Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 156: Vị trí của Tà Huyết Sí Đế Văn, gặp Đế Thiên



Thế Hoa dừng việc luân chuyển Hồn Lực mà mở ra đôi mắt của mình.

Nhật Nguyệt Thần Đồng nội uyển tinh quang, hai con ngươi một vàng một tím phát sáng trong đêm tối, chỉ là tròng mắt màu đen thăm thẳm như muốn nuốt chửng cả ánh sáng lại khiến cả đôi mắt có thêm mấy phần tà tính.

Hắn nhìn đồ đằng của Thánh Đế đang lơ lửng trước mặt mình thì không khỏi hài lòng mà hơi cong khoé miệng.

Bức đồ đằng này đã mất đi trụ cột tinh thần là Thánh Đế tàn niệm nên Thần Lực ở bên trong giống như là vật vô chủ, Thế Hoa có thể dễ dàng đem Tinh Thần Lực tiến vào trong mà luyện hoá.

Chỉ là đám Thần Lực này vẫn còn thấm nhuần ý chí của Thánh Đế nên cực kỳ khó đồng hoá, mỗi lần tế luyện là tinh thần của Thế Hoa cùng ý chí của Thánh Đế sẽ phải giao phong ở bên trong đồ đằng, dẫn đến hiệu suất thuyên giảm đáng kể.

Nhưng có mất thì cũng có được, ý chí của Thánh Đế mặc dù chỉ là bản năng nhưng ít nhiều cũng là Thần cấp, mỗi lần giao phong đều giống như một trận rèn đúc, giúp Thế Hoa cải thiện kỹ xảo sử dụng Tinh Thần Lực, đồng thời cũng khiến nội tình về linh hồn của hắn gia tăng đáng kể.

Nhất là tại thời điểm mà Tinh Thần Lực của Thế Hoa đang ở trên đỉnh thì việc gia tăng này quả đúng là đưa than trong ngày tuyết rơi.

Chỉ là cũng không biết đến khi nào mới có thể hoàn thành tế luyện, dù sao chỉ khi Thế Hoa trở thành chủ nhân thật sự của đồ đằng thì mới có thể khai phát công năng của nó.

"Nhưng mà thu hoạch vẫn còn rất tốt."

Trên ngón tay của Thế Hoa xuất hiện một tia hồn lực màu đen sẫm, khí tức điên cuồng mà sâm hàn khiến chim chóc ở bên ngoài cũng phải bay mất.

Thế Hoa trong lúc tế luyện đã đồng hoá được một phần Thần Lực của Thánh Đế vào Hồn Lực của mình, khiến Hồn Lực của hắn xuất hiện được thêm một loại thuộc tính, Tà Ác.

Tà Ác thuộc tính nằm trong Tứ Đại Thánh Tính bên cạnh Sinh Mệnh, Huỷ Diệt cùng Thần Thánh. Thân là một loại Thần Tính, bản chất của nó là sự ngưng tụ cực đoan của thất tình lục dục từ các sinh linh trên vũ trụ không chỉ có khả năng khả năng làm ô uế linh hồn mà còn có thể dùng để áp chế các thuộc tính nguyên tố tự nhiên.

Giống như Bỉ Bỉ Đông sở hữu Cực Hạn Chi Tà Ác, khi nhẹ tay giao thủ với Mã Tiểu Đào hay Thiên Tầm Tật thì hai người kia cũng phải chật vật mới có thể ngang cơ, chưa kể đây là Bỉ Bỉ Đông còn chưa tung hết sức của mình.

Kết quả như vậy cũng vì sự khắc chế của Tà Ác thuộc tính đối với nguyên tố thuộc tính.

Trừ khi là sở hữu một Tứ Đại Thánh Tính ở mức cực hạn giống như Thiên Nhận Tuyết sở hữu Cực Hạn Chi Thần Thánh thì mới có thể ngang hàng so tài đo sức.

"May mắn cho ta là Thần Lực ở bên trong đồ đằng cũng không phải loại hỗn tạp không tinh, coi như cũng không phải tốn thêm công sức để tinh lọc."

