Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 23




Bộ dáng lúc này nhìn qua thập phần quái dị, hai chân của Tiểu Vũ quặp tại cổ của Phan Vũ, rồi mượn lực thế của đầu vai Phan Vũ, thân trên hướng phía sau, hai tay chống trên mặt đất, hai chân mềm mại như đạn, cũng tựu xoắn vào lấy cổ Phan Vũ tính ném hắn về phía sau.

“ Hừ! ” Phan Vũ bị khóa chặt bị lại vào thế của Tiểu Vũ, nhưng hắn không có một chút lo lắng.

Hắn không phải là Đường Tam, thân thể của hắn đã trải qua 3 tháng điên cuồng tập luyện, kèm lấy có hồn lực tẩm bổ cộng thêm việc có hồn hoàn mà hiện giờ sức phòng ngự của hắn có thể ngạch kháng với Hồn Tôn cũng không sợ.

Keng ~

Chỉ thấy hai tay Tiểu Vũ trụ xuống đất, hai chân đồng thời phát lực, muốn ném bay Phan Vũ ra ngoài.

Nhưng đã bị chặn lại bởi một vòng ánh sáng bao lấy quanh thân hắn.

Tiểu Vũ thấy không thể thi triển động tác như mình mong muốn, liền dùng lực giẫm vào vai của Phan Vũ để tách ra.

Phan Vũ phát hiện, cái loại phương pháp hai chân dùng sức của Tiểu Vũ, tay trụ trên mặt đất, mang toàn bộ lực lượng của nàng phát huy một cách hữu hiệu.

Nhưng đáng tiếc gặp phải hắn.

Đạp đạp…

Tiểu Vũ rơi xuống từ từ ổn định lại thân hình, nàng định hình lại nhìn hướng về phía của Phan Vũ thì chợt gương mặt đọng lại, ánh mắt mở lớn nhìn.

“Không thể nào! ”

“ Vương Thánh đại ca, huynh đánh ta một phát thử xem, ta đang có mơ không! ”

“ Kia…kia chẳng phải là hồn hoàn sao? ”

Lúc này chỗ Phan Vũ đứng, một vòng hồn hoàn xuất hiện trôi nổi xung quanh hắn, kèm lấy ánh sáng chiếu vào gương mặt tuy phổ thông nhưng lại có gì đó sức hút.

“ Ngươi.. ngươi đã có hồn hoàn rồi sao vẫn muốn giao thủ với ta! ” Tiểu Vũ lúc này đã lấy lại tinh thần, phồng má tức giận chỉ về Phan Vũ nói.

“ Hừm… đồ đáng ghét không đánh nữa! ” Nàng liền tức giận bỏ đi, tìm giường cho mình.

“ Ách ~ ngươi cũng không hỏi a! ” Phan Vũ thấy vậy, liền nhún vai nói.

Rồi thu lấy hồn hoàn lại, chợt đám người Vương Thánh chạy tới bao vây lấy Phan Vũ dùng ánh mắt hâm mộ, mừng rỡ.

Vương Thánh liền khoác vai Phan Vũ nói: “ Lão đại, ngươi có hồn hoàn rồi sao không nói với bọn ta, ngươi định khi dễ người thật thà à! ”

“ Đúng vậy! ”

“ Lão đại, ngài sở hữu trăm năm hồn hoàn thật à! ”

Bốp ~

“ Ngươi mù à, màu vàng sáng thế mà vẫn còn hỏi! ”

Tiếng ong ong bên tai hắn, làm hắn có phần không tiêu được, vội đẩy đám người ra đi tới chỗ Tiểu Vũ đang giận dỗi.

“ Tiểu Vũ, có thể hay không cho ta biết, kỹ xảo ngươi vừa dùng là cái gì?" Hắn đi tới chỗ nàng, cách một giường nói.

“ Hừ! ta không nói chuyện với ngươi…” Nàng quay mặt đi không thèm nhìn hắn, nàng mới tới nhân loại thế giới mà đã bị lừa rồi.

Chợt ánh mắt nàng, nhìn thấy một bộ chăn hình con thỏ và cà rốt, mọi tâm tư phiền muộn bỗng tan biến, Tiểu Vũ bật nhảy rồi ôm lấy cái chăn đó.

“ Trúng bẫy rồi! ” Phan Vũ liền nở nụ cười ranh mãnh, trong bụng thì cười nở hoa.

“ Hít hà… cái này của ai đây sao lại khả ái như vậy! cho ta được không, ta thích tiểu thỏ thỏ! ” Nàng liền nằm ra giường của Phan Vũ, ôm lấy chăn hình thỏ, ngửi rồi ôm lấy yêu thích không thôi.

“ Khục ~ ngươi đang nằm giường ta đó! ” Phan Vũ giả vờ ho, đánh thức Tiểu Vũ đang trong niềm vui sướng.

Nghe lời này của Phan Vũ, Tiểu Vũ liền dừng lại dùng ánh mắt không tình nguyện nhìn hắn.

Nàng mở miệng nói: “ Ngươi đã lừa ta, phải bù đắp, ta thấy cái chăn này được sau này nó là của ta! ”

Tiểu Vũ bá đạo nói, trong Tinh Đấu nàng là lão đại không hồn thú nào dám bật lại nàng vậy mà khi đến học viện của con người nàng liền bị lừa, tâm nàng đau a, cần có thứ bù đắp.

“ Hi hi được thôi, nhưng ngươi phải không được giận ta nữa! ” Phan Vũ đạt được ý của mình, hắn liền lấy cớ.

Thực sự điều này không trong kế hoạch của hắn, Phan Vũ đã lên kế hoạch đó là khi vào thất xá sẽ đợi Tiểu Vũ tới rồi khiêu chiến nàng, sau đó bật Hồn hoàn khiến nàng nhận thua.

