Đấu La Thế Giới : Thiên Biến Vạn Hóa

Chương 22



“ Lão đại ~ ”

Đồng loạt cả đám lũ đệ tử có mặt tại trong thất xá hành động giống với Vương Thánh, khom người đồng thanh hô.

“ Ha ha… đã vậy, ta không khách khí, sau này có kẻ nào bắt nạt các người cứ gọi bản soái ca hiểu không! ” Phan Vũ cười lớn, rồi trang bức nói

Đó là ngoài mặt đắc ý vô cùng, còn trong lòng hắn biết tất cả những thứ này là do thực lực hắn mạnh, nếu như thua Vương Thánh thì hắn sẽ giống một trong mười mấy đám nhóc này, khom người gọi người khác làm “ Lão Đại ”.

Nhưng mà được người tung hô vẫn có cảm giác gì đó, mà khi còn ở trái đất hắn chưa cảm nhận bao giờ, hắn liền nghĩ trong bụng:

“ Được người khác tung hô không ngờ lại cảm giác sướng như vậy, bảo sao mấy tên tai to mặt lớn thường thích bọn xu nịnh. ”

Thấy mọi chuyện đã ổn định lại, Phan Vũ cũng trở về Giường của hắn, đám đệ tử cũng ai về giường người đó.

Lúc này Vương Thánh lại gần hỏi Phan Vũ: “ Lão đại, chiêu thức ngươi vừa rồi dùng chính là hồn kỹ sao?"

"Hồn kỹ?" Phan Vũ cười mỉm, hắn lắc đầu rồi đạo: “ Không chỉ là chiêu thức bình thường mà thôi! ”

Vương Thánh gãi gãi đầu, nói: " Không phải là hồn kỹ sao? ”

“ Ừm. ” Phan Vũ chỉ gật đầu ừm nhẹ.

Xong hắn bắt tay vào lấy ra bộ chăn, ga, gối mà hắn dặn Ti Ti chuẩn bị. Đứng ở ngoài, Vương Thánh thấy Phan Vũ thừa một bộ chăn hắn nghi hoặc.

“ Lão đại, sao ngươi lại mang tới tận 2 bộ chăn vậy? ”

“ Há, cái này sao! Ngươi sẽ biết nhanh thôi.” Phan Vũ nhìn vào bộ chăn mà hắn cũng nhờ Ti Ti tỷ mua, trên đó có họa tiết cực kì đáng yêu.

Xung quanh là cà rốt và vài con thỏ đang chạy nhảy, đặc biệt nhất là nó có màu hồng làm chủ đạo, kiểu này thì Đường Tam đừng mơ mà chung giường với Tiểu Vũ.

“ Chúng ta nơi này không có bộ đồ giường sao?" Phan Vũ hỏi câu cho nó chắc.

Một đệ tử có tuổi so với Phan Vũ lớn hơn không được bao nhiêu, ánh mắt buồn bã: "Chúng ta chỉ là công độc sinh, học phí cũng là được miễn trừ, nơi đâu lấy chăn, ga, gối, đệm cho a! Đây đều là chúng ta mang từ nhà tới. ”

Phan Vũ nở nụ cười rồi nói: " Ừm, cảm ơn."

Vương Thánh kéo một gã đệ tử từ giường bên ra, cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Phan Vũ: "Lão đại, ngươi đánh bại ta, sau này ngươi chính là lão đại của phòng số bảy này."

Phan Vũ vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu rồi nói: " Được, quy củ ở đây như thế nào."

Vương Thánh chính sắc nói: " Quy củ sao, nắm tay ai lớn, thì người đó chính là lão đại."

“ Ta cũng chán làm lão đại rồi, thực sự thì làm lão đại chẳng dễ dàng gì! Ngươi xem." Vương Thánh cảm thán vừa nói, hắn vừa mở hai ống tay áo của giáo phục.

Phan Vũ giật mình khi chứng kiến, trên hai cánh tay này của hắn, có chừng bảy, tám vết thương màu tím.