Lý do cũng không khó đoán, mặc dù Thánh Đế là Tà Thần nhưng Thần Hồn đã bị phá toái chỉ còn mỗi tàn niệm, vì vậy mà phải cần một chỗ có năng lượng dồi dào mà tinh khiết để cư ngụ, tránh bản thân tan biến. Vì thế đồ đằng này được tinh lọc lại để biến thành một cái kén lý tưởng, vừa là một nơi bảo vệ, vừa là một nơi súc tích tính ngưỡng để đúc lại Thần vị, một lần nữa trỗi dậy.

Chỉ là không ngờ lại bị Thế Hoa kiếm được, thuận tay làm vật bỏ vào túi.

Cảm khái vận khí của bản thân không tồi một lúc thì Thế Hoa đem đồ đằng cất vào Hồn Đạo Khí, tiếp đó mới bắt đầu tu luyện.

...

5 ngày sau, Vong Linh Bán Vị Diện.

Thế Hoa từ Tử Hà Dung Mặc Lệ đem xác của một đầu muỗi lớn ra mà đặt trên mặt đất, sau đó đối với Y Lai Khắc Tư nói.

"Y lão, nhờ ngươi."

Y Lai Khắc Tư gật đầu đáp lại, tiếp đó pháp trượng giơ cao, miệng bắt đầu đọc chú ngữ.

Đầu lâu pha lê được đính trên pháp trượng từ màu trắng đục ngay lập tức tràn ngập một màu đen như mực, năng lượng dồi dào như khói đen bắt đầu từ hốc mắt của đầu lâu toát ra, thâm nhập vào bên trong từng khe hở của Tà Huyết Sí Vương Văn.

Thi thể của nó giống như là có dòng điện chạy qua mà bắt đầu co giật, sau đó từ trong các khe hở lại chảy ra vô số dịch đen bao phủ lấy khắp bộ phận cơ thể, bắt đầu "tu sửa" lại các phần hỏng hóc.

Cơ thể của Tà Huyết Sí Vương Văn có thể mắt thường thấy được hồi phục.

Lớp vỏ cứng cáp vốn bị sứt nẻ khắp nơi ngay lập tức lành lại mà hiện lên ánh kim bóng bẩy, cặp cánh vốn đã bị nứt toác cũng trở nên to lớn nguyên vẹn, các khớp chân gãy không toàn vẹn cũng mọc trở lại, lộ ra các gai nhọn sắc bén.

Sau khi đã hoàn tất khôi phục thì chất lỏng màu đen chui ngược trở lại vào cơ thể của Tà Huyết Sí Vương Văn, đôi mắt màu đỏ sậm đặc trưng của nó rất nhanh liền bị màu xám xịt thay thế, sau đó theo tự nhiên mà dùng các chân nâng lên cơ thể, tiếp đó vỗ cánh mà bay lơ lửng giữa không trung.

Y Lai Khắc Tư đem tay chạm nhẹ lên người của Tà Huyết Sí Vương Văn, miệng đọc chú ngữ.

Bàn tay của hắn hiện ra một vầng sáng màu trắng yếu ớt bao phủ lấy con muỗi lớn ở trước mặt.

Đây là bát giai Vong Linh Ma Pháp, Thời Gian Hồi Tố - chuyên sử dụng để đọc ký ức của linh hồn.

Thời Gian Hồi Tố đứng trước mặt Mê Thần Hoặc Chí Âm cùng Vạn Nghĩ Phệ Tâm Ngôn mà Thế Hoa biết lúc trước hoàn toàn giống như cây non so với đại thụ, hoàn toàn không phải cùng một loại cấp bậc.

Cũng không tốn nhiều thời gian để Y Lai Khắc Tư xem xét ký ức của Tà Huyết Sí Vương Văn, hắn nói với Thế Hoa.

"Bẩm thiếu gia, Tà Huyết Sí Đế Văn hiện tại đang thuế biến bên trong một vực thẳm nằm ở phía Tây Nam của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, thời gian độ kiếp đoán chừng là cũng phải một năm nữa."

Y Lai Khắc Tư đối với địa lý của Đấu La Đại Lục cũng xem như là nghiên cứu qua, nên có thể thực hiện báo cáo chính xác.

