Đào Đào Ô Long

Chương 2: Ninh Gia





Editor: Bống Bống Bang Bang
Không gian ở bên trong xe bịt kín, người đàn ông bên cạnh tự hồ cũng không có ý định chỉnh điều hòa, độ ấm rất thấp, trong không khí loáng thoáng mùi thuốc anh ta vừa hút.
Tô Đào ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ phía trước, trên cổ quấn khăn quàng cổ màu trắng, đầu hơi rũ xuống, nửa khuôn mặt đều chôn trong khăn.

Cô không để ý mặt mũi vẫn luôn nhìn trộm anh ta, cũng không nghĩ biểu hiện quá co quắp cho nên vẫn luôn cầm điện thoại nói chuyện phiếm.
Bên kia, Chung Giai Giai giờ phút này điên cuồng spam Wechat.
Chung Giai Giai: [Đm! Tiểu Đào? Cậu đoán tớ vừa mới phát hiện được sự tình gì đi?]
Chung Giai Giai: [Chủ chiếc xe thể thao kia đến đón cậu! Nhìn anh ta lần đầu tiên liền cảm thấy quen mắt! Tớ vừa mới điều tra!]
Tô Đào không biết cô nói chính là ý tứ gì, mấp máy môi, ngón tay trên màn hình gõ mấy chữ.
Tô Đào: [Tớ cũng cảm thấy quen mắt...]
Tô Đào không biết Chung Giai Giai phát cái này liên tiếp cho mình chính là có ý tứ gì, đầu nói tay nhấn vào một chút, giao diện giây tiếp theo liền chuyển sang trang chủ tin tức giải trí đầu tiên, kèm mấy tấm ảnh chụp.
Cô còn không nhìn kĩ, trong xe yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một trận tiếng chuông.
Tô Đào hoảng sợ, liền có chút chột dạ, hoảng loạn tắt màn hình điện thoại, tiếp theo quay đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn ra phía cửa sổ.
Người đàn ông bên kia căn bản không chú ý tới động tác nhỏ của cố, nhấn nghe.
"Nói."
Âm thanh của người đàn ông thật ảm đạm, lười biếng.
Khi nói chuyện, một tay đắp tay lái, khuỷu tay bên kia để ở cửa sổ, lười nhác chống đầu.
Bên kia phát ra tiếng của nam, "Tiểu Ninh gia, anh....!lại lên hot search."

Anh tựa hồ không quá để ý, "Ồ" một tiếng.
"Kia...Lần này cần xóa sao?"
"Xóa cái gì?" Âm thanh cười như không cười, làm người khác cảm thấy có chút ngả ngớn, "Cơ hội được lên hot search miễn phí như vậy rất khó có được, đương nhiên muốn ở lâu một chút.

Giám đốc Ninh của chúng ta không phải đang cho người mở rộng hạn mục mới sao? Vừa lúc cho ông ta thêm một chút nhiệt độ."
"Chính là..."
"Chính là cái gì mà chính là? Được rồi, không có tâm tình nghe cậu nói mấy lời vô nghĩa, cúp máy đây."
Cuộc trò chuyện bị mạnh mẽ cắt đứt, bên trong xe lại quay về vẻ yên tĩnh.
Tô Đào đem những lời người đàn ông kia vừa nói thu vào tai, cô yên lặng đánh giá cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, không khỏi lâm vào những suy nghĩ sâu xa.
Người này thoạt nhìn bối cảnh không quá đơn giản...!
Ba cô mấy năm nay cũng không ở trong nước, những người bạn cũ cô cơ hồ đều biết, không hề nhớ có nhân vật này a.
Đèn giao thông phía trước vừa vặn sang đèn đỏ, người đàn ông một chân dẫm phanh lại, ngừng xe giữa dòng xe cộ.
Tô Đào trong nháy mắt thu hồi lại những suy nghĩ, tinh thần cũng một lần nữa có chút căng thẳng.
Anh thừa dịp xe dừng lại, thuận tay lấy từ hộp trữ đồ móc ra hai viên kẹo đường bạc hà.

"Người bạn nhỏ, ăn kẹo đường không?"
Tô Đào có chút kinh ngạc khi anh mở miệng, thời điểm quay đầu qua xem, vừa vặn trúng tầm mắt đối phương.
Cặp mắt đào hoa đẹp kia giờ phút này hơi rũ xuống, lười nhác nhìn cô.
Cô không kịp đáp lại, giây tiếp theo, liền có cảm giác thứ gì nhảy qua giữa không trung, một viên kẹo đường đáp xuống ổn định trong lồng ngực.
Đây là kẹo đường bạc hà nhập khẩu, giấy gói kẹo màu xanh biển, in một dòng chữ tiếng Anh.
Tô Đào không nhìn kỹ, đem viện kẹo cầm lấy, cúi thấp đầu, mềm mại nói với người bên cạnh một câu "Cảm ơn".
Anh không để ý, đảo mắt nhìn đèn xanh sáng lên, nhấn ga một lần nữa đem xa chạy ra ngoài.
Khoảng chừng hơn mười phút sau, xe quẹo vào khu biệt thự phía nam Bắc Thành.
Khu vực này chỉ dành cho người có tiền, Tô Đào lớn lên là người địa phương Bắc Thành, tuy rằng đối với khu vực này cũng không phải quá hiểu biết nhưng cũng có nghe qua.
Xe thể thao dừng lại vững vàng ở giữa sân trước của một căn biệt thự.

