Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 51: Biến cố ở lôi đài



“Ngọc đại tiểu thư xin dừng bước, lão phu có một lời đề nghị, mong cô có thể lắng nghe một chút.”

Khi Ngọc Lưu Ly chuẩn bị rời khỏi lôi đài thì liền bị Tương Khuê Thông chặn lại. Ngay lập tức Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc cũng xuất hiện để đảm bảo an toàn cho nàng.

“Không phải tất cả đã giao hẹn người chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được truyền thừa sao? Tương lão đầu, ông nếu như vẫn muốn giở trò đừng trách chúng ta không nể mặt.”

Những người khác cũng hoàn toàn đồng ý với những lời của Ngọc Kỳ Lân. Mặc dù truyền thừa lại rơi vào tay Ngọc Lưu Ly nhưng bọn họ cũng không phải người không nói lý lẽ như vậy. Ít nhất bọn họ cũng sẽ chọn một nơi kín đáo để ra tay chứ không phô trương như Tương Khuê Thông.

“Ngọc gia chủ hiểu lầm rồi. Lão phu đã hoàn toàn chết tâm với truyền thừa rồi.”

Tương Khuê Thông nhanh chóng giải thích.

“Vậy ông chặn cháu ta lại để làm gì? Đừng nói là ông vẫn muốn gán ghép nó với tên đệ tử của ông đấy chứ?”

Ngọc Kỳ Lân thẳng thừng từ chối. Bảo ông gả cháu gái bảo bối cho tên đệ tử chẳng ra gì của đối phương là điều không thể. Muốn làm cháu rể của ông, ngoài nam nhân ưu tú như công tử ra thì còn có ai khác xứng đáng hơn được kia chứ?

“Chuyện tình cảm của lớp trẻ, một lão già như ta không tiện can dự. Ta ra đây chính là muốn mời Ngọc đại tiểu thư gia nhập vào Thanh Phong Môn chúng ta.”

“Gia nhập Thanh Phong Môn?”

Nghe đối phương nói xong, tất cả đều âm thầm khinh bỉ. Vòng vo nửa ngày trời hóa ra ông ta chính là muốn cả truyền thừa lẫn người.

Truyền thừa bây giờ đã thuộc về Ngọc Lưu Ly, vì vấn đề quy tắc mà rất nhiều người không thể ra tay cướp được. Nhưng nếu có thể nhận Ngọc Lưu Ly làm đệ tử thì lại là chuyện khác. Cho dù không cần truyền thừa thì với một người có thiên phú và trí tuệ hơn người như Ngọc Lưu Ly, bất cứ thế lực nào cũng sẽ dốc hết tâm huyết để tranh giành.

Hành động của Tương Khuê Thông như khai sáng tất cả những người ở đây. Không hẹn mà gặp, lúc này tất cả các thế lực có mặt ở đây liền tập trung phía dưới lôi đài để ra sức lôi kéo Ngọc Lưu Ly.

“Ngọc đại tiểu thư mặc dù là tu tiên giả nhưng chính là bậc kỳ tài. Chỉ cần tiểu thư đồng ý gia nhập vào học viện của chúng ta, chưa cần đến 5 năm, chúng ta tin chắc cô sẽ trở thành pháp sư cấp vàng trẻ tuổi nhất.”

“Làm pháp sư thì có gì hay ho? Tiểu thư đừng tin lời hắn. Ngươi hãy gia nhập Kim Cơ Bang của chúng ta. Với thiên phú của tiểu thư chắc chắn sẽ thức tỉnh loại dị năng đặc biệt. Đến lúc đó thực lực của cô chắc chắn sẽ tăng gấp mười lần lúc này.”

“Chỉ có mười lần mà các ngươi cũng dám khoe mẽ? Với một người thông minh tuyệt đỉnh như Ngọc đại tiểu thư, nếu như gia nhập sở nghiên cứu của chúng ta thì thành tựu sau này chắc chắn không dưới đại tiến sĩ. Đến lúc đó, cho dù là lên trời hay xuống đất, tất cả đều có thể thực hiện chỉ với một suy nghĩ của cô mà thôi.”

Tương Khuê Thông không ngờ ông ta là người mở màng nhưng lại nhanh chóng bị cho ra rìa như vậy, nhưng ông ta vẫn tin chắc Ngọc Lưu Ly sẽ chọn trở thành đệ tử của Thanh Phong Môn. Cho dù Thanh Phong Môn không phải là thế lực hàng đầu nhưng lúc này lại là thế lực thích hợp nhất mà Ngọc Lưu Ly có thể lựa chọn.

