Đất Ma

Chương 91: 91





Trong giới thầy pháp, người ta chia các linh hồn mà giới pháp sư sử dụng làm hai loại.

Thường thấy nhất là âm binh, hầu như ai chết mà hồn ma còn vất vưởng trên trần đều có thể trở thành âm binh, nhưng thường các thầy pháp sẽ chọn những hồn ma chết trận.
Cao hơn nữa là vong soái hoặc vong quan, vốn là các bậc quyền cao chức trọng ngày xưa chết đi thành vong.

Oai quyền càng lớn, thì lúc thành vong lại càng mạnh.
Thực chất, còn một loại thứ ba, nhưng xưa nay chưa nghe có ai khống chế nổi: đế vong – hồn ma của vua chúa.

Tương truyền đế vong mà thành thì có uy năng long trời lở đất, san cả huyện cả thành thành bình địa.

Nghe đồn bên xứ Phù Tang có một ông vua chết đi, hóa thành yêu quái Thiên Cẩu, lời nguyền của hắn khiến cả đất nước phải chao đảo.

Trong văn hóa Việt, cũng gọi đấy là đế vong được.
Mộ chủ này chẳng những muốn luyện hồn thành đế vong, còn muốn thân xác trở thành quỷ tiên.

Mà Trịnh Thanh Loan chính là thần giữ của của hắn.
Điền Quý hít sâu một hơi, nắm tay vào nhau thật chặt.
Mộ chủ nhìn anh chàng mà nhếch mép cười, trong ánh mắt đầy vẻ thách thức và khiêu khích.
Điền Quý nghĩ hồi lâu, rồi lắc đầu ngao ngán:
“Cái thế phong thủy ở đây quá lớn, tao hiện tại không đủ bản lĩnh để mà phá.”
“Đấu với thầy địa lí, đừng cho nắm địa lợi.

Tao không biết người dạy mày phong thủy thuật là ai mà lại không truyền dạy điều cơ bản nhất thế này.”
Mộ chủ gõ ngón tay lên đầu con rồng đá.
Ba cột đá thật ra là bày theo ba que nhang.

Mặt đất bao la không màu xanh là đất trong bát hương.

Bộ ba cột đá này, thực chất là một trận phong thủy khổng lồ, bày ở đất của người chết.
Điền Quý rút trong túi ra một lá bùa, cười đầy vẻ miễn cưỡng:

“Nhưng tao vẫn sẽ liều chết ngăn mày lại.”
“Không tự lượng sức!”
Mộ chủ vừa nói dứt câu, thì anh chàng đã đốt cháy lá bùa.

Từ trong bùa tràn ra cơ man không biết bao nhiêu quả cầu ánh sáng, to chỉ bằng viên bi ve.

Những quả cầu này vừa chạm vào đất, lập tức nở bung ra vô số những sợi tơ vàng, bện cuốn vào nhau chằng chịt.
Mộ chủ vung tay một cái, những mớ tơ vàng tưởng như rối xoắn vào nhau tức thì bị kéo thẳng đuột ra, xếp gọn ngay ngắn đâu vào đấy.

Mà trận pháp Điền Quý thả ra cũng theo đó mà bị vô hiệu hoàn toàn.
Điền Quý khụy một gối, mặt tái mét không còn giọt máu.

Anh chàng có thẻ cảm thấy rõ ràng linh lực trong người bị những trận pháp hỏng hóc trên mặt đất bòn nhanh như huyết áp, chẳng mấy mà đã hầu như cạn đấy.
“Dã tràng se cát làm gì? Cứ lặp đi lặp lại cái chuyện này cũng có giải quyết được cái gì đâu hả Quý?”
Mộ chủ cười hô hố.
Nhìn đống trận pháp mình hao tâm tổn trí gấp xếp cả đêm bị phá trong nháy mắt, mà miệng lưỡi anh chàng chỉ thấy đắng chát và bất lực.

Cái thuật bày trận cấp tốc này của Điền Quý là thế, muốn bày nhanh, thì trận phải đơn giản.

Trận càng đơn giản, thì lại càng dễ bị phá.

Thành thử, khi mà giao chiến với một thầy địa lý cao tay nào khác thì chúng chưa kịp thành hình đã bị phá giải hết.
Trái lại, loại thầy phong thủy truyền thống như tên mộ chủ này bày trận rất mất thời gian.

Loại đại trận khổng lồ như ba cột đá này chắc chắn là mất hàng năm đến chục năm trời mới xong được.

