Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Chương 40





Mấy ngày gần đây Đế Tân cảm thấy mệt mỏi, ban đêm một khi hắn nhắm mắt là có thể nhìn thấy một ngày ấy Tô Đát chết trước mặt hắn như thế nào, mà tất cả chỉ vì hắn không đủ quả quyết.
Nếu lúc trước hắn nhẫn tâm, đưa yêu đan trả lại cho Tô Đát, có lẽ…… có lẽ Tô Đát sẽ không phải chết.
Đế Tân chỉ là một nhân loại, bị vận mệnh trói buộc, trừ bỏ suốt ngày sống trong hoảng sợ, chóng đỡ vương triều tràn ngập nguy cơ, hắn thật sự không biết còn có thể làm cái gì.
Dấu vết của Đế Tân trong phong ngày càng nhiều, mà Tô Đát giống như chưa từng xuất hiện, tất cả chỉ là một giấc mộng của Đế Tân.
Nhưng Đế Tân vẫn nhỡ rõ ràng bộ dáng của Tô Đát, cũng có thể nhớ những lúc bọn họ ở bên nhau ra sao, Tô Đát ở trong lòng hắn yên giấc như thế nào.
Nghĩ đến chỗ này, hốc mắt Đế Tân nổi lên chua xót.
Hắn cũng nghĩ sẽ chết cùng Tô Đát a, như vậy sẽ không còn lại hắn một mình thống khổ như vây.
Mà lúc này Tô Đát đã tới Triều Ca, chỉ đợi ngày mai là có thể quay về vương cung gặp Đế Tân.
“Tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem Công Báo.”
Thật vất vả Hồ Hỉ Mị trở lại Triều Ca, rất kích động, đã rất lâu nàng ấy không nhìn thấy Thân Công Báo, huống chi nàng ấy đã hiểu tâm tư của mình, càng thêm gấp không chờ nổi.
“Muội nha, đi thôi.”
Tô Đát bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng biết, nếu không phải bởi vì mình, có lẽ Hồ Hỉ Mị đã sớm trở lại Triều Ca, rốt cuộc yêu có thể không cần nghỉ ngơi, mà người cần phải được nghỉ ngơi mới có thể tiếp tục lên đường.
“Thấy Thân tiên sinh thì nói chuyện với hắn cho tốt, không cần phát giận, cũng không cần nháo với hắn.

Hiện tại A Hỉ đã trưởng thành, phải có bộ dáng của người lớn, không thể giống như lúc trước, cái gì cũng không nghĩ, muội và Thân tiên sinh ở bên nhau như vậy, hắn sẽ rất mệt.”

Trong lòng Hồ Hỉ Mị sốt ruột, muốn đi tìm Thân Công Báo hỏi một câu cuối cùng, bở vậy nghe Tô Đát nói như vậy cũng lập tức đồng ý.
“Tỷ tỷ, ta biết, ta sẽ không.”
Tô Đát nhìn Hồ Hỉ Mị biến mất tại chỗ, qua một hồi lâu, mới thở dài một hơi.
Nàng không nói cho Hồ Hỉ Mị, lớn lên là chuyện rất vất vả, nặng nề lại không vui vẻ.
Từ trước Tô Đát cũng là một nữ sinh nho nhỏ, chỉ nghĩ cho bản tâm, hạ quyết tâm bo bo giữ mình, nhưng hiện tại nàng tìm được một lý do để trợ giúp Đế Tân, nàng có thể lừa gạt mọi người, nhưng lại không lừa được tim của mình.
Nàng để ý Đế Tân, nàng say mê ôn nhu che chở của với Đế Tân dành cho nàng.
Tô Đát tự giễu cười cười, chung quy nàng cũng là một si nhân, không yên lòng Đế Tân, cho nên khôi phục thân thể phàm nhân, vẫn phải về Triều Ca.

