Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 2: Bẩm sinh



Trong phòng lúc này như tiên cảnh, hơi nước lượn lờ, mà lại mùi thơm nức mũi, ở chính giữa đặt một cái thùng gỗ lớn gác ở trên đống lửa, lờ mờ có thể thấy được bên trong nổi lên lơ lửng một đống cỏ cây, xương thú.

Cái này không phải là ngâm bồn tắm bình thường, mà là ngâm dược tắm.

Bên cạnh thùng gỗ là một lão già tóc trắng xóa, lưng hơi còng, mắt híp, tay cầm một cây gỗ không ngừng khuấy nước nóng trong thùng.

Nhìn lão giả này, trong lòng Khương Vân thấy ấm áp, đây chính là gia gia Khương Vạn Lý, may là có gia gia thì mình mới có thể sống đến ngày hôm nay.

"Gia gia" Khương Vân hướng về phía Khương Vạn Lý kêu lên, rồi cởi hết y phục trên người nhảy vào thùng gỗ.

Không có da thú che chắn, bây giờ mới thấy rõ trên thân thể Khương Vân vết thương chằng chịt, nhìn qua dữ tợn, đáng sợ.

Nhất là sau lưng hắn, mấy đạo vết thương, từ xa nhìn lại lờ mờ xếp thành một đường vân văn tự mơ hồ.

Chỗ sâu trong Mãng Sơn, hung thú thành đàn, nguy cơ tứ phía, hằng năm đặt mình ở trong đó liền phải cùng với đám hung thú này vật lộn, đó cũng là lý do thân thể Khương Vân nhiều vết thương như vậy, duy chỉ có những đường vân sau lưng hắn là do hắn bẩm sinh đã có, cũng bởi vì như vậy mà Khương Vạn Lý mới đặt tên cho hắn là Khương Vân.

Việc ngâm trong bồn tắm như này, Khương Vân đã quen rồi, bởi vì hắn đã ngâm trong bồn tắm từ lúc còn bé.

Ngâm trong bồn tắm, nghe thì có vẻ sung sướng nhưng hoàn toàn ngược lại, những cỏ cây xương thú kia tồn tại dược tính sẽ mãnh liệt kích thích vào thân thể, mà chỉ là việc ngâm trong nước sôi như kia cũng đã không phải người bình thường có thể làm được.

Khương Vân nhớ lần đầu mình ngâm dược tắm, cứ ngỡ gia gia muốn luộc mình ăn rồi.

Cũng may hắn kiên trì vì biết đây là gia gia muốn tốt cho hắn, để cho hắn có thể cường kiện thân thể của mình.

Mặc dù không thể tu luyện, nhưng những năm gần đây ngâm trong dược tắm, lại để tố chất thân thể của hắn mạnh hơn xa đồng lứa.

Khương Vân nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ nóng rực kia, cùng các loại dược tính không ngừng kích thích thân thể.

Cho đến mấy canh giờ về sau, bên tai Khương Vân vang lên tiếng của Khương Vạn Lý:" Vân oa tử, ngươi muốn tu luyện sao?"

"Soạt" một tiếng, Khương Vân nhảy ra khỏi mặt nước, mặt mũi tràn đầy chấn kinh nhìn gia gia trước mắt, trong lúc nhất thời kích động không nói ra lời.

Mặc dù Khương Vân chưa hề rời đi Thập Vạn Mãng Sơn nhưng hắn cũng biết, ngoài Thập Vạn Mãng Sơn là một mảnh thiên địa bao la rộng lớn, mà thế giới đó tồn tại Nhân tộc, Yêu tộc, Quỷ tộc, vạn tộc san sát, nhưng mặc kệ là gì thì đều hướng đến tu luyện.

Liền nói như Khương thôn, cái thôn trang gần như ngăn cách này, từ già đến trẻ, hằng ngày đều nỗ lực tu luyện.

Tu luyện, nói điều đơn giản nhất là cường kiện thân thể, mà lớn hơn là có thể phiên vân phúc vũ, trường sinh bất lão, cùng thiên địa đồng thọ.

Mình đương nhiên muốn.

Chỉ là hắn đã hỏi qua gia gia rất nhiều lần, gia gia chỉ nói thể chất của mình khác biệt, cho nên không thể tu luyện, thế nhưng hôm nay sao gia gia lại đột nhiên hỏi vấn đề như vậy.

Chẳng lẽ gia gia có thể tìm biện pháp giúp mình có thể tu luyện.

Nhìn xem Khương Vân khuôn mặt kích động, đôi mắt Khương Vạn Lý lại càng híp nhỏ hơn, thành một cái khe.