Thế nhưng đại trận một khi hoàn thành, thì sẽ cực kì vững chắc, không phải ai cũng có thể công phá được.
Thậm chí, có những đại trận sức người không phá nổi, mà phải chờ thời gian qua đi, các dòng khí âm dương hao mòn thay đổi, thì mới có cơ may phá giải.

Việc phá trận bằng thiên thời này nhanh thì cũng mất vài chục, còn lâu thì là đại sự hàng thế kỷ, không phải việc làm được trong một sớm một chiều.
Điền Quý không có thời gian chờ cái trận ba que nhang này tự phá, nhưng có muốn gấp cũng chẳng được.


Mộ chủ chẳng phải tay mơ, loại trận pháp đầy sơ hở của anh chàng vừa ném ra còn chưa thành hình là đã bị lão ta phá giải hết.
Anh chàng cảm thấy như bị dồn vào chân tường.
Điền Quý đảo mắt, cười:
“Nhà ngươi cũng tính toán hay lắm.

Trịnh Thanh Loan và Vũ Phạm Long tính ra cũng là đồng bọn với ngươi, nhà ngươi lợi dụng bọn họ như vậy, không sợ họ nổi điên hay sao?”
Thanh Loan và Phượng Ngân có hiềm khích, Vũ Phạm Long muốn chiến với ông cụ một trận, tất thảy đều nằm trong tính toán của tên mộ chủ.

Hắn sắp xếp cho bốn người này đánh nhau ở hai trụ đá còn lại, ý đồ là muốn lợi dụng bọn họ làm mồi lửa đốt nhang.

Trong quan niệm dân gian, có một loại nhang không lành là nhang gãy hai cây, chỉ còn cây ở giữa là dài nhất.
Cũng chính là tình cảnh hiện tại của ba cây cột đá.
Thực chất, trận đánh giữa anh chàng và tên mộ chủ cũng khiến cột đá chính giữa ngắn lại, như cây nhang bị đốt cháy.

Song, có lẽ tên mộ chủ cũng đã tính được Điền Quý không tài nào đấu lại tốc độ phá hoại của ông bác và Phượng Ngân, vậy nên mới tự tin đến thế.
“Cả hai đều thấy thích thú thì sao lại nổi điên với ta được? Huống hồ...!bây giờ bọn chúng cũng không phải đối thủ của ta.”
Mộ chủ vừa nói, vừa đưa một ngón tay ra, nhấn xuống.

Tức thì, một áp lực kinh khủng đè xuống, ép Điền Quý phải chống cả hai tay và hai gối xuống đất.
“Ta muốn ngươi quỳ xuống.”
Giọng tên mộ chủ vang lên, nghe rõ mồn một vẻ đắc thắng.
Mồ hôi Điền Quý túa ra, nhưng lúc này anh chàng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến nữa.

Chỗ anh chàng đang chuẩn bị úp cả cái mặt xuống, máu và nước tiểu còn đang hòa trộn lẫn lộn vào với nhau nữa là.
Điền Quý vung tay, ném một cái trận nhãn xuống đất.

Vừa rời tay thôi, mà áp lực từ tên mộ chủ đã đè cho anh chàng suýt nữa thì ngã dúi dụi.


Không rõ lí do vì sao mà lần này tên mộ chủ lại cứ mặc kệ, không thèm phá trận của Điền Quý dù hắn có thể làm được dễ dàng.

Sau khi trận pháp thành hình, áp lực từ tên mộ chủ đè nặng lên người Điền Quý bớt đi gần một nửa.

Anh chàng từ chỗ bò dưới đất, bây giờ đã có thể loạng choạng đứng dây.
Nhưng Điền Quý còn chưa kịp thở, thì áp lực dồn xuống đầu lại tăng mạnh.

Chân anh chàng phá vỡ cả mặt sàn đá, lún xuống một quãng độ nửa đốt ngón tay.

Những vết thương trên đầu, trên trán Điền Quý vừa mới đóng vảy thì giờ lại rách toạc, máu tươi đổ xuống đất tong tỏng.

Trận pháp chung quanh phát ra tiếng kêu răng rắc, răng rắc, rồi rung chuyển như muốn sụp đổ.
Anh chàng lại buộc lòng phải ném ra một trận pháp, giảm thiểu áp lực đang đè xuống đầu.
Hai người cứ thế mà rơi vào một cái vòng luẩn quẩn.

Tên mộ chủ chờ cho Điền Quý bày trận xong, là lại tăng cường uy áp.

