Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 25



Lúc này, đám người Phan Vũ vừa mới bước vào căng tin thì một thanh âm không hài hòa truyền đến: “ Này không phải Vương Thánh cùng đồng bọn tiểu quỷ sao? ”

Phan Vũ liền hướng về phía mà âm thanh truyền đến nhìn lại, nhìn thấy một đám đệ tử cao niên cấp đang đứng ở lầu một và trên cầu thang lên lầu hai, chính đang cư cao lâm hạ hướng bọn họ bên này nhìn lại.

Nói chuyện chính là một người nhìn qua có tướng mạo anh tuấn, nam đệ tử ước chừng mười một, mười hai tuổi, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, chính đang hướng bọn Vương Thánh móc ngón tay: " Nghèo quỷ chính là nghèo quỷ, sợ rằng vĩnh viễn cũng không có thể lên lầu hai ăn cơm."

Trên đường đi tới căng tin, Vương Thánh đã mang quy củ của lão đại túc xá bảy là phải vì công độc sinh xuất đầu nói cho Phan Vũ và Tiểu Vũ.

Chưa để Phan Vũ phản ứng lại, Tiểu Vũ liền sảng khoái đáp ứng. Lúc này thấy có người khiêu khích, nhất thời tức giận lên: "Ngươi là ai, lầu hai có gì đặc biệt hơn người?"

Một gã công độc sinh bên người Tiểu Vũ thấp giọng nói vào tai nàng: "Lầu hai là nơi một mình ăn cơm một chỗ. Giá rất cao, chúng ta quả thật ăn không nổi."

Vóc người Tiểu Vũ nhỏ nhắn, trước bị Vương Thánh che ở phía sau, lúc này đi ra, những đệ tử trên cầu thang tất nhiên thấy được bộ dáng của nàng, mắt của nam học viên vừa nói chuyện nhất thời sáng ngời: "Tiểu la lỵ, thật xinh đẹp a, đáng tiếc là một công độc sinh. Vương Thánh, bây giờ lão tử muốn đi ăn cơm, lần này bỏ qua cho ngươi."

Nói xong, bọn chúng định đi theo cầu thang đi lên lầu hai.

“ Ai cho các ngươi đi rồi hả! ”

Lúc này, Phan Vũ từ từ đi ra, gương mặt hắn có phần hỏa khí, âm thanh lạnh lùng nói.

Thực sự, bọn này liêu a, dám trêu chọc Tiểu Vũ của hắn.

Âm thanh của hắn vừa dứt, đám đệ tử cao niên cấp liền dựng lại, hướng về Phan Vũ nhìn.

Khi nhìn thấy Phan Vũ, bộ âu phục xanh lam đập vào mắt bọn hắn, với gương mặt có chút lạnh lùng đang nhìn bọn hắn.

Tên cầm đầu liền đứng ra: “ Ngươi là công độc sinh sao? ”

“ Đúng thì sao, hôm nay các ngươi đã động vào nhầm người rồi đấy! ” Phan Vũ lạnh lùng đáp lại, rồi hướng về Tiểu Vũ đám người nói: “ Hôm nay, ta sẽ để các ngươi biết lầu hai mùi vị của nó là như thế nào! ”

Nói xong hắn liền đi lên cầu thang, Tiểu Vũ liền nhảy nhót vui sướng đi theo, còn đám người Vương Thánh mắt hâm mộ đi theo.

Bọn hắn ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bộ dáng tự hào, làm cho đám người đệ tử cao niên cấp mồm chữ ô, mắt chữ a.

Vương Thánh được một lần nở mày nở mặt trước đám người này, hắn trong lòng vui sướng không thôi, nhưng lại ảo não nói nhỏ vào tai Phan Vũ: “ Lão đại, chúng ta nên xuống tầng một ăn đi, ta sợ… ”

Hắn chỉ nói nửa câu, liền ấp úng không nói ra được, nhưng trong mắt để lộ ra ý tứ đó.

Phan Vũ vỗ vai hắn nói: “ Yên tâm đi, Ta đã là Hồn Sư mỗi tháng đều được Vũ Hồn Điện trợ cấp, các người yên tâm mà ăn cho đã cái lư! ”

“ Yehh… Tiểu Phan Vũ, ngươi làm lão đại thật tuyệt! ” Tiểu Vũ hồn nhiên, vui vì được người bao ăn uống.

“ Ngươi chỉ cần bỏ từ “ tiểu ”, ta đảm bảo hôm nào cũng có cà rốt cho ngươi ăn, thế nào đồng ý không! ” Phan Vũ dụ dỗ Tiểu Vũ nói.

Nói xong cả đám liền ngồi xuống, lúc này một vị trẻ tuổi phục vụ tới, ánh mặt có phần khinh thường đám người, không tình nguyện nói.

“ Ở đây, món nào cũng từ 1-5 ngân hồn tệ trở lên, không biết các ngươi muốn gọi món gì! ” Âm thanh có phần khinh thường nói.

“ 10 ngân hồn tệ! ” nghe được con số này, cả đám Vương Thánh liền hoang mang.

Phải biết, đây bằng tiền lương một tới hai tháng làm việc của bọn họ.

“ Hừm! mang hết món ngon ra đây, đặc biệt là các món được chế biến từ cà rốt! ” Phan Vũ khó chịu nói, đồng thời hắn thả ra một chút uy áp Hồn Lực.

Vù Vù ~

Vạt áo của đám người Vương Thánh và tên phục vụ không gió mà bay, còn tên phục vụ bị đẩy lui về vài bước chân.