Sau khi tắt lửa, hắn cầm rương hành lí của Tô Đào, cùng cô xuống xe.
Anh đi đến cửa biệt thự, nhấn mở mật khẩu, rồi đem cặp sách cùng hành lí vào cho cô.
"Cô vào trước đi, tôi hút điếu thuốc."
Tô Đào " Ân" một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, cửa lớn ở phía sau cô "Tích" một tiếng, một lần nữa khép lại.
Đôi tay nhỏ của Tô Đào nắm chặt rương hành lí.
Cô đơn giản đánh giá bốn phía một chút, lúc này một trận tiếng bước chân ngày càng gần, một bà lão xuất hiện trước mắt Tô Đào.
Bà mang một cái tạp dề dính đầy bột, sau khi thấy Tô Đào phản ứng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cả khuôn mặt tràn đầy ý cười.
"Tiểu Tô Đào?"
Đôi mắt trong trẻo của Tô Đào không tự giác trừng lớn.

".....Bà Ninh?"
Cô vừa nói xong, trong đầu bỗng nhiên lại nhớ đến người đàn ông vừa đón mình trở về kia.

Nếu bà Ninh nói tới đón mình, kia có thể là....-
Nếu ông Ninh kêu Ninh Lam, lần đầu tiên nhìn thấy cô đại khái là hồi lớp một.
(Nguyên convert là tiểu học năm nhất tả hữu, mình không biết dịch sao nên cứ nôm na là lớp 1 nha, bạn nào biết thì comment cho mình biết với)
Cô không biết họ cùng ba cô quen nhau như thế nào, chỉ biết thời gian ba cô nằm viện, cô thường dẫn người tới thăm ông.
Sau cô lại cùng ba cô xuất viện về nhà, bà Ninh cũng thường qua thăm.
Khi đó, bà đối xử rất tốt với Tô Đào, mỗi lần tới sẽ tặng cô váy đẹp cùng đồ ăn vặt, cho nên cũng không tính là không quán thân nhưng cô cũng không quên người bà hiền lành này.

Lúc này, bà Ninh nhìn Tô Đào, khóe mắt đuôi lông mày liền lộ ra vẻ hiền từ.

"Nguyên bản chính là bà sẽ tự mình đi đón cháu, nhưng Ninh Dã ca ca lại nói bên ngoài quá lạnh, kêu ta ở nhà chờ nấu ăn cho cháu, nên bà liền kêu anh đi qua."
Tô Đào nghe thấy mấy chữ "Ninh Dã ca ca", tim đập lỡ một nhịp, ánh mắt cũng không tự chủ mà liếc qua bên kia.
Bà Ninh còn đang mải nói chuyện, không thể thấy được sự thay đổi nhỏ của cô.
"Bất quá mấy năm nay có nhiều sự thay đổi lớn, nếu bà đi đón cháu một mình, còn không chắc có thể đến đón cháu được hay không đâu."
"Ba cháu thế nào? Thân thể có khỏe không?"
"Ai, ba cháu chính là quá ngoan cố, thà rằng chấp nhận con mình chịu khổ cũng không muốn làm phiền người khác.

Nhưng nó cũng không nghĩ, cháu vừa mới lớn! Mấy năm nay đều đến không được mấy ngày, a thật là!"
"Bất quá hiện tại cũng rất tốt, có bà Ninh bên cháu, về sau bà sẽ chăm sóc cháu."
Bà Ninh nói tớ đâu, xoa đầu Tô Đào, càng cười càng lộ ra vẻ hiền hậu.
"Bà nghe nói Tiểu Tô Đào mấy năm nay cũng trở thành một người ưu tú? Còn vài lần đứng nhất? Giỏi quá!"
......
Bà Ninh vô cùng nhiệt tình, một già một trẻ nói chuyện cũng hơn mười phút, dì bảo mẫu vẫn luôn bận rộn bưng trái cây ra, thấy quần áo của Tô Đào cũng chưa thay ra, thấy có chút nhìn không được, liền nhắc nhở cô một tiếng.
Bà lúc này mới lấy lại tinh thần, liên tục gật đầu, "Đúng đúng, cháy lên lầu thay quần áo trước rồi lại nghỉ ngơi một chút, chờ ăn cơm lại kêu cháu xuống, dù sao về sau mỗi ngày cháu đều ở đây, chúng ta còn nhiều cơ hội nói chuyện phiếm."
Tô Đào nhẹ nhàng gật đầu, tiếp theo hướng về phía bà cười nhẹ, má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.