Vương Thánh cười khổ nói: "Đây là vừa mới hôm qua tới học viện thì bị, công độc sinh chúng ta đều xuất thân từ gia đình bần cùng, đệ tử ở các phòng túc xá khác thường xuyên khi dễ người ở túc xá số bảy chúng ta, làm lão đại của túc xá, phải thay các huynh đệ xuất đầu. Ta sẽ mang trách nhiệm này chuyển lại cho ngươi."

Các đệ tử khác đều gật đầu, nhìn Phan Vũ, trên mặt toát ra một tia quang mang đầy hy vọng.

Thấy được sự chờ mong của đám đệ tử, Phan Vũ đứng dậy vỗ vai của Vương Thánh đạo: " Sau này ở ta đây, không kẻ nào dám bắt nạn các ngươi nữa. Ta sẽ không nhìn tiểu đệ của mình bị khi dễ đâu."

“ Tuyệt quá! ”

“ Yeahh… ”

“ Sau này, chúng ta không phải lo lắng bị đánh nữa rồi! ”

Đám đệ tử vui mừng hết sức, liền ôm lấy nhau, còn Vương Thánh thì ánh mắt như cởi bỏ gánh nặng vậy, chờ mong tương lai của Thất Xá sẽ ra sao.

Chính tại lúc mọi người đang vui sướng, thì một thanh âm thanh thúy từ bên ngoài truyền đến: "Nơi này là túc xá số bảy sao?"

Mọi người đồng thời hướng ra phía cửa, ánh mắt nhất thời cùng nhìn thẳng về một phía.

Chỉ thấy một tiểu Loli đang đứng ở cửa, nhìn bộ dáng, tuổi cùng Phan Vũ không sai biệt lắm, thân hình thì thấp hơn hắn một cái đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bạch ly thấu hồng, bộ dáng phấn nộm tựa như thục thấu đích thủy mật đào, làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một cái.

Mặc dù quần áo nàng phi thường đơn giản, nhưng nhìn qua lại hết sức sạch sẽ.

Tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như con bọ cạp dài quá mông. Một đôi mắt to, đẹp lộ ra vẻ tò mò. Tay nàng cũng đang cầm một bộ giáo phục mới tinh.

Đệ tử bên trong phòng đều là nam hài nhi, đột nhiên thấy được một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy xuất hiện, cả đám đều lộ ra bộ dáng trợn mắt há hốc mồm.

Phan Vũ khi nhìn thấy nàng, miệng liền nở một nụ cười, rồi hướng về Vương Thánh giả vờ không biết hỏi: “Chúng ta ở nơi này nam nữ có thể ở chung?"

Vương Thánh gật gật đầu, đồng dạng áp thấp thanh âm xuống, nói: "Mọi người đều là hài tử, mỗi túc xá của trường học đều không phân biệt giới tính. Nghe nói, đến trung cấp Hồn sư học viện mới có thể tách ra. Thật sự là lạ, năm ngoái một công độc sinh đều không có, nhưng năm nay lại tới hai người. Lão đại, lên cấp cho nàng một cái hạ mã uy."

"Ha ha cái đấy thì không cần, ngươi tin chỉ bằng vào một thứ ta có thể khiến nàng đầu hàng không?." Phan Vũ cười vỗ vai Vương Thánh, rồi thần bí đạo.

“ Hả? Lão đại, ngươi định làm gì? ” Vương Thánh liền đầy đầu chấm hỏi.

“ Ngươi sẽ biết ngay thôi! “

Phan Vũ cũng không muốn khi dễ một cái nữ hài tử, hơn nữa có thể sau này thành em gái mưa của hắn nữa chứ.

Cô bé đứng ở cửa nháy nháy đôi mắt to, nhìn bên trong không ai để ý tới mình, lại ngẩng đầu nhìn xem biển hiệu túc xá số bảy trên cửa, trên mặt toát ra nụ cười nhè nhẹ: "Các ngươi hảo, ta gọi là Tiểu Vũ, Vũ trong nhảy múa."

Vương Thánh đứng tại phía sau lưng Phan Vũ liền đẩy hắn.

Bị đẩy ra, Phan Vũ cũng từ từ đi tới hướng về phía của loli thỏ đi tới: "Xin chào, ta gọi là Phan Vũ. Là nơi này lão đại! ”

“ Ngươi có thể gọi tên ta thế nào cũng là được. Xin hỏi, vũ hồn của ngươi là cái gì?"

