Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 23: Tàng Thư Các



Khương Vân quá nhạy cảm, vừa mới xuất cốc đã cảm thấy có người đang theo dõi mình, nhưng vừa quay người lại thì đối phương cũng phản ứng rất nhanh, liền chui vào sơn cốc.

Giờ phút này Lục Tiếu Du cũng đã tiến vào sơn cốc, bây giờ hắn muốn vào sơn cốc thì cũng không có người dẫn đường, trầm ngâm một lát thì hắn chỉ có thể quay người rời đi.

Chỉ là hắn đã nhớ kĩ hình dáng nam tử kia, hắn mặc quần áo như vậy thì là một tên tạp dịch đệ tử, vậy khả năng hắn hãm hại Lục Tiếu Du không lớn, nhưng chắc cũng có liên quan.

"Được rồi, dùng thân phận hiện tại của ta cũng không cách nào xen vào chuyện của người khác, bất quá cũng may, trong tông cho phép đệ tử luận bàn nhưng nghiêm cấm giết chóc, vậy nên dù có người muốn hãm hại Lục Tiếu Du thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng."

Đối với Khương Vân, quy củ trong Vấn Đạo tông liền như quy củ trong Mãng Sơn, tuyệt không thể vi phạm. Chỉ là hắn không biết, ở cái thế giới này, quy củ là chết, còn người là sống, có thực lực là có thể phá hư quy củ.

Đem sự tình Lục Tiếu Du vứt ra sau lưng, hắn tiến bước vào đại môn Tàng Thư các.

Vừa tiến vào đại môn, hắn liền như bước vào thế giới khác, xung quanh yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng trang sách được lật qua lại mà thôi, hiện lên trước mắt hắn là một tấm bia, trên tấm bia viết mấy hàng chữ, có lẽ là giới thiệu về Tàng Thư các.

Tàng Thư các chia làm bảy tầng, trừ bỏ tầng thứ nhất mọi người đều có thể vô thì còn sáu tầng, tầng thứ hai ít nhất cũng phải có thân phận đệ tử ngoại môn.

Vậy nên số tầng càng cao thì muốn tiến vào thì thân phận cũng phải càng cao, mỗi người chỉ có ba lần vào trong một năm, vậy nên muốn vào thêm thì chỉ có thể kiếm điểm cống hiến để đổi lấy.

Tàng Thư các nghiêm cấm đánh nhau, gây ồn ào, và thư tịch cũng chỉ được xem ở đây, không được mang ra, nhưng nếu có điểm cống hiến thì có chút thư tịch vẫn có thể mang ra.

Khương Vân xem qua tấm bia xong liền rời đi, tiến vào Tàng Thư các.

Tầng thứ nhất Tàng Thư các cực kì rộng lớn, mặc dù có mấy trăm đệ tử ở đây nhưng không hề hiện lên vẻ chen chúc, bốn phía phân loại trưng bày từng hàng giá sách. Trên mỗi cái giá sách đều ghi tên một loại phương diện tu luyện. Nhìn sơ qua ở tầng thứ nhất này sách cũng lên đến con số hàng vạn.

Mặc dù số lượng này làm Khương Vân tắc lưỡi nhưng cái này cũng rất bình thường, dù sao liên quan đến tu luyện là rất nhiều, mà mỗi cá nhân đối với tu luyện lại có kiến giải khác nhau, cho nên sách cũng rất nhiều, nội dung cực kì phong phú.

Chỉ là những sách này giá trị cũng không lớn, vậy nên tông môn mới có thể để cho đệ tử đọc giúp nâng cao chút tri thức.

Khương Vân cũng không gấp gáp tìm thư tịch luôn mà đi xem hết một vòng, lúc này mới đi về một hướng giá sách mình cần, tìm được một quyển sách khá nặng.

Cái nội dung quyển sách này là tu luyện cơ bản.

Khương Vân không ngừng lật từng trang xem, sắc mặt của hắn cũng từ từ âm trầm xuống.

Đằng đằng một ngày về sau, Khương Vân mới bỏ cuốn sách xuống, không nói một lời rời Tàng Thư các về Tàng phong.

Trên đường đi, sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm, trầm mặc không nói một lời, chỉ có bước chân nhanh mà thôi.

Thậm chí hắn biết có người đang theo dõi mình nhưng hắn cũng mặc kệ, chỉ có hướng Tàng phong đi tới.

"Dừng lại"

Bỗng sau lưng Khương Vân vang lên một thanh âm băng lãnh.

Khương Vân dừng bước nhưng cũng không quay đầu lại, cũng không có mở miệng, không nhúc nhích cứ như một bức tượng.

