Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 155: Trượt băng, Quân Lâm Thiên Hạ, nguồn gốc của Tà Thần Thánh Đế



Vũ Hồn Thành, một khu vực phía Bắc Vũ Hồn Thành.

Hồ Liệt Na cùng Thế Hoa đi quanh một lúc thì nàng lúc này như đã xác định được mục tiêu, liền kéo tay của hắn đến trước một toà kiến trúc.

Phần lớn nơi này toàn bộ đều được bao phủ bởi một màu xanh dương tươi mát, điều đáng nói nhất là mặc dù hiện tại là mùa hè nhưng không khí xung quanh đây lại rất mát mẻ, đôi khi còn có một chút lạnh lẽo.

Thế Hoa nhìn xung quanh thì thấy nơi này có một cái bảng giới thiệu treo ở trên tường.

"Sân trượt băng? Na Na, ngươi muốn thử trượt băng sao?"

Hồ Liệt Na gật đầu, nói.

"Ta nghe nói nơi này cũng chỉ mới mở được một năm thôi nhưng dịch vụ rất tốt, hơn nữa trải nghiệm cũng rất thú vị nên ta muốn thử. Thế Hoa ca ca, đi với ta được chứ?"

Thế Hoa hơi có thâm ý mà nhìn nàng.

"Ngươi đã nói đến thế thì ta từ chối được sao?"

Tiểu hồ ly này, càng lúc càng biết tính toán nhỏ nhặt, cũng không biết là tốt hay xấu.

Hồ Liệt Na thấy Thế Hoa không từ chối thì rất mạnh dạn kéo tay vào bên trong quầy mua vé mà tiến vào bên trong.

Một phục vụ viên đi ra, theo nghiệp vụ có sẵn mà dẫn Thế Hoa cùng Hồ Liệt Na vào bên trong.

May mắn hôm nay là ngày trong tuần, hơn nữa còn là giữa trưa nên cũng không có bao nhiêu người vào trong, theo Thế Hoa nhìn qua thì tính cả bọn hắn cũng chỉ có 15 người.

Nhân viên lúc này nói.

"Không biết hai vị đã có giày trượt băng chưa? Nếu chưa có thì bên bọn ta có thể cung cấp cho hai người."

Hồ Liệt Na lắc đầu, nói.

"Cảm ơn ngươi nhưng chúng ta đã có rồi."

"Vậy ta sẽ không làm phiền hai vị nữa, nếu có chuyện gì cần hỗ trợ thì đừng ngần ngại mà liên hệ với chúng ta."

Sau khi nhân viên lui xuống thì Hồ Liệt Na ngay lập tức từ Hồn Đạo Khí đem ra hai cặp giày trượt băng.

Cả hai chiếc đều có màu trắng tinh khôi cùng các đường lông mềm, hơn nữa còn có hoạ tiết hồ ly màu đỏ cực kỳ bắt mắt.

Nàng đưa cho Thế Hoa một chiếc lớn nhất, nói.

"Ở đây phần lớn giày trượt băng đều là dùng chung nên ta không thích lắm, nên ta đã chuẩn bị hai đôi giày này."

"Thế Hoa ca ca, ngươi mau cầm lấy."

Thế Hoa tiếp nhận đôi giày trên tay mà quan sát.

"Vậy thật mà là kích cỡ chân của ta."

"Xem ra là nàng đã chuẩn bị trước từ lâu rồi."

Lúc này giọng của Hồ Liệt Na vang lên.

"Thế Hoa ca ca, ngươi mau mang vào đi."

Hắn quay đầu nhìn lại, không biết lúc nào Hồ Liệt Na đã mang giày trượt băng vào.

"À, được." Thế Hoa ngay lập tức mang giày vào, sau đó cùng nàng đi vào bên trong sân băng.