"Y lão, trong ký ức của nó có đề cập vì sao tộc đàn của bọn chúng lại sản sinh Tà Huyết Sí Đế Văn sớm như vậy không?" Thế Hoa hỏi.

Dù sao sớm độ kiếp 1 vạn năm, bên trong chắc chắn là có ẩn tình.

Y Lai Khắc Tư lại lắc đầu, nói.

"Rất tiếc là không có, chỉ biết là khoảng 1 năm trước tu vi của Tà Huyết Sí Vương Văn đầu đàn bỗng nhiên tăng mạnh, nhanh chóng đột phá tới 9 vạn năm. Sau đó tộc đàn mới theo bản năng đem nó trở thành Tà Huyết Sí Đế Văn mà bồi dưỡng."

"Một năm trước sao? Y lão, ngươi có biết hiện tại có bao nhiêu Tà Huyết Sí Vương Văn tản ra khắp nơi sao?" Thế Hoa khẽ xoa cằm suy nghĩ, tiếp đó hỏi tiếp.

"Theo như trong ký ức là tổng cộng 6 đầu, trong đó 3 đầu có tu vi 2 vạn năm, 2 đầu có tu vi 3 vạn năm, cao nhất là nó với tu vi 4 vạn năm, còn về việc bọn chúng phân tán ở đâu thì lại không rõ."

"Không sao, có được bấy nhiêu thông tin là đã rất tốt rồi."

Thế Hoa tiếp đó đem vị trí mà Y Lai Khắc Tư nói đánh dấu ở trên bản đồ, rời khỏi Vong Linh Bán Vị Diện mà đến Giáo Hoàng Điện báo cáo chuyện này với Thiên Tầm Tật.

Thiên Tầm Tật đem tất cả những gì Thế Hoa nói ghi chép xuống.

Có được thông tin chính xác cụ thể về vị trí của Tà Huyết Sí Đế Văn cùng số lượng Tà Huyết Sí Vương Văn sẽ giúp nhân viên của Vũ Hồn Điện giới hạn được phạm vi tìm kiếm, tránh thất thoát lãng phí tài lực, hơn nữa cũng có thể nhanh chóng chiếm được tiên cơ.

Thiên Tầm Tật lúc này cũng đặt bút xuống, tiếp đó nhìn về phía Thế Hoa.

"Vậy đầu Tà Huyết Sí Đế Văn này ngươi muốn tự mình xử lý sao?"

Thế Hoa gật đầu.

"Không sai."

Thiên Tầm Tật gật đầu, cũng không tiếp tục đào sâu thêm.

"Được, vậy bên Vũ Hồn Điện sẽ chỉ xử lý Tà Huyết Sí Vương Văn, còn đầu kia sẽ không công khai, ngươi tuỳ ý xử lý."

"Khoảng 1 tuần nữa thì chúng ta sẽ tổ chức cuộc họp về Tà Huyết Sí Đế Văn tại Vũ Hồn Thành, trong đó có mời Thiên Đấu - Tinh La Hoàng Thất cùng với Thất Bảo Lưu Ly Tông và Lam Điện Bá Vương Tông. Ngươi có muốn ra điều kiện gì không?"

Hiện giờ Vũ Hồn Điện thế lớn, hơn nữa còn là kẻ đầu tiên có thông tin về Tà Huyết Sí Vương Văn ở trong tay, lợi thế về mặt tin tức so với các thế lực khác cao hơn một khoảng lớn. Vì thế có thể tận dụng việc này khiến các đại thế lực bỏ ra một chút máu cũng không tệ.

Thiên Tầm Tật chắc chắn là bọn họ sẽ không dám từ chối, bởi chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của cả một thế lực.

Vũ Hồn Điện cách đây không lâu đã công bố tin tức tai hoạ của Tà Huyết Văn đang có nguy cơ quay trở lại khắp nơi trên đại lục, hơn nữa còn đem những nơi bị bệnh dịch có nguồn gốc từ Tà Huyết Sí Vương Văn ảnh hưởng công bố ra ngoài, đưa ra thông lệnh yêu cầu người dân hạn chế ra vào các khu vực đông đúc cùng Hồn Thú rừng rậm để tránh trở thành mục tiêu của Tà Huyết Văn.

