Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 125: 125




Ninh Tri đang chuẩn bị rời khỏi thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài, chắc là tên đầu đinh đã quay trở lại.
Lúc này cô đã quan sát, trong nhà không có bất cứ thứ gì có thể cầm lên để làm vũ khí cả, viên gạch ban nãy cũng là nhặt ở góc tường.

Mà trong căn phòng nhỏ thì càng thêm trống trải, trừ chiếc giường gỗ ra thì cũng chỉ có một chiếc ghế gỗ ở bên cạnh thôi.
Có lẽ bọn bắt cóc đã cất hết những thứ khác đi rồi.
Ninh Tri cố gắng dặn mình bình tĩnh lại, cô nói với Lục Tuyệt: "Nếu người đàn ông ngoài kia đi vào thì anh chạy thẳng ra ngoài luôn nhé.

Cửa bên ngoài không khóa, anh cứ việc chạy thẳng, không cần quan tâm tới em.

Em sẽ nhanh chóng đến tìm anh."
Cô phải ở lại để đối phó với tên đầu đinh.
Bờ môi mỏng của Lục Tuyệt khô đến mức bong da, tái nhợt, anh nắm chặt lấy tay của Ninh Tri: "Chị gái kỳ lạ, đi chung đi."
Cô từ chối: "Không được, em dạy dỗ bọn người xấu xong sẽ đến tìm anh."
Lục Tuyệt không biết đánh nhau, hơn nữa anh đã bị thương rồi, cần phải mau chóng rời khỏi đây.
Trong đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt toàn là hình bóng của Ninh Tri, anh siết chặt tay cô không buông, đôi mắt trong sáng mang vẻ cố chấp.

Anh nhìn cô, kiên quyết lên tiếng: "Đi chung."
Ninh Tri biết, Lục Tuyệt không muốn bỏ cô lại.
Cô thở dài, hai tay đặt lên mặt của Lục Tuyệt, hôn mạnh lên môi anh một cái: "Được, đi chung."
"Lát nữa anh phụ trách thu hút sự chú ý của tên đầu đinh, còn em ở phía sau đánh úp." Ninh Tri hung hăng nghiến răng, cùng lắm thì cô liều chết với bọn chúng.
Đôi mắt đen tuyền của Lục Tuyệt sáng lên, anh bảo vệ chị gái kỳ lạ.
Bên này Ninh Tri vừa dứt lời, tên đầu đinh ở bên ngoài vừa chạy ra tìm người mà không có thu hoạch gì hết, nhớ tới cửa căn phòng nhỏ chưa khóa nên lại vội vàng chạy về, muốn khoá cửa của căn phòng này lại.

"Sao tay mày tháo dây được thế?"
Thấy Lục Tuyệt đúng trong căn phòng nhỏ, tên đầu đinh cầm thanh gỗ khiếp sợ vô cùng.
Lúc nãy hai tay và hai chân của Lục Tuyệt vẫn bị trói chặt, vậy mà bây giờ lại được cởi trói ra rồi.
Đột nhiên hắn ta nghĩ tới trán của đồng bọn bên ngoài bị chảy máu, ngất xỉu, đầu đinh siết chặt cây gậy, đe doạ Lục Tuyệt: "Đại ca của bọn tao sắp tới rồi, không muốn ăn đòn nhiều hơn thì phối hợp cho tử tế đi, tự trói hai chân mình lại."
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt nhìn về một nơi nào đó, hoàn toàn không thèm đếm xỉa anh ta.
Tên đầu húi cua cười mỉa, cầm cây gậy xông lên trước dạy dỗ Lục Tuyệt: "Lúc bố mày đánh nhau thì mày vẫn chỉ là thằng anh chưa dứt sữa thôi, đúng là chán sống rồi."
Ninh Tri thấy cây gậy sắp đánh lên người của anh thì vội kéo anh ra.

Sau đó cô quay người, nhấc chiếc ghế gỗ bên cạnh giường lên không chút do dự.
Đầu đinh vồ hụt, tức đến méo mặt, càng thêm hung hăng vung gậy về phía Lục Tuyệt: "Mày..."
Một giây sau, đầu đinh lập tức khựng lại.
Đôi mắt của hắn sợ đến trợn tròn, miệng không kịp khép lại: "Ghế gỗ, ghế gỗ đang bay..."
Hắn còn chưa nói hết câu, chiếc ghế gỗ đã hung hăng đập lên người hắn.