Nơi này là một trong những sản nghiệp mà Thuỷ gia cùng Hắc Nguyên công hội kết hợp mà xây dựng lên nên kiến trúc được xây dựng rất tỉ mỉ, không gian xung quanh lúc nào cũng được giữ ở tình trạng sạch sẽ.

Thế Hoa lúc trước từng làm nhiệm vụ ở những nơi giá lạnh nên đối với trượt băng cũng xem như là quen thuộc.

Chỉ là Hồ Liệt Na không giống như hắn, hoàn toàn là một ma mới, kinh nghiệm hoàn toàn là không nên không thể nào nhẹ nhàng ở trên mặt băng di chuyển, mà chỉ có thể từng bước từng bước nhỏ bước lên mà chuyển động trên bề mặt trơn trượt mà giá lạnh này.

Thế Hoa nhìn điệu bộ hài hước của Hồ Liệt Na giống như vịt con đang tập đi thì hơi có cảm giác muốn cười, nhưng vẫn đưa tay mình ra, nói với nàng.

"Có cần ta hướng dẫn sao?"

Hồ Liệt Na không hề do dự mà nắm lấy tay của hắn, ánh mắt tội nghiệp mà đối với hắn gật đầu.

Khi nghe những người khác nói thì cảm thấy chuyện này cũng rất dễ, không nghĩ là mới vào lại khó khăn như vậy.

Thế Hoa lấy tay làm điểm tựa cho nàng, bắt đầu hướng dẫn.

Khả năng học tập của Hồ Liệt Na cũng không tồi, sau khi nhận được hướng dẫn thì dù cho động tác vẫn chưa có vững chắc lắm nhưng về cơ bản là đã có thể di chuyển được ở trên mặt băng.

Hồ Liệt Na mang lên mình một thân bạch y, nụ cười thuần chân vui vẻ cùng mái tóc màu quýt phấp phới giữa không trung, thân ảnh giống như tinh linh thánh khiết khiến rất nhiều ánh nhìn được thu hút đến.

Một cái nữ hài trong sân mê mẫn nhìn lấy Hồ Liệt Na, kéo kéo lấy tay của nữ phụ nhân bên cạnh.

"Mẫu thân, ta về sau cũng muốn đẹp như nàng thì được không?"

"Có thể a, tiểu Tiên Tiên của nhà ta là đẹp nhất mà." Nữ phụ nhân nhéo lấy cặp má mập mạp của nữ nhi mà nói.

"Phụ...phụ thân, cứu ta, mẫu thân lại..lại nhéo má ta." Nữ hài tử cầu cứu nam nhân bên cạnh.

Nam nhân bên cạnh có chút không đành lòng nữ nhi liền nói với lão bà của mình.

"Ngân Ngân, ngươi nhẹ tay một chút, má của Tiên Tiên đều bị ngươi nhéo đỏ."

Nữ tử mặc dù có vẻ như chưa đã tay nhưng cũng tha cho nữ nhi của mình, sau đó lại thấy nam nhân cứ đem ánh mắt nhìn về phía Thế Hoa thì hỏi.

"Thế nào, tiểu Nhất? Bộ thiếu niên gần đó có gì đặc biệt sao?"

Nam tử này không phải là người hay quan sát người khác nên nàng có chút quan tâm.

"Ngươi nhớ 4 năm trước chúng ta từng tới Đấu Hồn Trường đánh nhau với Thiên Đố sao?"

Nữ phụ nhân gật đầu, ký ức đó nàng vẫn còn nhớ kỹ.

Nàng - Tịnh Yết Ngân cùng trượng phu của nàng - Hàn Quán Nhất lúc đó đến Đấu Hồn Trường tìm Thiên Đố phân cao thấp, rốt cuộc là thua phục.

Nói thật nghĩ lại lúc đó nàng lại nóng cả mặt, đều vì đầu óng nóng nảy nhất thời mà mới làm chuyện giấu thai đi mà chiến đấu, nếu không phải Thiên Đố thấy nàng mang thai mà nương tay thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Hàn Quán Nhất nói tiếp.