Không cần phải nói cũng biết, tin tức này giống như một quả đạn pháo phá vỡ bề mặt tĩnh lặng của Đấu La Đại Lục. Từ người thường đến Hồn Sư, ai ai cũng bàn luận về chuyện của Tà Huyết Văn, đồng thời chuyện của 6000 năm trước cũng được nhắc trở lại.

Huyết Văn hữu hiện, huyết hồng mãn thiên.

Tà khí kinh thiên, tung hoành đồ sát.

Nhân gian khốc thán, tử nạn vô cương.

Huyết lưu chu môn, mãn thành cảo tố.

(Tà Huyết Văn xuất hiện, máu phủ cả thiên không.

Tà khí động trời cao, ngang nhiên mà tàn sát.

Khóc than khắp nhân thế, nạn chết nhiều vô biên.

Máu chảy nơi cửa son, khắp thành treo lụa trắng.)

Sự sợ hãi về cái chết lúc này như một làn khói không màu len lỏi vào trái tim của từng người, ai ai cũng sợ hãi chính bản thân sẽ trở thành nạn nhân của thứ thiên tai chết chóc này.

Bây giờ toàn bộ hoạt động thương mại hay văn hoá của Đấu La Đại Lục trở nên cực kỳ kiềm chế.

Nông dân sợ đại nạn sẽ tới nên không dám bán nông sản, thương phú sợ chết nên dừng thương buôn, kẻ giàu có thì bắt đầu điên cuồng thu mua, vừa hi vọng có thể sống sót, cũng vừa hi vọng có thể tại thời điểm loạn lạc mà thể đục nước béo cò.

Có thể nói là chỉ vì một thông báo mà toàn bộ hệ thống kinh tế của Đấu La Đại Lục đều trở thành một mớ hỗn độn, nháo nhào không thôi.

Tất nhiên đây cũng nằm trong tính toán của Vũ Hồn Điện, mục đích là để nghiêm trọng hoá vấn đề của Tà Huyết Văn, khiến cho các đại thế lực vốn không biết một chút gì về tin tức thực tế trở trở nên nóng nảy muốn giải quyết vấn đề này.

Tất cả là đều vì hai chữ.

Thanh danh.

Nếu như chuyện này Vũ Hồn Điện không công khai thông báo thì những thế lực này có thể cân nhắc không tham gia, về sau lộ ra thì danh tiếng của bọn hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều, bởi bọn hắn có thể đổ cho Vũ Hồn Điện biết mà không báo cho bọn hắn.

Nhưng bây giờ cả đại lục ai cũng đã biết, nếu bọn họ không ra mặt thì sẽ bị toàn bộ Hồn Sư trên đại lục mắng nhiếc, thậm chí là trở mặt.

Thanh danh lúc đó sẽ rớt xuống vạn trượng, nên cho dù bọn hắn có thể giải quyết được hay không thì cũng bắt buộc phải hành động.

Một là thể hiện cho thế nhân một cái thái độ, tránh để bản thân bị gọi là hữu danh vô thực, hai là hi vọng với danh tiếng của bản thân được nâng cao phần nào.

Nhưng quan trọng nhất là bọn hắn thật sự không thể để Vũ Hồn Điện một mình làm nhân vật chính.

Vũ Hồn Điện vốn đã thế lớn, nay lại còn một mình giải quyết tai hoạ Tà Huyết Văn thì danh tiếng sẽ cao đến mức nào?

Đến lúc đó mọi chuyện đều đã vang vọng khắp nơi, kết hợp với một chút tuyên truyền thì khi đó các Hồn Sư tương lai ai cũng đem Vũ Hồn Điện trở thành đại diện của chính nghĩa mà đổ xô gia nhập.

Đến khi đó ai sẽ gia nhập bọn hắn? Ai sẽ trở thành máu mới cho thế lực?

Người tìm chỗ cao, nước chảy chỗ trũng.