"Muốn"

Khương Vân vừa đáp lời, Khương Vạn lý liền hỏi: "Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn tu luyện là vì cái gì?"

Khương Vân trầm mặc.

Bởi vì chính hắn cũng không hiểu, hắn muốn tu luyện cũng không phải để cường kiện thân thể, hay trường sinh bất lão à.

Chỉ là hắn từ lúc còn nhỏ đã một lòng muốn tu luyện.

Bẩm sinh, bẩm sinh đã có!

Khương Vạn Lý biết Khương Vân đang nghĩ cái gì, cũng không cần câu trả lời của Khương Vân: "Tốt, có ý nghĩ tu luyện như vậy là được rồi."

"Ầm ầm"

Đột nhiên một tiếng vang thật lớn từ xa truyền đến cắt ngang Khương Vạn Lý.

"Người Phong thôn lại đến."

Khương Vạn Lý tựa như biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, gương mặt lạnh lẽo, nheo hai mắt lại bạo phát ra hai đạo tinh quang, lập tức xoay người, mở cửa phòng đi ra.

So với Khương Vạn Lý, sắc mặt Khương Vân hắn càng trở nên khó coi hơn, bởi vì người Phong thôn đến, là vì hắn.

Thập Vạn Mãng Sơn, diện tích cực lớn, ngoại trừ Khương thôn còn có rất nhiều thôn xóm khác, mặt dù nước sông không phạm nước giếng nhưng thỉnh thoảng vẫn có một chút ma sát nhỏ.

Phong thôn, là thôn gần Khương thôn nhất, thực lực tổng hợp thì cũng mạnh hơn Khương thôn một chút.

Hai thôn bởi vì gần nhau nên có mâu thuẫn không ngừng, nhưng chỉ là mâu thuẫn nhỏ, nhưng từ khi Khương Vân đến Khương thôn, mâu thuẫn đó lại trở nên gay gắt.

Khi Khương Vân còn nhỏ, cứ cách một đoạn thời gian là Phong thôn lại đến Khương thôn nháo, gây sự, mục đích chủ yếu là muốn bắt Khương Vân đi.

Lý do chúng muốn bắt mình đi, Khương Vân cũng không biết, hắn chỉ cảm giác được bọn chúng coi mình như bảo vật, bởi vì mỗi khi người Phong thôn nhìn hắn, đôi mắt đều hiện lên vẻ tham lam.

Về sau không biết Khương Vạn Lý dùng biện pháp gì, từ năm mười tuổi về sau không thấy Phong thôn đến nữa, nhưng không ngờ bây giờ bọn chúng lại tới.

Khương Vân nhảy ra khỏi thùng gỗ, mặc áo da thú vào rồi ra ngoài.

Giờ phút này, các phụ nữ trẻ em Khương thôn đều bị nhốt ở trong nhà, chỉ có khoảng ba mươi thanh niên nam tử đứng chắn ở cửa thôn, nhìn chằm chằm đám người hung hãn phía trước.

Phong thôn so với Khương thôn thì lại thêm mấy phần huyết tinh tàn bạo.

Nhìn qua khe hở, Khương Vân cũng thấy đại môn đã bị phá thành mảnh nhỏ.

Cái này khiến lòng của hắn xiết chặt, hành vi đem đại môn của thôn khác phá đi có nghĩa là trần trụi tuyên chiến.

Hiển nhiên, Phong thôn lần này muốn làm cho bằng được.

Khương Vân nắm đấm xiết chặt, tiến tới đám người.

"Phong Lăng" Khương Vạn Lý đứng phía trước đám người Khương thôn, hai mắt híp chặt nhìn chằm chằm vào một đại hán cao hai trượng, lạnh lùng nói: "Sáu năm không gặp lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, lời của Liễu Thiên Nhân mà ngươi cũng dám không nghe sao?"

Nghe được câu này đám người Khương thôn lập tức hiểu được, bởi vì thôn mạnh nhất Thập Vạn Mãng Sơn đó là Liễu thôn, trưởng thôn Liễu Thiên Nhân càng là người mạnh nhất.

Khương Vạn Lý mượn tên tuổi Liễu Thiên Nhân đè ép Phong thôn sáu năm trời, khiến bọn chúng không dám đến Khương thôn nhốn nháo nữa.

Phong Lăng lè lưỡi liếm liếm bờ môi của mình, cười gằn nói: "Trước kia ta còn e ngại một chút Liễu Thiên Nhân, nhưng giờ hắn không đủ gây sợ nữa rồi, hôm nay một là ngươi giao ra Khương Vân,hai là ta sẽ huyết tẩy Khương thôn các ngươi."