"Thiếu niên kia mang lại cảm giác cho ta rất quen thuộc, giống như là Thiên Đố lúc trước vậy."

Tịnh Yết Ngân lúc này cũng nhìn lại, thì thấy Thế Hoa quay đầu lại nhìn hai người, đối với cả hai gật đầu mà mỉm cười.

Nàng cũng mỉm cười mà gật đầu đáp lại, sau đó nói.

"Khí chất của thiếu niên này so với Thiên Đố có phần khác nhiều a, ngoại trừ mái tóc trắng giống nhau ra thì lại không được lăng lệ như Thiên Đố, ngược lại khí chất có chút nho nhã điềm đạm."

Hàn Quán Nhất như cũng đó điều suy nghĩ, dù sao gương mặt của cả hai đều rất khác nhau, hơn nữa khí chất cũng bất đồng, có lẽ đúng thật như thê tử của hắn nói, có lẽ hoàn toàn là hai người khác nhau.

Nhưng trực giác của hắn lại mách bảo hắn, thiếu niên là...

Vào lúc hắn đang chuyên tâm suy nghĩ thì có một nắm tay bé nhỏ cầm lấy vạt áo của hắn, nói.

"Phụ thân, Tiên Tiên đói."

"Phụ thân hiểu rồi, để phụ thân đem Tiên Tiên cùng mẫu thân đi ăn chỗ có đồ ăn ngon a." Hàn Quán Nhất nhanh tay ẵm nữ nhi của mình lên mà thương yêu nói.

Hiện tại hắn cũng đã không giống lúc trước hiếu chiến như vậy, nam nhân có gia đình riêng như hắn mà nói thì gia đình là quan trọng nhất.

Có lẽ bây giờ thiếu niên trước mặt có là Thiên Đố hay không đã không còn quan trọng, quan trọng bây giờ là nữ nhi cùng thê tử của hắn.

Thế Hoa thì ở một bên nhìn một nhà 3 người rời khỏi sân băng thì cười nhẹ, Hàn Quán Nhất xem ra cũng đã trưởng thành rất nhiều, ít nhất so với 4 năm trước là vậy.

Nhớ đến hẹn tái đấu của 4 năm trước, Thế Hoa nghĩ thầm

"Xem ra là hẹn tái đấu phải bị di dời thêm một khoảng thời gian nữa rồi."

Lúc này bên phía Hồ Liệt Na đã gọi hắn.

"Thế Hoa ca ca, ở bên này."

Hồ Liệt Na cầm trên tay hai cây kem ốc quế, đưa cho Thế Hoa một cây.

"Cảm ơn ngươi, Na Na."

"Hì hì, không có gì." Nàng cười đáp lại, sau đó bắt đầu liếm kem.

Kem này là kem trái cây nên khi ăn vào có vị hơi chua nhẹ, ăn vào mùa hè rất là sảng khoái.

Hồ Liệt Na đem ánh mắt đặt lên các cặp đôi đang cùng nhau trượt băng, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ.

Mặc dù động tác không phải phức tạp gì, nhưng bầu không khí giữa hai người lại rất ngọt ngào.

Nếu như nàng cùng Thế Hoa cũng được như vậy thì tốt biết bao...

Hồ Liệt Na nghĩ đến đây thì đem ánh mắt nhìn về phía Thế Hoa, sau đó trong lòng tự nhủ, chỉ cần có được sự công nhận của Thiên Nhận Tuyết, thì liền có thể đem tình cảm của mình bộc lộ ra.

"Thế Hoa ca ca, khoảng thời gian này ta cùng Linh Linh không thấy Tuyết nhi tỷ a? Nàng là đi đâu sao?"

Thế Hoa nghe Hồ Liệt Na đề cập đến Thiên Nhận Tuyết thì tựa hồ có hơi bất ngờ, nhưng cũng thành thật giải đáp.