Thiên tài lúc đó sẽ đem Vũ Hồn Điện trở thành lựa chọn đầu tiên, chỉ có những kẻ không đủ điều kiện mới tới chỗ của bọn hắn. Thời gian kéo dài khiến thực lực tổng thể đi xuống, giới hạn thế lực không thể tranh giành được thêm tài nguyên, tài nguyên thiếu thì lại càng không thể toàn tâm toàn ý bồi dưỡng hay chiêu mộ nhân tài. Tuần hoàn ác tính kéo dài khiến một đời lại không bằng một đời, đến cuối cùng sẽ khiến cả thế lực bị tuyệt diệt.

Thế Hoa cũng hiểu môn đạo ở bên trong, suy nghĩ một chút thì nói.

"Tật thúc, ngươi có thể khiến bọn họ cho chúng ta một số lợi ích về quặng kim loại sao?"

Lực chi nhất tộc, Giáo Tông Điện cùng Đông Quân Phủ hằng tháng đều cần nhập một số lượng lớn kim loại khoáng sản để chế tác Hồn Đạo Khí cũng như rèn đúc.

Tuy nói Vũ Hồn Điện cũng có mỏ quặng tư nhân của chính mình, nhưng cung không đủ cầu, vì vậy phải thu mua thêm từ các nguồn khác ở phạm vi quản hạt của các đại thế lực. Mà việc Vũ Hồn Điện nhập về một lượng lớn kim loại khoáng sản một cách bất thường như vậy chắc chắn là không thể giấu được ánh mắt của bọn họ.

Bọn họ mặc dù không biết vì sao Vũ Hồn Thành mỗi tháng đều cần nhiều kim loại như vậy nhưng rõ ràng không phải là một động thái tốt. Vì vậy Tinh La Đế Quốc lẫn Thiên Đấu Đế Quốc đã âm thầm động tay động chân tăng thuế kim loại bán cho Vũ Hồn Điện, đồng thời giảm lượng kim loại được phép chuyển tới Vũ Hồn Thành.

Tuy nói Vũ Hồn Điện cũng có nhiều tiền, nhưng tiền cũng không phải lá mọc trên cây, thâm hụt tài chính kéo dài chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt, nhất là khi Vũ Hồn Điện còn nhiều kế hoạch còn phải triển khai trong tương lai.

Thiên Tầm Tật nghe vậy thì hiểu rồi, cười nói.

"Chúng ta ngược lại là ý tưởng lớn gặp nhau, ta vừa hay cũng có ý này."

Hắn cũng hiểu tầm quan trọng của Hồn Đạo Khí, vì vậy chuyện giao thương kim loại này cũng được hắn cân nhắc vào lần gặp mặt sắp tới.

"Vậy ta cũng không còn chuyện gì để gợi ý nữa." Thế Hoa lắc đầu nói.

"Vậy được rồi, à mà tiểu tử ngươi khi nào rời khỏi Vũ Hồn Thành?"

"Đâu đó khoảng hai ngày nữa." Thế Hoa cũng thành thật trả lời.

"Tuyết nhi nàng đang ở Thanh Yến Thành, ngươi hiểu ý ta sao?" Thiên Tầm Tật đối với Thế Hoa nháy mắt.

Khoé miệng của Thế Hoa có chút co giật, sau đó không khỏi hơi buồn cười mà đáp lại.

"Ta hiểu, Tật thúc không cần phải lo, ta cũng là có ý định này."

Thế Hoa cũng định nhân lúc đi ra điều tra Tà Huyết Sí Đế Văn thì sau đó sẽ đưa Phệ Quang Thiên Xích Diễm cho Thiên Nhận Tuyết.

Khụ khụ, đây chắc chắn là thuận tiện, chứ hắn không hề cố ý đi gặp nàng.

Thiên Tầm Tật khẽ cười, phất tay.

"Ta chỉ nói như vậy thôi, ngươi lui xuống đi."

Thế Hoa hành lễ, sau đó liền lui ra khỏi Giáo Hoàng Điện mà trở về Đông Quân Phủ.

Lần này rời khỏi Vũ Hồn Thành, hắn cũng cần chuẩn bị một số thứ.

...