Rồi từ đó nàng có hảo cảm với hắn, và hắn sẽ về giường của mình giả vờ sắp xếp lại chăn, ga, gối, đệm. Sau đó để lộ ra, chiếc chăn mà đã chuẩn bị từ trước, vậy là kế hoạch thành công.

Nhưng biến hóa không theo kế hoạch, hắn liền làm nàng tức giận rồi đòi hắn chăn làm đền bù tinh thần.

Tiểu Vũ khi nghe vậy liền vui vẻ trở lại, nàng nhảy xuống giường, tìm giường cho mình, thấy chiếc giường trống nằm trong góc về phía phải, còn bên trái là giường của Phan Vũ, rồi cứ thế kéo dài ra ngoài.

Lúc này, nàng mới trả lời câu hỏi mà ban nãy Phan Vũ hỏi, Tiểu Vũ cười dài nói: " Cái này của ta gọi là Nhu kỹ. Lợi dụng thân thể mềm mại và cứng cỏi phát động kỹ năng."

Lúc này, đệ tử của túc xá bảy đều lộ ra một bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, nhất là Vương Thánh, hắn không thể tin là Phan Vũ thực lực mạnh, mà đến tán gái lại còn giỏi, chỉ trong chốc lát đã dỗ được Tiểu Vũ.

Phan Vũ quay đầu lại, thấy đám người đó đang kinh ngạc nhìn hắn, Phan Vũ liền nói: “ Giải tán đi, ai về giường người ấy! ”

“ Rõ, lão đại! ”

Thấy mọi người đều gọi Phan Vũ, làm lão đại Tiểu Vũ ánh mắt liền sáng lên, nàng cũng muốn được gọi như vậy, chắc sẽ chơi vui đây.

Phan Vũ liền nhìn ra tâm tư của nàng, hắn liền thông báo nói: “ Tuy Tiểu Vũ thua ta, nhưng nàng thực lực cũng rất mạnh, ta tuyên bố Tiểu Vũ là Lão nhị của Thất xá! ”

“ Ồ…” cả đám đang định về giường thì, bất ngờ với quyết định của Phan Vũ, nhưng ai cũng đồng tình, nhiều lão đại thì bọn họ càng an toàn.

“ Lão Nhị ~ ”

“ Lão Nhị hảo ~ ”

Vương Thánh là người hô to nhất, rồi đến đám đệ tử tựa hồ âm thanh còn to rõ, và có sức hơn khi gọi Phan Vũ là lão đại.

Trong mắt Tiểu Vũ toát ra một tia kinh hãi, kinh ngạc không nhiều lắm, tâm tình mừng rỡ đại thịnh: "Lão Nhị? Tựa hồ rất nhiều trò vui, hảo. Vậy sau này ta là lão nhị còn Tiểu Phan tử là lão đại của các ngươi. Làm công độc sinh này tựa hồ rất tốt."

Tiểu Vũ lấy chăn ra sắp xếp trải gọn gàng ra, rồi mới bỏ hành trang của mình từ trên lưng xuống phóng cùng một chỗ với giáo phục.

"Cái…kia, các ngươi ai tới giới thiệu với ta một chút tình huống của học viện chúng ta?" Tiểu Vũ nhìn mọi người không lên tiếng liền hỏi.

Phan Vũ cũng rất hiếu kì, hắn tới đây là để tán Tiểu Vũ, nếu bắt hắn phải quét gọn thì miễn đi, hắn thà về nhà ăn nằm và tu luyện hồn lực cho sướng.

Vẫn là Vương Thánh đứng dậy.

"Công độc sinh chúng ta kỳ thật chính là phụ trách quét dọn học viện, công tác cụ thể là do sư phụ chuyên môn phụ trách chúng ta an bài. Học viện tổng cộng có sáu niên cấp, mỗi một tuổi một ban.

Lão Nhị, ngươi và Lão Đại là mới tới, hẳn là một niên cấp đệ tử. Còn lại chúng ta những người ở đây, ít nhất là tam niên cấp, ta năm nay tiến lên lục niên cấp. Học viện mỗi buổi sáng đi học, buổi chiều tự tu luyện. Buổi sáng, bình thường là hai khóa học, một là văn hóa tri thức, một là giảng vũ hồn. Công độc sinh chúng ta vào buổi chiều có một số công tác. Từ đó trao đổi một chút thu nhập để làm ra tiền mua thức ăn."

Vương Thánh mang các đệ tử giới thiệu một chút, trong công độc sinh, vũ hồn tiên thiên tốt nhất chính là Vương Thánh, chẳng những là Thú vũ hồn, mà còn là thú trung chi vương có chiến đấu lực rất mạnh, hồn lực của hắn đã có cấp 9, tăng thêm một bậc có thể tại tốt nghiệp thì tham gia hồn thú liệp sát, từ đó hoạch thủ hồn hoàn đề thăng xưng hào.

Nghe xong Vương Thánh nói, Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Phan Vũ một cái, hiếu kì nói: " Tiểu Phan Tử hồn lực của ngươi bao nhiêu cấp? ngươi cũng là 6 tuổi sao?. "

“ Gọi Phan Vũ được rồi, sao phải cho chữ tiểu vào làm gì! ngươi hỏi hồn lực thức tỉnh hay là hồn lực bây giờ? ” Phan Vũ có chút thấy không thoải mái khi bị gọi là tiểu, hắn liền đính chính lại rồi nói.

“ Hừm… Thì lúc giác tỉnh ấy! ” Nàng hừm nhẹ, phồng má đáng yêu nói.

“ Tiên Thiên tứ cấp! ”



Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?