Đầu đinh sợ đến mức vô thức che đầu mình lại.
Ninh Tri hung hăng đập xuống, ghế gỗ lệch một chút, rơi xuống bả vai của đầu đinh.

Hắn đau đến mức mặt co rúm hết lại, hít ngược một hơi.
"Lục Tuyệt, chạy mau." Ninh Tri định để anh nhân cơ hội này mà chạy trước, cô giữ chân đầu đinh.
Lục Tuyệt không lên tiếng, anh chạy xộc về phía đầu đinh.

Ngay lúc đầu đinh còn chưa hoàn hồn, anh lập tức đầm một phát lên người hắn.

Phải bảo vệ chị gái kỳ lạ.
Hai người xông lên đánh.
"Lục Tuyệt!" Ninh Tri lo lắng nhìn anh.
Trên người anh bị thương, cũng chưa từng đánh nhau.

Còn đầu đinh thì hiển nhiên là thường đánh nhau, thân thủ rất tốt, Lục Tuyệt rất dễ chịu thiệt.

Cô lo lắng anh sẽ bị hắn làm bị thương.
Ninh Tri nghiến răng, vội nhặt cục gạch lúc nãy đặt ở dưới đất lên.
Đầu đinh trơ ra ăn hai cú đấm của Lục Tuyệt, hắn không ngờ tên ngốc này không những xương cứng không sợ đau mà cú đấm lại có lực tới vậy.
Hắn nôn ra một ngụm máu dưới đất, một tay nhặt cây gậy lên, định vụng về phía đầu của Lục Tuyệt lần nữa.

Một giây sau, đầu hắn lập tức đau nhói.
Đầu đinh quay đầu lại, thấy một miếng gạch đang bay giữa không trung, tiếp tục đập vào người hắn thêm phát nữa.
Lần này hắn nhanh nhẹn né qua một bên, nhếch nhác bò lăn dưới đất.
"Cụ bà nó, cái quái gì thế? Tại sao cục gạch lại biết bay?"
Đầu đinh vừa mới bị ghế gỗ đập một phát, vốn còn ngáo ngơ.

Bây giờ lại thấy ngay cả cục gạch cũng bay lên, làm hẳn hoảng sợ đến mức không nói nên lời.
Ninh Tri không tha cho hắn, cục gạch trong tay cô lại đập về phía hắn lần nữa.
"Gặp ma rồi."

Đầu đinh vội vàng bò dậy, cục gạch lướt qua mặt hắn, mặt hắn lập tức bị cọ rách da.
Đầu đinh vùng cây gậy, đến giọng nói cũng đang run rẩy, sau đấy hắn bỗng nhớ đến cái trán bị chảy máu của Hắc Tử, lẽ nào là bị cục gạch này đập trúng ư?
Hẳn sợ đến mức nghẹn ngào: "Người nào vậy? Ra đây đi! Đừng có ở đây mà giả thần giả quỷ."
Cây gậy xuyên qua người của Ninh Tri, Lục Tuyệt bị dọa sợ tới mức thốt lên: "Chị gái kỳ lạ."
"Em không sao." Ninh Tri thấy hai chân của đầu đinh đang không ngừng run rẩy, tay thì siết chặt cây gậy mà quơ loạn xạ, hoảng loạn nhìn khắp nơi.
Thế này...!lẽ nào là sợ ma rồi à?
Ninh Tri thử vươn tay siết chặt cây gậy của đối phương, đầu đinh ngơ ngác, hắn kéo kéo cây gậy mà hoàn toàn không kéo nổi: "Ma, ma, đúng là có ma thật rồi..."
Đầu đinh buông cây gậy ra, hai chân run rẩy lùi về sau, có thể thấy hắn bị doạ đến mức hai chân muốn nhũn ra luôn rồi.
Nhìn là biết làm nhiều chuyện xấu nên mới sợ ma.
Ninh Tri nhếch môi, cô không hề nương tay, dưới ánh mắt hoảng sợ của đầu đinh, cục gạch lập tức đập thẳng lên đầu hắn, sau đấy cả người hẳn từ từ ngã khuỵu xuống.
Nếu Ninh Tri biết trước đầu đinh sợ ma thì cô đã chẳng cần phải kiêng dè gì nhiều, cứ dọa ma hẳn luôn cho rồi.
"Chúng ta đi thôi."
Ninh Tri không kịp nghĩ nhiều, nhét cây gậy vào trong tay của Lục Tuyệt, tay còn lại nắm lấy tay anh.
Hai người chạy ra ngoài.
Lúc cả hai đi ngang qua cái bàn, ánh mắt của Ninh Tri nhìn sang điện thoại trên mặt bàn.
Cô lấy điện thoại, dùng ngón tay của người đàn ông kia mở khóa, sau đó kéo Lục Tuyệt điên cuồng chạy ra ngoài.
Ninh Tri không biết lái xe, bình thường đều là ngồi xe thôi.

