưu khiến cho mọi người quan chiến xung quanh chẳng thể đứng vững.

Hai chân Phan Vũ lẳng lặng đứng yên đó, thân trên Tiêu Trần Vũ nhoáng lên, bị chấn lùi về phía sau. Cơ hồ là hạ ý thức, lang trảo của Tiêu Trần Vũ đã chụp vào lợi trảo của Phan Vũ.

Nhưng, chuyện xảy ra khiến Tiêu Trần Vũ càng thêm giật mình.

Khi lang trảo của Tiêu Trần Vũ bắt lấy được song trảo của Phan Vũ thì rõ ràng cảm giác được, hai tay Phan Vũ cháy rực, ngọn hỏa diễm liền làm lang trảo của Tiêu Trần Vũ bị bỏng, ngay sau đó, song trảo Phan Vũ chia ra, mạnh mẽ từ trong lang trảo của hắn rút ra, trở tay lại nắm lấy cổ tay Tiêu Trần Vũ, không cho hắn bị đẩy lui như vậy, hai tay kéo về phía sau, thân hình tiến về phía trước, vai phải trực tiếp đánh lên tiểu phúc của Tiêu Trần Vũ.

Thân thể to lớn của Tiêu Trần Vũ bị va chạm trực tiếp bay thẳng lên, ném ra xa bên ngoài đủ ba thước.

Những thủ hạ của Tiêu Trần Vũ chuẩn bị kêu "hảo", lại thấy lão đại của mình bay ra, lúc này đây, ánh mắt bọn họ nhìn Phan Vũ hoàn toàn thay đổi. Tiểu tử này vẫn còn là người sao?

Tiêu Trần Vũ mạnh mẽ bắn dậy từ trên mặt đất, va chạm với Phan Vũ cũng không có dùng toàn lực, hơn nữa hắn có thú vũ hồn phụ thể, lực phòng ngự tương đối tốt, cũng không có thụ thương.

Lúc này, Phan Vũ liền xuất hiện trước mặt của Tiêu Trần Vũ, hắn vừa ổn định lại thân hình liền ăn ngay quả La Toàn Hoàn vào người.

Phanh ~

Ầm ~



P/s: Trưa hoặc chiều sẽ thêm 2 chương nữa, là bạo 5 chương ahihi...

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?