Anh chàng buộc lòng phải thả trận pháp ra, chống cự lại áp lực đè xuống đầu, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Biết thủ lâu tất bại, Điền Quý cũng vung tay, ném ra một trận pháp khác thử xem có chiếm lại được thế chủ động hay không.

Thế nhưng vẫn như mấy lần trước, trận còn chưa kịp thành hình thì đã bị tên mộ chủ phá giải.
Sau đó, áp lực dồn xuống đầu Điền Quý lại tăng vọt, bắt anh chàng phải thả trận pháp phòng ngự giống hệt ban nãy, nếu không sẽ bị ép cho dẹp lép.

Điền Quý cũng thử bày một vài trận pháp phòng vệ khác, song đều không thành hình được.

Tên mộ chủ chỉ cho phép một loại trận pháp duy nhất được tồn tại trong cuộc chơi này mà thôi.
Lúc này, anh chàng cũng đoán được mục đích của đối thủ.

Tên mộ chủ không phải kẻ rỗi hơi mà chơi trò mèo vờn chuột.

Cái hắn đang làm là thí nghiệm, còn Điền Quý chính là con chuột bạch của hắn.

Mộ chủ muốn tìm hiểu xem rốt cuộc cái loại trận pháp nén của anh chàng có thể chồng bao nhiêu trận giống y hệt lên nhau.

Có lẽ đối với hắn, phương pháp trận pháp nén này đã là vật trong túi từ lâu.

Điền Quý chặc lưỡi, đảo mắt một cái, không rõ là đang tính toán cái gì.
Bịch.
Áp lực từ mộ chủ khiến hai gối anh chàng đụng mạnh xuống sàn đá.

Xung quanh Điền Quý, tơ vàng thi nhau đứt phừn phựt, màn chắn bảo vệ do trận pháp tạo nên cũng theo đó mà suy yếu dần.

Cuối cùng, từng tầng từng tầng màn chắn trong suốt vỡ vụn như thủy tinh.

Điền Quý nhắm mắt lại, hai tay buông thõng, giống như đang chờ đợi số phận mình cáo chung.
Ngay lúc này, áp lực trên đầu anh chàng biến mất.
Điền Quý mở mắt ra, nhìn về phía tên mộ chủ.

Lúc này, gã đang ngồi vắt chân, bàn tay đưa ra búng tay đánh “tách” một cái.

Những vết thương trên người Điền Quý bắt đầu lành lại, linh lực bị tiêu hao cũng nhanh chóng đầy tràn, trở lại trạng thái sung mãn như trước.
“Cho nhà ngươi thêm cơ hội nữa, cố mà chịu đến lúc viện binh tìm đến.

Lần này đừng làm việc thừa thãi.”
Vừa nói, tên mộ chủ vừa gõ ngón tay lên đầu con rồng đá, ra vẻ hứng thú ghê lắm.
Điền Quý gượng người đứng dậy, quệt vết máu trên mặt, tiếp nhận cuộc chơi chết chóc này.
Lần này, anh chàng chống đỡ được gần nửa giờ đồng hồ mới chịu thua vì linh lực tiêu hao hết sạch, không tài nào duy trì trận pháp vận hành được nữa.
“Lần...!lần nữa...”
Điền Quý lồm cồm bò dậy từ đống đá vỡ ngổn ngang, khó nhọc lên tiếng.
Tên mộ chủ cất giọng, lần này ngữ khí của hắn đã lộ ra vẻ hoài nghi và cảnh giác:
“Chẳng nhẽ nhà ngươi còn chưa nhận ra thời gian ở đây có vấn đề? Ngươi cho rằng cứ đánh đi đánh lại thì kết quả sẽ khác sao?”
“Nói nhảm...!lắm thế? Thế...!có đánh không?”
Điền Quý thở hào hển, tay chống vào gối, vét toàn bộ sức lực còn sót lại trong người để đứng thẳng dậy.

Anh chàng thừa biết với tính cách của tên mộ chủ, ắt hẳn hắn đã động tay động chân với thời gian ở trụ đá.

Một kẻ như hắn chắc chắn sẽ không tỏ ra ngạo mạn đến vậy, trừ khi đối thủ của hắn không còn bất cứ một cơ hội nào cả.
Điền Quý nhìn thẳng vào tên mộ chủ, bốn mắt giao nhau thoáng chốc.
Tên mộ chủ vung tay áo một cái, hai hàm răng nghiến vào nhau trèo trẹo:
“Được! Thế thì ta sẽ khiến mày phải tuyệt vọng!”