"Nàng là đang đi ra ngoài đại lục lịch luyện, từ năm ngoái đã bắt đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm sau nàng sẽ trở về."

Hồ Liệt Na ồ một tiếng.

"Không biết khi nào ta cũng có thể ra ngoài đại lục lịch luyện."

Tuy nói ở Vũ Hồn Thành cũng rất tốt, nhưng nàng cũng muốn quan sát thế gian rộng bên ngoài.

Thế Hoa nói.

"Diệp tỷ không phải đã nói các ngươi muốn ra ngoài lịch luyện thì ít nhất cũng phải đợi đến tu vi Hồn Vương rồi sao? Ngươi cùng Linh Linh cách điều kiện đó cũng không còn bao nhiêu nữa."

Hồ Liệt Na bĩu môi nói.

"Lão sư cũng bảo ta cùng Linh Linh phải nắm giữ được Quân Lâm Thiên Hạ thì mới có thể đi lịch luyện."

Quân Lâm Thiên Hạ là tuyệt kỹ do Long Thần Đấu La Mục Ân sáng tạo ra, về sau truyền lại ra cho Ngôn Thiếu Triết cùng Hoắc Vũ Hạo, có khả năng dung nhập Tinh Thần Lực vào trong những đòn tấn công vật lý bao gồm cả Hồn Kỹ. Một khi bị công kích trúng thì sẽ bị Tinh Thần Lực tàn phá từ bên trong cơ thể, hơn nữa tinh thần chiến đấu của đối phương cũng sẽ bị đả kích, khiến cho đối phương khi đối mặt với người thi triển Quân Lâm Thiên Hạ liền sẽ tự động có cảm giác không thể nào chống lại được. Như sâu kiến gặp mặt quân vương, bản năng sợ hãi đến mức không thể nghĩ đến việc phản kháng.

Thế Hoa cũng có học qua loại kỹ thuật này nhưng rất hiếm khi sử dụng, bởi cường độ sát thương vật lý lẫn

Tinh Thần Lực của hắn đã rất cao, chỉ cần sử dụng một trong hai đều có thể khiến cho đối thủ thất bại ngay lập tức, nên việc sử dụng Quân Lâm Thiên Hạ có chút dư thừa.

Nhưng Thế Hoa cũng không thể không công nhận đây là một kỹ thuật rất mạnh mẽ, hơn nữa cũng có thể lấy nó làm nền tảng để tạo ra thêm nhiều sát chiêu khác để làm bài tẩy.

Mà Thế Hoa cũng hiểu tại sao Diệp Tịch Thuỷ muốn Hồ Liệt Na cùng Diệp Linh Linh nắm giữ được Quân Lâm Thiên Hạ từ sớm, bởi muốn lĩnh ngộ được áo nghĩa bên trong nó cần phải có một khoảng thời gian dài để sử dụng, lĩnh ngộ, và dung hợp ý chí của bản thân vào bên trong, có được phiên bản Quân Lâm Thiên Hạ của cá nhân mình.

Chỉ là muốn nắm giữ được Quân Lâm Thiên Hạ cũng rất khó khăn, bởi yêu cầu về sự khống chế Tinh Thần Lực cực kỳ hà khắc.

Thế Hoa nói với Hồ Liệt Na.

"Cũng không cần chán nản như vậy, Diệp tỷ cũng là lo cho các ngươi mà thôi. Quân Lâm Thiên Hạ là một tuyệt kỹ rất mạnh, các ngươi học được nó thôi cũng coi như có thêm một loại thủ đoạn."

"Ta đối với Quân Lâm Thiên Hạ cũng có lĩnh ngộ của mình, nếu như ngươi cùng Linh Linh muốn thì có thể đến Đông Quân Phủ hỏi ta."

Hồ Liệt Na nghe vậy thì ánh mắt sáng lên.

"Thật sao?"

"Ta có lúc nào lừa ngươi sao?"

"Hì hì, đúng thật là không có."