Biết rõ kể cả nàng trở về Triều Ca, cũng không giúp được cái gì, nàng cũng muốn trở về cùng Đế Tân.
“Thừa nhận đi, ngươi yêu hắn.”
Tô Đát nhắm hai mắt lại, đúng vậy, nàng yêu Đế Tân, bạo quân trong lịch sử kia, trong trí nhớ nàng lại là nam nhân ôn nhu nhất.
Thế nhân gọi hắn là Trụ Vương, nhưng ở trong lòng nàng, hắn chính là Đế Tân!
Tô Đát biết trên Phong Thần bảng có một vị trí nhỏ của Đế Tân, mặc dù nàng không quay về, đợi đến ngày phong thần, Đế Tân vẫn có thể không bị bạc đãi hay không.

Nhưng Tô Đát không thuyết phục được bản thân, tư tâm của nàng ngày càng thịnh, nàng không có biện pháp suy nghĩ như bản thân trước dây, một khi có cơ hội sẽ lập tức tiêu sái rời khỏi Đế Tân.
Chiến hỏa đã lan tràn, ít ngày nữa quân đội Tây Kỳ quân lâm dưới thành.
Tô Đát không biết thương thế của Đế Tân như thế nào, nhưng có thể truyền ra lời đồn đãi vỡ vẩn như vậy, lại không có ai ngăn cản, chỉ sợ cũng không được dưỡng tốt.
Nghĩ đến đây, Tô Đát không khỏi oán trách Tử Diễn, lúc trước Đế tân vì tự do của hắn, tiếp nhận vương triều, hiện giờ Đế Tân bị thương, đến cả thanh danh của Đế Tân hắn cũng không giữ gìn được.
Thật là đệ đệ vô dụng.
Tô Đát nghĩ như vậy, ấn tượng tốt với Tử Diễn, biến mất hầu như không còn.

Hiện tại chỉ hy vọng Tử Diễn có thể chiếu cố tốt cho Đế Tân, rốt cuộc Đế Tân đã chịu nỗi đau móc tim.
Khi tự bạo yêu đan, Tô Đát rất lo lắng cho Đế Tân, mà một khắc khi nàng biến mất, giống như nàng lại chạm tới một ít ký ức của Cửu Vĩ.
Bí mật Cửu Vĩ giấu rất sâu, không có ai biết kế hoạch của nàng ấy, kể cả nàng là cái đuôi thứ chín của Cửu Vĩ biến thành cũng không có biện pháp biết được kế hoạch của nàng ấy.
Chỉ có khi mất đi ý thức, nàng nghe được thanh âm, nói cho nàng, “Ta để lại cho ngươi một lễ vật, hắn cũng sẽ tốt.”
Khi đó Tô Đát nghĩ, ta cũng phải chết, còn có cái lễ vật gì đáng giá để ta thích, chẳng lẽ sau khi tự bạo, ta có cơ hội quay về hiện đại?
Hiện giờ nàng đã biết, lễ vật Cửu Vĩ đưa nàng, đó là thân thể này, cùng cơ hội một lần nữa sống lại, làm nhân loại.
Không biết khi Đế Tân nhìn thấy nàng trở về, có thể vui vẻ hay không.
Tô Đát nghĩ đến đây, cũng có chút lo lắng, rốt cuộc Đế Tân đã biết thân phận của nàng, nếu hắn không thể tiếp thu mình……
Nhân loại có một câu, không phải tộc ta, tất có dị tâm.
Đế Tân làm quân vương, lại là người bị hại.

Kể cả hắn bài xích mình, Tô Đát cũng hoàn toàn có thể lý giải.
Có lẽ vì yêu tất loạn, lúc này nàng hoàn toàn đã quên, Đế Tân đã biết tất cảm, dung túng cho nàng tự do phát huy, chưa bao giờ hoài nghi nàng.
Tô Đát càng nghĩ, tâm càng loạn, nàng đơn giản cũng không muốn nghĩ nữa, nằm trên giường, dùng chăn chùm tận đầu.
Hà tất ở chỗ này ngây ngốc lo lắng, chỉ đợi ngày mai ban ngày, nàng có thể biết được thái độ của Đế Tân.
Hồ Hỉ Mị một đường chạy đến chỗ Thân Công Báo ở, còn chưa đẩy cửa đi vào, nghe được thanh âm trong phòng.
“Sư huynh, hiện giờ đại quân Tây Kỳ đã sắp đánh tới Triều Ca, nếu vẫn như vậy, khẳng định chúng ta sẽ thua.