Tiểu Vũ nháy nháy đôi mắt to, mỉm cười nói: "Vũ hồn của ta là thỏ. Là loại tiểu bạch thỏ rất đáng yêu. Ngươi thì sao?"

Trong khi nàng cười lên, trên mặt hiện ra hai má lúm đồng tiền nhỏ nhắn đáng yêu, nói không lên lời động lòng người.

Phan Vũ nói: “ Vậy à, đúng lúc ta lại vừa hay khắc ngươi, vũ hồn của ta là thú vũ hồn!"

Tiểu Vũ phồng má hừm nói: "Ta ghét nhất là thú vũ hồn! Được người tránh ra để cho ta đi vào sao?"

“ Vậy sao! Ta thích nhất là thỏ con đó nha… ” Phan Vũ trêu ghẹo nói.

“ Lão đại, ngươi quên chuyện cần nói rồi sao! ” Vương Thánh ở ngoài không đợi được mà thúc giục nói.

“ Ách ~ Ta quên mất… khục …. là như thế này thất xá của chúng ta có quy củ, công độc sinh mới tới phải thi triển một chút thực lực vũ hồn của mình. Cho nên, ta muốn cùng ngươi luận bàn một chút."

Tiểu vũ nhìn Phan Vũ có chút quái dị: "Ngươi xác định?"

Phan Vũ gật gật đầu, nói: "Xác định, tựa hồ ngươi rất tự tin vào thực lực của mình nha!"

Tiểu Vũ mang giáo phục của mình đặt ở trên giường của Phan Vũ, trên mặt toát ra vài phần hưng phấn: "Hảo a, vậy đến đây đi."

Không đợi Phan Vũ kịp phản ứng lại, chân phải nàng đã dựng lên, mũi chân trong nháy mắt bắn ra, trực đá vào cằm hắn. Lực lượng nhìn qua cũng không lớn, nhưng tốc độ lại phi thường nhanh, dọa Phan Vũ kinh hãi.

Thân thể chợt lóe hướng bên trái, tránh ra bàn chân đá tới, đồng thời tay phải chộp vào cổ chân Tiểu Vũ, chân phải theo thói quen tính đạp ra, bả vai hướng vào ngực Tiểu Vũ. Một thức Thiết Sơn Kháo tiêu chuẩn. Tại dưới tình huống bình thường, một chân chống đỡ thân thể của Tiểu Vũ thật sự là sẽ bị Phan Vũ khóa chặt lên, vậy nàng tất nhiên sẽ phi ngã ra ngoài.

Đương nhiên, Phan Vũ dĩ nhiên sẽ không làm tổn thương nàng, trong lòng hắn đã khống chế phân tấc, chỉ cần Tiểu Vũ mất đi cân bằng, với tốc độ của mình, tuyệt đối kịp thời giữ nàng lại, đồng thời một kháo của hắn cũng không dùng bao nhiêu lực. Chỉ cần xem như đã tỷ thí qua, cũng tính là đã vượt qua cửa này rồi.

Các đệ tử khác đều hết sức chú ý vào Phan Vũ và Tiểu Vũ động tác, mắt Vương Thánh nhìn động tác của Phan Vũ, những tia sáng kỳ dị trong mắt toát ra liên lục, cố gắng ghi nhớ. Hắn phát hiện, động tác của Phan Vũ mặc dù rất đơn giản, nhưng phi thường hiệu quả.

Nhưng là, chuyện cũng không phải là do Phan Vũ viết, dị biến đã phát sinh.

Tay phải của Phan Vũ vừa mới nắm cổ chân Tiểu Vũ thì, đột nhiên cảm giác được trong tay trơn tuột, tình thế một trảo đắc thủ cư nhiên cũng thất thủ.

Ngay sau đó, Tiểu Vũ đá không trúng, thuận thế đá ngang xuống, đã dựng lên vai hắn. Đối mặt với vai phải của Phan Vũ đánh tới, hai tay nàng nhẹ nhàng cản, chân phải tại đầu vai Phan Vũ mượn lực, chân kia cũng tiếp nối mà lên, thuận thế trèo lên đầu vai kia của Phan Vũ.

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?