Dưới tiếng cười nói của hai người, Vũ Hồn Thành cũng dần ngả sang chiều.

"Thế Hoa ca ca, tạm biệt." Hồ Liệt Na tuy vẫn chưa muốn về nhà nhưng nàng thực sự có quá nhiều việc phải làm nên không thể trì hoãn thêm.

"Tạm biệt ngươi, Na Na."

Thế Hoa sau khi tiễn nàng lên xe ngựa thì rất nhanh liền trở lại Đông Quân Phủ, tiếp đó ngồi tĩnh toạ ở trên, bắt đầu vào bên trong Tinh Thần Chi Hải.

Hắn ngay lập tức nói chuyện với Thuỷ Hoả Long Vương.

"Thuỷ tiền bối, Hoả tiền bối, bức đồ đằng vào buổi trưa hôm nay, các ngươi có ấn tượng gì sao?"

Thuỷ Long Vương khẽ gật đầu.

"Ta cũng muốn nói với ngươi về chuyện này."

"Nếu ta không nhầm thì tên Thánh Đế này là một trong những tên Thần chi đã chết trong Long Thần Đại Chiến."

Thế Hoa ánh mắt lay động.

"Giống như Lôi Thần sao?"

Ở Đấu La Đại Lục có một loại Hồn Thú gọi là Lôi Minh Diêm Ngục Đằng mang trong mình nguồn năng lượng phá diệt cực kỳ khủng bố, tất cả là do trong huyết mạch của nó mang trong mình một loại thần huyết. Mà thần huyết này đến từ một vị nhất cấp Thần chi gọi là Lôi Thần, hắn trong quá khứ từng tại Long Thần Đại Chiến chiến đấu mà vẫn lạc, về sau huyết mạch cùng bản nguyên theo dòng chảy vũ trụ mà rơi xuống Đấu La Tinh mới khiến cho Hồn Thú này được sinh ra.

Kỳ thực Vũ Hồn của Hồn Sư hay Hồn Thú đều là nhờ dòng chảy năng lượng của Thần chi vẫn lạc chảy vào Đấu La Tinh mà sinh ra.

"Không sai, cũng giống như Lôi Thần, bản nguyên cùng huyết mạch của Thánh Đế sau Long Thần Đại Chiến cũng rơi xuống Đấu La Tinh. Nhưng khác với Lôi Thần chỉ đem huyết mạch dung hợp với đại địa, bản nguyên tàn dư của Thánh Đế lại hoá thành bức đồ đằng này, xem ra là muốn một lần nữa dùng tín ngưỡng chi lực để tái sinh."

"Vậy ý của Thuỷ tiến bối nói là, linh hồn của Thánh Đế vẫn còn sống sao?"

Thuỷ Long Vương lại lắc đầu.

"Thánh Đế này theo ta ấn tượng cũng chỉ là một nhị cấp Tà Thần, có thể đem bản nguyên ngưng luyện thành đồ đằng đã là ấn tượng rồi, còn về linh hồn của hắn thì không thể nào sống được, thứ còn lại theo ta cảm nhận thì chỉ là tia chấp niệm của bản thân mà thôi."

Cái này cũng giống như Lôi Minh Diêm Ngục Đằng nhất tộc luôn muốn thức tỉnh huyết mạch Lôi Thần của mình để đăng lâm Thần Giới một lần nữa, cái này không phải chỉ đơn thuần là ý chí của bọn chúng, mà còn là của bản thân Lôi Thần.

Chỉ là thế gian không dung Hồn Thú thành Thần, nên Lôi Minh Diêm Ngục Đằng muốn trở thành Thần là việc bất khả thi.

Hoả Long Vương lúc này nói.