"Cháu cảm ơn bà Ninh."
Bà Ninh thấy nụ cười của cô tâm thì tâm tình vô cùng tốt.
Sau lại bảo dì bảo mẫu dắt Tô Đào đi lên tầng hai vào một gian phòng cho khách, mở cửa phòng xong liền đơn giản hướng dẫn vài câu, bỏ hành lý của Tô Đào xuống, liền đi ra khỏi phòng, sợ quấy rầy cô.
Phòng được sửa chữa quá giống nhau, phong cách đều rất hợp tâm tình của các cô gái, chủ đạo là trắng và hồng nhạt.
Nhưng giờ phút này, Tô Đào căn bản không còn tâm tư để thưởng thức, lúng túng ngồi xuống mép giường, không biết đang nghĩ đến cái gì, vẻ mặt có chút ngốc.

Một lát sau, cô bỗng nhiên thò tay vào túi áo, móc ra một vật nhỏ ------
Là vừa rồi ở trên xe, người đàn ông kia ném viên kẹo đường bạc hà cho cô.
-
Thời điểm Ninh Dã đi vào, Tô Đào đã lên lầu được một lúc.
Anh cơ bản chỉ là muốn ra ngoài hút thuốc, nhưng trên đường liên tục nhận điện thoại, kéo dài đến tận bây giờ.
Bà Ninh còn đang ở phòng khác trò chuyện với dì bảo mẫu, lời trong lời ngoài đều xoay quanh Tô Đào.
Ninh Dã đi qua, cầm chìa khóa xe trong tay ném lên bàn trà, lười nhác đi về phía ghế sô pha đơn ngồi xuống.


Bà Ninh nhìn cái dạng này của hắn, trong lòng liền có chút bực bội.

"Cháu còn có thể đàng hoàng hơn hay không, lớn cả rồi mà vẫn ngồi không ra ngồi.

Ba cháu lúc trước vì chuyện này mà mắng cháu một trận, như thế nào lại quên rồi?"
Bà nội mình vẫn luôn ăn nói sắc bén, Ninh Dã đã sớm thành thói quen, cũng lười để ý.

(Miệng dao găm tâm đậu hủ: Chỉ những người ăn nói thẳng thắn nhưng thật lòng dạ rất tốt.)
Lúc này nghe xong, hắn lười nhác đáp trả một câu: "Sợ cái gì? Ba cháu không phải đã mang theo Ninh Hoài ra nước ngoài rồi sao? Làm gì có thời gian để quản cháu?"
Ý cười trên mặt bà giảm đi vài phần, dì bảo mẫu nhìn ra lại thấy không khí có chút không đúng, liền viện cớ đi vào phòng bếp, để lại phòng khác cho hai bà cháu.
Ninh Dã không để ý chút nào, lười biếng thay đổi dáng ngồi, chuẩn bị gọt quả táo lấy từ bàn trà.
Tay anh rất đẹp, ngón tay sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay còn có mạch máu màu xanh hơi nhô lên.
Kỹ năng gọt hoa quả của hắn rất điêu luyện, chốc lát quả táo đỏ rực đã được gọt vỏ một cách hoàn hảo.
Ninh Dã duỗi tay về phía trước một chút, "Nào, bà nội, mời bà ăn trước".
Bà Ninh nhận quả táo kia, vừa đưa tới bên miệng, chính là cũng không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên dừng động tác.
"Tiểu Tô Đào......!Cháu còn nhớ rõ đi?
Ninh Dã có chút kỳ quái nhìn bà mình, liếc mắt một cái, "Không phải cháu vừa mới đón cô nhóc kia về sao?"
"Không phải, ta hỏi cháu chính là cháu còn nhớ lúc nhỏ đã gặp qua cô bé ấy không?"
"Khi còn nhỏ?" Ninh Dã tùy ý nhớ lại một chút, "Lại là chuyện trăm năm trước sau ạ?"
Bà nhìn anh ở cái dạng này, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra:
"Lần này bà mang đứa nhỏ về đây, một là vì chăm sóc con bé, hai cũng là vì cho các con ở chung một chút, chờ con bé tốt nghiệp đại học, hai đứa liền đính hôn."
Động tác cầm dao của Ninh Dã dừng một chút, một lát, hắn lại hơi giương mắt, thần sắc có chút lạnh.
-
Bống Bống Bang Bang: Ối giồi ôi, một ngày 2 chương =)))) Không ngờ tới, edit nó cũng cuốn thật sự ấy:v Làm cái này cũng vui phết, học được mấy từ Hán-Việt hay hay, mỗi tội tra từ điển hơi cực.

Dịch cứ kéo dài mãi như thế này chắc mỗi ngày ra một chương thui:>
Good night, mình khò đây.

11:54 P.M/ 13.08.2021.