Những nhân loại này đều hiểu lầm Đại vương, Đại vương cần gì phải quản sống chết của bọn họ.”
Bọn họ là yêu, chưa bao giờ để ý sinh tử của nhân loại, muốn trợ giúp Đế tân, cũng là nhìn mặt mũi Thân Công Báo.

“Đúng, sư huynh, ta nhìn những nhân loại này chính là không biết tốt xấu.”
Một người lên tiếng, mọi người hùa theo.
Đương nhiên Thân Công Báo cũng biết, những bá tánh đó chết cũng xứng đáng, nhưng Đế Tân có mệnh, mà đời trước đúng là bọn họ cũng không quản những bá tánh đi tìm đường chết kia, cho nên rơi xuống cái danh tàn bạo.
“Không thể, nếu là chúng ta làm như vậy, chỉ càng chứng thực lời đồn đãi.”
Thân Công Báo lắc đầu, một đời này hắn tuyệt không đồng ý, hơn nữa quỹ đạo phát triển sự tình có biến, hắn cũng trở tay không kịp.
“Tạm thời không cần xúc động, ta sẽ thương nghị cùng Đại vương.”
Thân Công Báo rũ con ngươi, hắn luôn cho rằng bản thân sống lại một lần, tất nhiên có thể xoay chuyển càn khôn, nhưng hắn trọng sinh, hình như có một số việc cũng lặng yên xảy ra thay đổi.
Đời trước Tô Đát cũng không tự bạo, mà là ở một khắc cuối cùng mới chết cùng Đế Tân.

Mà Tô Đát một đời này, hình như không quá giống.
“Không nói cái này, thời điểm không còn sớm, sư huynh ngươi trước nghỉ ngơi đi, chúng ta cáo từ.”
Hồ Hỉ Mị nghe được người trong phòng nói phải rời khỏi, nàng ấy vội vàng đi núp.
Sau khi Thân Công Báo tiễn người đi, cũng không lập tức vào nhà, hơn nữa còn đứng dưới mái hiên trong chốc lát.
Hồ Hỉ Mị ghé vào trên nóc nhà, nhìn Thân Công Báo, không biết vì sao hắn không trở về, cũng không dám lộn xộn.

Nàng ấy rõ ràng là tới tìm Thân Công Báo, nhưng lúc này lại không dám ra gặp hắn.
“Còn không ra sao?”
Thân Công Báo đợi một hồi lâu, cũng không chờ được Hồ Hỉ Mị ra, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngữ khí ôn nhu nói.
“A Trĩ, bản lĩnh trốn người của ngươi vẫn kém như vậy, không cần ta cố ý nhìn vẫn có thể biết ngươi đã đến.”
Thật lâu trước kia, Thân Công Báo biết Hồ Hỉ Mị căn bản giấu không được, lúc nàng ở trước mặt mình, cảm giác tồn tại luôn rõ ràng như vậy.