"Tuy nói thứ này đã không còn linh hồn nhưng chấp niệm của một nhị cấp Thần chi không phải là bất kỳ ai cũng có thể chống lại được, hoàn toàn có khả năng ảnh hưởng đến nhận thức của các sinh vật dưới Thần cấp. Nếu tiểu tử ngươi muốn chắc chắn thì có thể để ta sử dụng Xích Kim Huyền Hoả đem ý chí của thứ này diệt trừ, chỉ để lại bổn nguyên lực lượng của nó, tiếp đó ngươi lại đem thần thức của mình tiến vào, khiến nó nhận ngươi làm chủ."

Thánh Đế mặc dù không mạnh như Thiên Sứ Thần hay Hải Thần, nhưng suy cho cùng nó cũng là Thần, cũng có thần niệm lẫn tín ngưỡng, việc ảnh hưởng đến ý chí của những sinh vật phàm tục hoàn toàn rất dễ dàng.

Ngay cả nền móng của Thánh Linh Giáo hùng mạnh cũng bởi sự tác động về mặt nhận thức này mà được hình thành nên, trở thành một thế lực bất diệt đến mấy vạn năm sau.

Thế Hoa nghe vậy đề nghị của Hoả Long Vương thì thấy cũng không tồi, kỳ thực thứ này có chút tà môn, nên nếu có thể tiêu trừ biến số của nó thì đúng là giải pháp tốt.

Y Lai Khắc Tư giống như suy nghĩ một hồi lâu, đưa ra ý nghĩ của mình

"Thuỷ tiền bối, Hoả tiền bối. Ta có thể đem tàn niệm của Thánh Đế rút ra được không?"

"Dù sao tương lai của thiếu gia sẽ học Vong Linh Ma Pháp của ta, mà thứ này ở hậu kỳ cần một lượng lớn năng lượng để xây dựng Vong Linh Bán Vị Diện, nên ta hi vọng có thể lấy tàn niệm này để làm môi giới, giúp thiếu gia rút ngắn thời gian kiến tạo nền tảng của Vong Linh Bán Vị Diện."

Mặc dù Thánh Đế cũng chỉ còn lại tàn niệm nhưng năng lượng ở bên trong hoàn toàn đủ để Thế Hoa tạo ra một Vong Linh Bán Vị Diện cỡ trung mà không tốn nhiều thời gian.

Hoả Thuỷ Long Vương nhìn nhau một lúc sau đó gật đầu.

"Hoàn toàn có thể, dù sao tàn niệm này theo ta tính toán cũng chỉ tồn tại được thêm một vạn năm nữa, thay vì để nó tan biến thì để nó giúp tiểu tử này mạnh lên cũng không tệ."

Hai vị Long Vương cũng không cân nhắc nó là Thú loại Thần chi mà nhân từ, dù sao Thánh Đế mà bọn hắn biết cũng không phải Thần chi tốt lành gì, mặc dù không ác tâm như Thuý Ma Điểu hay Tử Hoàng Diệt Thiên Long nhưng cũng không gây được bao nhiêu thích thú, vì thế đối với việc tàn niệm của nó có bị gì đi nữa bọn hắn cũng không thực sự để tâm.

...

Thế Hoa sau đó thì theo kế hoạch mà tiến vào Vong Linh Bán Vị Diện, đem đồ đằng ra đưa cho Y Lai Khắc Tư.

Y Lai Khắc Tư cũng không tốn thêm thời gian, đem vô số sinh vật vong linh hội tụ lại mà đốt cháy thành một bãi tro tàn, chú ngữ sau đó ngâm lên, nắm tro theo vận luật mà rơi xuống mặt đất, hình thành một cái trận pháp cực kỳ khổng lồ.

Hắn đem đồ đằng đặt ở giữa pháp trận, miệng tiếp tục ngâm chú.

Khắp nơi âm phong thổi tới, năng lượng tử vong như dòng nước đen ngòm dồn dập đổ vào trong trận pháp, liền Thế Hoa ở phía xa cũng nghe được tiếng gió hú như người la người khóc khiến người ta rợn tóc gáy.