3 ngày sau, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Khắp nơi sinh cơ dạt dào, cỏ cây xanh tốt um tùm lợp cả không gian, đem ánh nắng của mùa hạ chắn đỡ chỉ để lại không khí vô cùng mát mẻ ở bên dưới

Trên mặt đất là hoà âm nước suối chảy, gió thổi qua tán cây cùng tiếng bách thú kêu gọi, không gian của nơi này tuy yên bình nhưng chứa đựng ở bên trong là sát cơ trùng trùng điệp điệp.

Tại nơi này là một thân ảnh mang trên mình bộ y phục màu be làm từ gai dầu du đãng giữa các nhánh cây.

Thế Hoa đứng ở trên một ngọn cây cao vút mà quan sát, không khỏi hít sâu một hơi. Sự ẩm ướt cùng tươi mát của rừng già ngay lập tức tràn đầy khoang mũi, thấm vào ruột gan.

"Nồng độ năng lượng tuy không nhiều bằng nhưng không khí lại tươi mát hơn Vũ Hồn Thành nhiều."

Kỳ thực năng lượng ở nơi này mặc dù không bằng Vũ Hồn Thành nhưng so với Tác Thác Thành hay Nặc Đinh Thành thì đã nồng đậm hơn rất nhiều. Chỉ là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm khắp nơi đều là rừng sâu nước độc, chẳng có mấy ai dám vào đây tu luyện.

Thế Hoa tiếp tục tiến sâu vào trong, nhưng chỗ hắn đến không phải là cánh rừng phía Tây Nam, mà là khu vực trung tâm.

Thân ảnh của Thế Hoa như quỷ mị, len lỏi giữa các khe hở, liền vạn năm Hồn Thú ở đối diện hắn cũng không có phát hiện gì.

Sau hơn hai nén nhan thì Thế Hoa cũng đã tiến được vào được khu vực cách Sinh Mệnh Chi Hồ không gần cũng không xa.

Thế Hoa cũng không có định tiến vào mà là kiếm ở một chỗ vắng vẻ gần đó, đem long lân của Thuỷ Hoả Long Vương cầm trên tay, tiếp đó là chờ đợi.

Lại qua một khoảng thời gian thì Thế Hoa phát hiện không gian xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Gió không thổi, chim không hót, ve không kêu.

Một Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đang sinh cơ bừng bừng bỗng dưng vô cùng im lặng, như thể một khu đất chết.

Thế Hoa như có cảm giác được mà ngẩng đầu, nhìn về một một nam tử trung niên đang đứng đối diện hắn.

Hắn thân cao khoảng chừng 2m, mang trên mình một bộ y phục có màu nâu đen cùng khoác trên mình một cái áo choàng màu đỏ thẫm như máu. Gương mặt của hắn như được đục đẽo mà vô cùng góc cạnh, mái tóc đen thẫm rũ xuống ở đằng sau, đang đem đôi mắt như mắt rồng lạnh lẽo nhìn về phía Thế Hoa.

Thế Hoa đem hai khối long lân đem vào bên trong Hồn Đạo Khí, rất lịch sự giới thiệu bản thân.

"Vãn bối Đông Quân Thế Hoa, hân hạnh được gặp mặt Đế Thiên tiền bối."

Ánh mắt của nam tử không hề có chút rộng lượng nào, bàn tay ngay lập tức biến thành long trảo, cực tốc hướng về Thế Hoa.

Lực lượng của cánh tay khổng lồ như cự thú, dù chỉ là một đoạn ngắn như tiếng xé gió như muốn phá cả thiên không, có thể tưởng tượng được nếu như bị bắt thì hậu quả sẽ như thế nào.

Thế Hoa không nhanh không chậm mà đạp bộ pháp, ngay lập tức né được một chiêu, lần này Thế Hoa di chuyển cũng rất xa.

Đế Thiên thấy hắn né được tuy có ngoài ý muốn, nhưng âm thanh lại vô cùng đạm mạc.

"Ngươi là đang chờ ta?"

Thế Hoa hành động bình tĩnh, hơn nữa khi thấy hắn cũng không bất ngờ, còn tự nhiên mà giới thiệu bản thân, còn biết cả danh tính của hắn.