Hồ Hỉ Mị nghe Thân Công Báo nói như vậy, bĩu môi, từ nóc nhà đi xuống, nàng ấy giống như trước đây, không hề cố kỵ giống tiểu hài tử nhào vào lòng ngực Thân Công Báo, mượn cơ hội ôm hắn một cái, cảm thụ ấm áp trong lòng ngực hắn, nhưng nàng ấy lại nhớ tới lời dặn dò của Tô Đát, nàng ấy đã không còn là tiểu cô nương không hiểu chuyện, không nên không màng tới suy nghĩ của Thân Công Báo quấn lấy hắn như vậy.
Dù A Ngọc hay Tô Đát cũng đã cho nàng ấy đáp án khẳng định, nói cho nàng ấy Thân Công Báo thích nàng ấy, nhưng nàng ấy không cho là như vậy, nàng ấy cảm thấy có khả năng Thân Công Báo coi nàng ấy như tiểu bối mà đối đãi, bởi vì thích một người, khẳng định không giấu được.
“Sao ngươi phát hiện ta tới?”
Lời đến bên miệng cuối cùng Hồ Hỉ Mị vẫn không hỏi ra, nàng ấy sợ hãi một khi mình nói ra, ngay cả cơ hội ở chung như vậy cũng không có, nhưng nếu nàng ấy nghẹn ở trong lòng không nói, nàng ấy cũng không nín được.
Vì thế Hồ Hỉ Mị tìm cái đề tài, nàng ấy muốn ở chung với Thân Công Báo thêm chốc lát, chẳng sợ chỉ là một lát.
“Có lần nao ngươi tới tìm ta mà ta không phát hiện? Căn bản A Trĩ sẽ không trốn tránh, nhiều lần đều rất rõ ràng.”
Thân Công Báo cười cười, thuận tay xoa nhẹ tóc nàng ấy một phen.
“Vào phòng đi.”
Thân Công Báo nghĩ hỏi nàng ấy sao lại trở về Triều Ca, cũng muốn biết mấy ngày này nàng ấy có vui vẻ không, nhưng đứng ở cửa không phải chỗ tốt để nói chuyện.
Hồ Hỉ Mị đi theo Thân Công Báo vào phòng, nhìn trái một cái nhìn phải một cái, nhưng không mở miệng, nàng ấy đang đợi Thân Công Báo, cũng muốn ở chung nhiều thêm một chút.
“Gần đây A Trĩ ra ngoài cảm thấy chơi vui không?”
Thân Công Báo cười cười, hắn nhìn ra được tâm tư nhỏ của Hồ Hỉ Mị, cũng không chọc thủng nàng ấy, mà phối hợp mở miệng trước.
“Còn tốt, A Ngọc luôn quản ta.”
Nhắc tới A Ngọc, ánh mắt của Hồ Hỉ Mị lại ảm đạm một phần, hiện giờ A Ngọc tự mình rờ đi, trở thành người, không biết có thể vui vẻ hay không.
Nhưng tỷ tỷ nói A Ngọc được giải thoát rồi, kia hắn sẽ vui vẻ.
“Công Báo, kỳ thật lần này ta tới…… là có câu muốn hỏi ngươi.”
Hồ Hỉ Mị cắn môi, rốt cuộc nàng ấy vẫn muốn hỏi ra, đột nhiên nàng ấy không muốn lại đợi.
“Hả? Có gì muốn hỏi, trực tiếp hỏi là được, A Trĩ cũng không phải tính tình ấp a ấp úng.”
Thân Công Báo cũng biết hôm nay Hồ hỉ Mị không thích hợp, nhưng hắn không mở miệng hỏi, mà muốn chờ Hồ Hỉ Mị chủ động mở miệng.
“Công Báo, nhất định ngươi phải trả lời đúng sự thật, nếu……nếu ta hiểu sai ý, ngươi cũng không cần tức giận, cũng chỉ coi là ta nói mê sảng đi.”

Hồ Hỉ Mị nắm góc áo, nàng ấy sợ hãi, nhưng nàng ấy muốn biết.
“Được, A Trĩ không cần sợ, muốn nói cái gì, nói là được.”
Dường như trong lòng Thân Công Báo có sở cảm, cười cười nói, từ trước đến nay hắn sủng Hồ Hỉ Mị, nếu không phải có gì đặc biệt, nàng ấy sẽ không ngượng ngùng như vậy.
Không thể không thừa nhận, hắn có chút mong đợi.