“ Đây là cảnh cáo, cất cặp mắt khinh thường kẻ khác đi! ” Phan Vũ dùng ngữ điệu cứng rắn nói.

Hắn không phải là người thích chịu đựng, hắn là tip người có thù tất báo, không làm bạn với kẻ mình ghét, Phan Vũ là người như vậy đấy.

Yêu ghét rõ ràng.

“ Dạ dạ, ta đi liền! ” tên phục vụ bị đẩy lui về sau, hắn biết đã gặp trúng thanh niên cứng rồi, liền dạ vâng đi làm luôn.

“ Hay lắm Tiểu Phan, thế mới ra dáng lão đại chứ! ” Tiểu Vũ nhìn thấy vậy, liền khen hắn. nàng là người thích náo nhiệt, và thích gây chuyện.

Thấy Phan Vũ không nhịn mà lên tiếng cảnh báo, tính cách hắn lại càng giống nàng thế nên hảo cảm với hắn từ từ dâng lên.

“ Lão đại, uy vũ! ”

“ Lão đại, bá khí. ”

Đám người Vương Thánh vuốt mông ngựa, tung hô hắn.

Sau đấy, từ nhà bếp bưng ra chục món ăn khác loại, trong đó các mòn cà rốt tựa hồ nhiều hơn các món các.

“ Wow… cà rốt nhìn thật ngon! Ta không khách khí đâu. ” Tiểu Vũ ánh mắt rực sáng, lau đi nước miếng nói.

“ Ăn đi! ” Phan Vũ xé xuống một đùi thịt, rồi ngấu nghiến ăn.

Còn đám người Vương Thánh thì khỏi bàn, bọn họ đã bắt đầu xâu xé đồ ăn.

Cả bọn ăn uống khác xa với những người còn lại ở trên tầng hai, làm cho bọn họ liên tục chú ý tới bàn ăn này.



Mấy tiếng sau, đám người Phan Vũ xoa bụng đi ra khỏi căng tin, ai lấy cũng xoa bụng của mình, vẻ mặt đều thỏa mãn.

“ Ợ ~ ” Vương Thánh che miệng ợ vì quá no.

Phải biết bọn hắn chỉ là công độc sinh, chưa bao giờ được ăn ngon mà lại no như vậy, đây là lần đầu tiên.

Tiểu Vũ thì cầm trên tay là một củ cà rốt, nàng nhảy chân sáo tung tăng đi bên cạnh Phan Vũ.

Về Phan Vũ ư, hắn ngoài mặt thì vững như lão cẩu, còn bên trong máu đang không ngừng rỉ ra.

“ Móa, một bữa mà hết tận 10 kim hồn tệ. Giết người à! ” Phan Vũ trong lòng có chút bị thương.

Sau khi ăn uống no lê, tên phục vụ ra tính tiền làm cả đám giật mình, vậy mà ăn hết số tiền mà một gia đình bình thường nông thôn làm việc trong một năm.

“ Hửm! ”

Hắn đang bước về khu túc xá, thì Vũ Hồn của hắn chợt rung động cảnh báo, Phan Vũ liền liếc nhìn xung quanh.

“ Cảm giác này, Phong Hào Đấu La ư! ”

Từ trong sâu thẳm linh hồn, Vũ Hồn Vạn Biến liền truyền lại thông tin, làm cho Phan Vũ phải suy nghĩ.

Tên Phong Hào Đấu La này, Phan Vũ cũng có thể đoán được là Đường Hạo, phải biết Đường Hạo đi theo Đường Tam trong suốt những năm tháng hắn ở Nặc Đinh học viện lẫn ở Sử Lai Khắc.

Việc mà hắn nhận ra Tiểu Vũ là mười vạn năm hồn thú, quả thực là dễ dàng, trước khi xem Đấu La hắn cũng có vài nghi hoặc.

Trước đây khi đọc đấu la, khi tác giả giải thích về Đường Hạo đã biết Tiểu Vũ là Hồn Thú từ nhưng chương chuyện đầu. Và khi tới các chương Tiểu Vũ bị lộ và phải chạy về tinh đấu.

Khi hắn còn là học sinh, đọc những đoạn ấy, làm hắn cảm thấy Đường Hạo thật là một người cao thượng. Nhưng sau khi ra đời, đi làm gặp nhiều người trong xã hội.

Thì hắn đã nhận ra toàn bộ là âm mưu, ban đầu Đường Hạo, không muốn giết Tiểu Vũ vì nếu hắn làm vậy cũng chẳng ích lợi gì. Bởi hắn đã là Phong Hào, nếu làm vậy chỉ ra một khối hồn cốt mười vạn năm mà thôi.

Nhưng hắn muốn biến Tiểu Vũ thành hồn hoàn dự trữ, thông qua những năm tháng theo dõi, hắn cũng nhận ra Tiểu Vũ ngày càng thích con hắn. Vì thế, mà Đường Hạo lại muốn lập lại chuyện xưa.

Nhân cỏ luyến, bây giờ tới đời con hắn chính là nhân thú luyến, và nếu gặp nguy hiểm thì Tiểu Vũ sẽ hiến tế cho con hắn, cũng giống với A ngân của hắn vậy.

P/s: Đây là cảm nghĩ của tác về Đường Hạo muốn Tiểu Vũ làm hồn hoàn dự trữ cho con hắn, mà đọc các bộ đồng nhân của tàu, thực ra còn thiếu sót lắm, vì bởi tác bị thiếu vốn từ diễn tả nó như sao. Mong các đạo hữu, bỏ qua cho.

Chương sau tác sẽ giải thích rõ về vụ Đường Hạo mưu đồ Tiểu Vũ như thế nào.

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?