Sau lưng Khương Vân là một nam tử gầy gò có gương mặt âm trầm, sau lưng hắn mang một lệnh bài hình rồng màu lam, hiển nhiên là đệ tử ngoại môn Bách Thú phong. Bên cạnh hắn còn có một con hổ toàn thân màu vàng.

Nhìn Khương Vân, nam tử không nhịn được nhíu mày, nhìn về phía con hổ cười lạnh nói: "Chỉ là một tên tạp dịch đệ tử lại còn dám tự cao tự đại, xem ra không cho ngươi chút giáo huấn là không được. Lên, cắn đứt một cánh tay của hắn, cho hắn nhớ lâu một chút."

Lời hắn vừa dứt, con hổ kia liền nhảy vồ đến chỗ Khương Vân, miệng mở to hướng cánh tay Khương Vân cắn đến.

Khương Vân lúc này mới quay đầu, trong mắt bắn ra hung quang, lạnh lùng nhìn thoáng qua con hổ.

Mặc dù giờ phút này Khương Vân không có thả ra khí tức đặc thù kia, nhưng đầu lão hổ này còn cao hơn Thanh Quang Lang nhất giai, cảm giác cũng cao hơn rất nhiều. Dưới ánh mắt chăm chú của Khương Vân, trong lòng nó phát lạnh, vậy mà thân thể trên không trung mạnh mẽ cải biến phương hướng.

Một màn này để nam tử khô gầy kia không hiểu, hắn nghĩ không ra sao lão hổ này lại có phản ứng như vậy?

Ngay thời khắc lão hổ thay đổi phương hướng, Khương Vân vươn một ngón tay điểm vào cổ nó.

"A"

"Rống"

Hai tiếng kêu đồng thời vang lên, đó là từ lão hổ và nam tử kia, hắn là chủ nhân lão hổ kia, tự nhiên biết rõ một chỉ kia của Khương Vân điểm trúng điểm uy hiếp của lão hổ.

"Oanh"

Lão hổ trùng điệp té ngã trên mặt đất, nam tử liền xông đến, nhìn lão hổ đang không ngừng lăn lộn thống khổ trên mặt đất, mắt hắn lộ ra vẻ tàn khốc nói: "Ngươi dám đả thương thú sủng của ta, ta giết ngươi!"

Vừa dứt lời, hai tay nam tử liền đánh ra một cái ấn quyết, gương mặt của hắn vậy mà chậm rãi nổi lên một chút lông tơ, một cỗ khí tức khổng lồ trên thân thể hắn cũng từ từ kéo lên.

"Khụ khụ"

Đúng lúc này, một tiếng kho khan bỗng nhiên truyền đến, ngay sau đó Đông Phương Bác liền xuất hiện trước mắt nam tử khô gầy, nói: "Vị sư đệ này, ta cùng Phong chủ các ngươi đã mấy ngày không gặp, hay ngươi cùng ta đi gặp hắn một chút."

Nhắc tới cũng kỳ, Đông Phương Bác nói câu này như mang theo ma lực vậy, khí tức của nam tử đang kéo lên cũng liền cấp tốc rút đi, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Chỉ một lát sau, hắn khôi phục bộ dáng như cũ, đưa tay vỗ bên hông một phát, một vệt kim quang bắn ra, bao trùm hắn và lão hổ, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ còn một giọng nói quanh quẩn: "Tiểu tạp dịch, ngươi nhớ kĩ ta là Hứa Thành Sơn, hôm nay ngươi đả thương sủng thú của ta, ta sẽ nhớ kĩ. Còn có, sự tình của Lục Tiếu Du ngươi cũng bớt nhiều chuyện."

Đối với Hứa Thành Sơn xuất hiện rồi rời đi, Khương Vân cũng không để vào mắt, lúc này hắn chắp tay đối với Đông Phương Bác cảm ơn, liền tiến vào Tàng phong, đi vào tiểu viện của mình, khép cửa phòng lại.

Nhìn xem Khương Vân rời đi, Đông Phương Bác há hốc mồm muốn nói cái gì, nhưng nhất cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, không có mở miệng, hắn có thể nhìn ra, Khương Vân rõ ràng là gặp cái gì hoang mang, tâm thần có chút không tập trung.

Trở về phòng, Khương Vân không có tu luyện mà nằm trên giường, nhắm mắt lại, một lúc sau như học thuộc lòng nói: "Đạo sinh vạn vật, vạn vật đều có thể tu đạo, chỉ là căn cứ tộc đàn khác biệt, phương thức tu luyện cũng khác nhau."

"Nhân tộc, hấp thu là linh khí thiên địa."

"Yêu tộc, hấp thu là Tinh Hoa Nhật Nguyệt."