“Theo ta thấy Ngọc đại tiểu thư là người yêu thích cầm kỳ thi họa. Nếu tiểu thư bái chưởng môn của chúng ta làm sư phụ, ta tin chắc rằng thực lực của cô sẽ càng lợi hại hơn.”

Linh Ấu Cầm, nữ chưởng môn duy nhất trong lịch sử của Thanh Phong Môn và cũng là người có cảnh giới cao nhất trong phương diện cầm kỳ thi họa. Cảnh giới của nàng cao đến mức cho dù các khoa học giả có cố gắng phục chế những tác phẩm của nàng ta nhưng lại hoàn toàn thất bại. Mặc dù rất chướng mắt thái độ của Tương Khuê Thông nhưng tất cả đều phải đồng ý với ông ta.

“Có hàng vạn cách để khiến thực lực bản thân trở nên mạnh mẽ nhanh chóng, nhưng chỉ có bái Linh Ấu Cầm làm thầy mới có thể trở thành người tinh thông cầm kỳ thi họa.”

Đây là những lời ca ngợi được lan truyền trong đại lục khi nói về tài năng của Linh Ấu Cầm.

“Xin lỗi Tương trưởng lão, tiểu nữ không thể chấp nhận lời mời này của ngài được.”

Khác với tưởng tượng của mọi người, Ngọc Lưu Ly lại lên tiếng từ chối lời mời của Tương Khuê Thông. Điều này khiến cho ông ta vô cùng kinh ngạc, ông ta cố gặng hỏi một lần nữa vì sợ bản thân đã nghe nhầm.

“Ngọc đại tiểu thư, cô đây là đang bỏ qua cơ hội duy nhất trên đời mình đấy. Cô nên biết rằng, ở phương diện này, chưởng môn chúng ta nhận thứ hai thì không có một ai dám nhận thứ nhất cả.”

Khả năng cầm kỳ thi họa của Linh Ấu Cầm không phải tự xưng mà là do tất cả mọi người trên đại lục công nhận. Người muốn bái nàng làm sư phụ e rằng còn nhiều hơn số đệ tử nội môn của Thanh Phong Môn, nhưng nàng chỉ nhận duy nhất một đệ tử, và người đó bây giờ cũng là người đứng đầu trong đám đệ tử của Thanh Phong Môn. Cơ hội tốt như vậy, ông không tin một người như Ngọc Lưu Ly lại có thể bỏ qua.

“Cảm ơn thịnh tình của Tương trưởng lão, tiểu nữ sẽ không hối hận về quyết định này của mình.”

Ngọc Lưu Ly mỉm cười đáp. Linh Ấu Cầm đã từng là người mà nàng vô cùng ngưỡng mộ, nhưng đó là chuyện của trước kia mà thôi. So sánh với những bức họa trong nhà công tử thì quả thực họa kỹ của Linh Ấu Cầm còn kém xa rất nhiều.

“Được! Các ngươi cứ đợi đấy cho ta.”

Liên tiếp bị mất mặt, Tương Khuê Thông nào còn mặt mũi để ở lại. Mang theo vẻ mặt tức giận, Tương Khuê Thông lập tức muốn mang theo người của mình rời khỏi nơi này. Nhưng khi ông ta vừa đi được một đoạn thì liền phát hiện ra điểm bất thường.

“Bùm… bùm… bùm…”

Những tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục vang lên. Nơi Tương Khuê Thông đứng liên tục bị những tia laze bắn tới. Tương Khuê Thông không kịp phòng bị liền bị đánh bay về phía sau.

“Đám khoa học giả các ngươi muốn phá bỏ quy tắc ở nơi này hay sao?”

Một tiếng hét vang lên, lúc này tất cả đều vây lấy các khoa học giả ở giữa. Trong tay bọn họ đã cầm sẵn binh khí sẵn sàng chiến đấu.

“Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến chúng ta. Nếu chúng ta muốn ra tay thì còn xuống đây để nộp mạng cho các ngươi hay sao?”

Đám khoa học giả này lập tức bắt đầu phân trần. Mặc dù bọn họ tự tin thực lực của mình không thua kém bất kỳ người nào ở đây nhưng bọn họ cũng không ngu ngốc đến mức đi làm kẻ thù của nhiều người như vậy.