Từ đủ loại dấu hiệu cho thấy, Thế Hoa lấy long lân đem ra ngoài rõ ràng là để dụ hắn.

Cái này làm cho Đế Thiên cảm thấy đáng ngờ vô cùng, bởi từ rất lâu hắn đã không hề xuất hiện trước mặt nhân loại.

Thế Hoa cười nói.

"Đế Thiên tiền bối nói không sai, ta đến đúng thật là để gặp tiền bối, còn về mục đích đi..."

Thế Hoa vỗ vỗ tay, tức khắc sau lưng hắn xuất hiện một cánh cổng màu đen.

"Tiền bối cùng ta vào bên trong nói chuyện, biết đâu lại biết?"

Nhưng song song sau đó lại là truyền âm cho Đế Thiên.

"Thuỷ Long Vương cùng Hoả Long Vương còn sống, hai người bọn họ muốn gặp ngươi, nơi này tai mắt của Thần Giới nhiều nên không tiện, muốn gặp thì vào trong."

Đế Thiên nghe vậy thì con ngươi hơi co rụt, hơi kích động nói.

"Ngươi..."

Thế Hoa để một ngón tay lên miệng, đối với hắn hơi khẽ lắc đầu, sau đó đi vào bên trong cánh cổng.

Miệng của Đế Thiên ngậm chặt lại, khi nhìn lên trời cao thì cảm xúc lại bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt của hắn khi nhìn vào cổng không gian trước mặt thì trong đầu đều là sự hoài nghi, chỉ là khi nghĩ đến lời của Thế Hoa nói cùng hai khối long lân thì lại rơi vào cân nhắc.

"Không Gian lực lượng đằng sau cánh cổng này vô cùng dồi dào, xem ra ở đằng sau là một tiểu vị diện, hơn nữa còn có thể cách ly Tinh Thần Lực của ta, thú vị."

"Khí tức trên hai khối long lân kia chắc chắc là của Thuỷ thúc thúc cùng Hoả thúc thúc, dù tiểu tử kia có nói dối hay không thì ta vẫn phải đi vào thu lại hai khối long lân đó."

Đế Thiên trầm ngâm cân nhắc lợi hại một lúc thì dùng đối với phía không trung ra lệnh.

"Hùng Quân, Xích Vương, Yêu Linh, ra đây."

Rất nhanh thì ba thân ảnh liền xuất hiện sau lưng Đế Thiên.

Một kẻ thì vạm vỡ thô to với mái tóc màu nâu sẫm, một kẻ thì tương đối bình thường với mái tóc màu đỏ, kẻ còn lại thì vô cùng soái khí, chỉ là khí tức có hơi âm u.

Khí tức của ba kẻ này mặc dù không bằng Đế Thiên nhưng vẫn vô cùng hùng hậu, thậm chí so với một vài cung phụng của Cung Phụng Điện còn mạnh hơn.

Đây không ai khác chính là ba kẻ dưới trướng Đế Thiên, 46 vạn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng - Hùng Quân, 29 vạn năm Tam Đầu Xích Ma Ngao - Xích Vương cùng 24 vạn năm Bách Mục Quỷ Thụ - Yêu Linh.

"Bây giờ ta sẽ tiến vào bên trong, nếu như một canh giờ sau mà ta còn chưa ra thì ngay lập tức báo với chủ thượng, còn các ngươi thì đem cả Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đến cảnh giới cao nhất. Hiểu rõ?"

"Là, Thú Thần." Ba người cũng không có hỏi gì nhiều mà ngay lập tức nhận mệnh, sau đó liền thành tàn ảnh mà biến mất.

Kỳ thực Đế Thiên đối với lĩnh ngộ về Không Gian lực lượng của mình cực kỳ có tự tin, hoàn toàn có thể tự mình thoát ra khỏi vị diện trước mặt, nhưng thân là Thú Thần thì hắn cũng không dám làm việc sơ suất, vì thế mới để ba tên kia đi canh chừng.

Đế Thiên tiếp đó xoay người về phía cảnh cổng, trực tiếp đi vào.

Ngay khi hắn tiến vào bên trong, cả cánh cổng liền trở nên vặn vẹo mà thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất tăm khỏi cánh rừng.