Mười hai ngọn lửa màu trắng ngay lập tức phừng phực cháy lên, sau đó toàn bộ tro cốt bị hoả diễm thôn phệ, để lại một bức đồ đằng được bao vây bởi trận pháp được vẽ nên bằng lửa.

"Thập Nhị Cấm Liên Khống Hồn Đại Trận, khởi!" Y Lai Khắc Tư vừa nói xong thì đại trận ngay lập tức dị biến.

Cả đại trận đều sáng lên, hoả diễm biến thành những con mãng xà theo vận điệu mà bay múa giữa không trung, sau đó tất cả đều lột xác mà biến thành những cọng dây xích màu trắng, đâm thẳng vào bên trong đồ đằng.

"Gào!!!!!!!!" Bên trong đồ đằng phát ra một tiếng gầm thét chói tai, năng lượng âm khiến các sinh vật vong linh ở xung quanh ngay lập tức biến thành bột nhuyễn.

Mặc dù đối diện với tiếng thét một cách trực diện nhưng mí mắt của Y Lai Khắc Tư cũng chẳng giật một cái, chú ngữ vẫn tiếp tục được niệm.

Toàn bộ dây xích đồng loạt kéo thẳng để kéo thứ gì đó ra ngoài nhưng không được, chỉ có thể căng cứng trên mặt đất

Y Lai Khắc Tư thấy đối phương cứng đầu thì cũng không gấp gáp, quay đầu đối với Hoả Long Vương nói.

"Hoả tiền bối, đến lượt ngươi rồi."

Hoả Long Vương đã đợi sẵn liền triệu hoán ra Xích Kim Huyền Diễm, điều hướng nó chui thẳng vào bên trong đồ đằng.

Đồ đằng từ đứng yên thì bắt đầu rung lắc, sau đó là kiệt lịch run rẩy, tiếp đó là một thứ giống như sương khói vọt ra bên ngoài, chỉ là bị mười hai cọng dây xích trói buộc khiến nó không thể nào đi quá xa.

"Nhân loại đáng chết, Long tộc đáng chết, bản đế sống chết với các ngươi." Đám sương khói hiện nguyên hình mà hung hãn gầm thét, hình dáng đúng thật là giống với đồ đằng đến chín phần.

Y Lai Khắc Tư cũng không để mất thời gian thích hợp, liền điều khiển dây xích trói buộc nó lại, sau đó niệm chú.

"Thập Nhị Cấm Liên Khống Hồn Đại Trận, phong!"

Trận pháp bên dưới ngay lập tức hiện lên một cột sáng khổng lồ bao phủ cả tia tàn niệm, chỉ để lại tiếng gào thét càng ngày càng nhỏ.

Đợi khi đại trận đã tắt thì Y Lai Khắc Tư bước vào trong phạm vi thi triển ma pháp, ở trên mặt đất hắn thu hạch được hai thứ.

Một cái là Thánh Đế đồ đằng, còn một cái là quả cầu thuỷ tinh màu trắng đục, bên trong còn thấy tàn niệm của Thánh Đế đang bị 12 cọng xích khống chế.

Y Lai Khắc Tư đưa đồ đằng cho Thế Hoa, nói.

"Tàn niệm của tên này tạm thời ta sẽ giữ lại, đợi đến khi nào Vong Linh Ma Pháp của thiếu gia đủ mạnh thì ta sẽ hai tay dâng lên cho thiếu gia."

Thế Hoa gật đầu.

"Cảm ơn ngươi Y lão, Hoả tiền bối."

Hoả Long Vương phất tay sau đó biến mất rồi chui vào lại Tinh Thần Chi Hải của Thế Hoa.

Y Lai Khắc Tư sau khi đem Thế Hoa trở lại Đông Quân Phủ thì cũng biến mất.

Thế Hoa cầm trên tay Thánh Đế đồ đằng, ngay lập ngồi xuống đem Hồn Lực rót vào mà tế luyện nhận chủ.

Thánh Đế đồ đằng, nhận được!