“Đây không phải là pháo laze mà các ngươi hay dùng sao? Chẳng lẽ các ngươi nghĩ ta mù?”

Một người đàn ông đô con vạm vỡ tức giận quát tháo.

“Chuyện này…”

“Các ngươi đừng cãi nhau nữa, tia laze này chính là từ hệ thống phòng thủ của lôi đài này đánh ra.”

Tương Khuê Thông phủi sạch bụi đất bám trên y phục, miệng không ngừng cằn nhằn. Tuy vừa rồi ông ta không phản ứng kịp nhưng rất may áo giáp phòng ngự trên người đã cứu ông một mạng. Lúc này, ông thề nhất định sẽ trả lại đối phương gấp trăm lần.

“Ngọc gia chủ, hy vọng ông sẽ cho chúng ta một lời giải thích.”

Lời nói của Tương Khuê Thông khiến tình hình bỗng chốc xoay chuyển. Lần này, người bị mọi người nhắm đến chính là hai ông cháu Ngọc Kỳ Lân.

Việc sửa chữa lôi đài vừa rồi đa phần đều do Ngọc gia thực hiện, chính vì vậy mà bọn họ có khả năng đã động tay động chân với hệ thống của lôi đài này.

“Lưu Thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Ngọc Kỳ Lân tức giận quát. Vì phải ở bên để phục vụ Nguyễn Nam nên Ngọc Kỳ Lân liền giao chuyện này cho Ngọc Lưu Thành, không ngờ bây giờ lại xảy ra sự cố như vậy. Nếu như giải quyết không tốt, rất có thể Ngọc gia sẽ trở thành kẻ địch chung của các thế lực có mặt ở đây.

“Ha ha. Ta vốn tưởng sẽ còn được xem các ngươi cắn xé lẫn nhau, đỡ đi một phần công sức, không ngờ lão già kia mạng sống thật lớn. Quả thực đáng tiếc.”

Ngọc Lưu Thành bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ, giọng đầy giễu cợt nói.

“Nghịch tử, ngươi điên rồi hay sao?”

Ngọc Kỳ Lân không thể tin vào sự thật trước mắt mình. Mặc dù ông biết Ngọc Lưu Thành dã tâm không hề nhỏ nhưng ông không ngờ con trai thứ của mình lại điên cuồng đến như vậy.

“Điên sao? Không hề, ta chỉ đang quét sạch rác trên con đường của ta mà thôi.”

Ngọc Lưu Thành tỏ ra vô cùng ngạo mạn, ông ta không hề quan tâm đến ánh mắt tức giận của những người đang đứng trước mặt mình.

“Ngọc gia chủ, con trai của ông quá ngông cuồng không xem ai ra gì. Chúng ta sẽ thay mặt ông dạy dỗ hắn một chút.”

Tất cả những người ở đây thân phận đều vô cùng cao quý, bị một hậu bối mắng chửi, làm sao bọn họ có thể để yên được. Hơn nữa, đây là cơ hội tốt để giảm bớt thực lực của Ngọc gia. Không ít người lúc này liền nhanh chóng tiến lên muốn nhanh chóng lấy mạng của Ngọc Lưu Thành trước khi Ngọc Kỳ Lân kịp phản ứng.

Là một người cha, Ngọc Kỳ Lân không thể đứng yên nhìn con trai của mình gặp nguy hiểm được. Nhưng khi ông định ra tay ngăn cản thì lại những người còn lại cản bước.

“Ngọc gia chủ, ngươi ngoan ngoãn đứng yên ở đây cho bọn ta. Con trai của ông đắc tội với nhiều người như vậy, chịu một chút đau đớn xem như là bài học cho hắn.”

Ngọc Kỳ Lân biết đám người đang lo sợ Ngọc gia có được truyền thừa, thực lực tăng vọt nên muốn tìm cách kìm hãm lại. Chính vì vậy mà ông biết rằng, nếu ông không ra tay, Ngọc Lưu Thành chắc chắn sẽ phải chết.

“A…a…cứu… mau cứu ta…”

Khi Ngọc Kỳ Lân đang muốn ra tay thì bất ngờ những âm thanh la hét thảm thiết vang lên. Ở phía trước, đám người muốn vây giết Ngọc Lưu Thành lúc này đang lăn lộn gào thét dưới đất, da của bọn họ lúc này đã chuyển sang màu xanh, thất khiếu không ngừng chảy máu.