Bây giờ cô vô cùng hối hận khi mình không học lái xe.
Cô kéo Lục Tuyệt vừa chạy ra ngoài vừa chuẩn bị gọi điện thoại.
Trên màn hình, điện thoại chỉ còn lại ít pin, chắc cũng sắp tắt máy.
Ninh Tri lập tức đổi thời gian một phút hiện thân, gọi thẳng cho mẹ Lục.
Cô cần phải mau chóng liên hệ nhà họ Lục, kêu người đến cứu Lục Tuyệt.
Khi cô gọi đi, điện thoại cứ reo mãi mà không có ai nghe máy.
Ninh Tri thấp thỏm lo lắng, rất sốt ruột và dằn vặt, cô lo một giây sau thì điện thoại hết pin.
Qua một lúc, cuối cùng cũng có người nghe máy.

Hơi thở của Ninh Tri rất vội: "Mẹ, mau đến cứu Lục Tuyệt đi."
Tốc độ nói của Ninh Tri rất nhanh: "Lúc nãy Lục Tuyệt bị nhốt trong một ngôi nhà gạch đỏ bỏ hoang, con không biết đây là nơi nào cả.

Bên cạnh phòng có núi, phía trước có rừng cây.

Bên ngoài rừng cây là đường cái, gần đó không có nhà ở.

Điện thoại sắp hết pin rồi, mọi người phải mau chóng cử người qua đây đi ạ."
Ở đầu dây bên kia, mẹ Lục nghe thấy giọng của cô gái xa lạ, bà vừa khiếp sợ lại vừa hoảng hốt, vừa không dám tin vào lời đối phương nói.
Giọng của mẹ Lục khàn đi, mang vài phần run rẩy: "Tiểu Tuyệt sao rồi? Cô là ai? Sao cô biết Tiểu Tuyệt ở đâu?"
Ninh Tri biết mẹ Lục đang nghi ngờ mình, cô nhanh chóng giải thích: "Lục Tuyệt đang ở bên cạnh con, bây giờ anh ấy đã bình an vô sự nhưng bị thương rồi ạ."
"Tiểu Tuyệt bị thương ư?" Nghe nói con trai mình bị thương, mẹ Lục không nhịn được mà ta khóc lên.
Ninh Tri nhanh chóng đặt điện thoại bên tai của Lục Tuyệt: "Anh mau chào mẹ đi."
Lục Tuyệt nghe Ninh Tri cũng gọi mẹ như mình, đôi mắt đen láy của anh sáng ngời, ngoan ngoãn nói chuyện điện thoại: "Không sao, con."
"Tiểu Tuyệt!"
Đầu dây bên kia, mẹ Lục trước giờ luôn tạo nhã, vậy mà lần đầu tiên mất kiểm soát mà vỡ giọng: "Tiểu Tuyệt, con sao rồi? Bây giờ con đang ở đâu? Con bị thương có nghiêm trọng không?"
Ninh Tri nhận cuộc gọi, cô nói với mẹ Lục: "Điện thoại sắp hết pin rồi, bây giờ không cách nào trò chuyện với mẹ.

Con sẽ gửi định vị, mẹ lập tức cho người qua đây đi ạ, con lo bọn bắt cóc sẽ quay lại."
Mẹ Lục vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lại hoang mang.

Bà ấy còn chưa kịp hoàn hồn thì điện thoại đã cúp máy.
Ninh Tri cúp máy, nhanh chóng gửi vị trí cho mẹ Lục, ngay lúc gửi đi thì điện thoại hết pin, tắt máy.
(*: Đoạn này có vẻ tác giả bị lỗi nội dung rồi :< đến câu thoại cũng na ná đoạn nữ 9 gọi điện ở chương trước, mong mọi người "hoan hỷ bỏ qua" nha :.