Đánh Mất Em

Chương 14: Thu lưới bắt cá (1)



Dùng bữa ở nhà hàng xong thì họ xuống phố đi bộ về phía nhà thờ để xem chương trình Noel. Ở đây có một cây thông lớn được trang trí cực kỳ bắt mắt. Xung quanh còn có ánh đèn nhiều màu sắc lung linh cùng hướng về sân khấu đang diễn hoạt cảnh về ngày Chúa được sinh ra.

Minh Nhật đưa tay nắm tay cô rất tự nhiên, tựa như họ cũng giống bao cặp đôi khác chứ không phải vừa mới tỏ tình 30 phút trước.

“Đi theo anh, cẩn thận kẻo lạc”

“Dạ”

“Không dạ nữa, anh có phải khách hàng của em nữa đâu nào? Nếu em muốn lễ phép là em vâng một tiếng là được rồi, hoặc nếu lười nói thì chỉ cần nắm tay anh chặt hơn là anh hiểu em đã nghe thấy”

“Vâng”

Minh Nhật mỉm cười hài lòng vì cô đã làm theo đúng ý anh. Khi cô dạ dạ thưa thưa thì không giống với mối tình đầu của anh chút nào, nếu cô nói chuyện bớt khách sáo đi thì sẽ giống cô ấy hơn một chút. Anh quay sang nhìn thì thấy cô đang nhìn về phía cây thông lớn ở ngay trước nhà thờ, có rất nhiều người đang chụp ảnh ở đó.

“Em có muốn đến chỗ cây thông chụp ảnh không?”

“Em có, nhưng mà đông người quá, sợ không chen vào được ạ“

“Anh dẫn em đi, chắc chắn sẽ vào được”

Sau đó anh liền nắm tay cô chặt hơn, cùng cô chen vào đám đông tìm đường đi tới chỗ cây thông khổng lồ. Anh giúp cô chụp một vài bức ảnh, cô nhìn kết quả thì rất hài lòng khen ngợi:

“Anh chụp đẹp ghê, còn đẹp hơn em tự chụp nữa”

Ngay gần đó thì lại có một cô gái khác vừa cấu bạn trai mình một cái mắng: “Chụp cái gì mà mét sáu còn mét mốt thế này, chẳng được tích sự gì”.

Hai người họ bị tiếng mắng của cô gái kia làm giật mình, quay sang hóng chuyện xong lại nhìn nhau cười. Về khả năng chụp ảnh thì anh rất tự tin, bạn gái cũ của anh học báo chí, cô ấy đã đào tạo cho anh về góc máy, cách cầm máy, cách chụp trên các loại phông nền khác nhau để giúp cô ấy chụp ảnh thật đẹp.

“Em thấy không? Bạn trai của người ta không biết chụp ảnh còn bạn trai của em thì có. Chưa gì đã lãi hơn người ta rồi đó. Cán bộ tương lai có hài lòng không?”

Cô khẽ cười, e lệ khoác tay anh nói: “Vừa gửi đã có lãi, tốc độ này thì ngân hàng không theo kịp rồi ạ”.

“Sẽ còn sinh lãi nhiều hơn nữa đó, em cứ chờ mà nhận thôi”

“Vâng, em rất mong chờ”

Họ bắt đầu quan hệ yêu đương kể từ ngày hôm đó. Chuyện giữa họ ngay từ lúc bắt đầu đã là chín phần giả một phần thật, trớ trêu và nực cười. Kẻ giăng lưới nghĩ mình đã bắt được cá, chú cá nhỏ này sẽ luôn luôn ở trong hồ của mình, mỗi ngày chỉ cần cho ăn một chút, quan tâm một chút là được. Chỉ là bản thân anh ta cũng không biết vì muốn bắt được cá mà chính mình cũng đã lội xuống bùn. Nhiều năm sau đó anh ta chỉ muốn quay lại quá khứ để đập cho bản thân một trận nhừ tử bởi vì chú cá nhỏ kia đã không còn ngây thơ bị anh ta lừa nữa, còn muốn bỏ anh ta mà đi. Bên ngoài kia là sông lớn, là biển cả mênh mông, nếu chú cá đó đi ra ngoài rồi thì chắc chắn sẽ không bao giờ trở lại bên anh ta nữa.



Minh Nhật là một người bạn trai tiêu chuẩn, không có điểm gì để chê. Tuy công việc của anh bận rộn nhưng mỗi ngày đều sẽ nhắn tin quan tâm cô. Có những tối anh đi trực còn tranh thủ gọi video với cô trong lúc rảnh. Khi được nghỉ thì anh sẽ tới đón cô đi chơi.

Thu Hương cũng bận bịu với công việc và ôn luyện để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển chính thức diễn ra vào mùa hè này. Còn cách cả nửa năm nhưng cô cảm thấy mình cần học trước, cần cù bù thông minh,

“Gần đây rủ em đi chơi còn khó hơn cả hồi chưa được làm bạn trai em nữa. Hoá ra là bận thứ này” Minh Nhật cầm một tờ đề thi của cô lên đọc thử.

Hôm nay cô đồng ý đi hẹn hò với anh nhưng lại mang đề thi đi theo, thế nên họ không vào quán cà phê mà lại vào một thư viện để ngồi. Minh Nhật đã nhìn cô chăm chú làm bài được một lúc rồi mới tò mò đặt câu hỏi.

“Vâng, em phải học thêm một chút mới thấy an tâm, ngày thường đi làm không có thời gian mà học”

“Nhưng em đang học sai cách rồi đó”

Minh Nhật thấy cô cứ làm một câu lại mở xem đáp án, đúng mới vui vẻ làm tiếp, sai thì lại ủ rũ hồi lâu rồi ghi chép gì đó vào sổ tay thì đưa ra nhận xét này.

“Sao cơ ạ?” cô ngẩng đầu lên hỏi.

“Không có ai lại vừa làm đề vừa xem đáp án như em. Khi vào phòng thi, em phải tự tin với năng lực của mình. Có thể câu đó em không biết chắc đáp án nhưng em cần phán đoán để loại trừ đáp án chắc chắn sai đi rồi chọn câu có khả năng đúng nhất. Đã chọn rồi thì em cần tin vào nó rồi tiếp tục làm câu khác. Nếu em cứ đứng mãi một chỗ đó, có thể em sẽ bỏ lỡ câu dễ hơn ở phía sau”

“Nhưng mà bây giờ không xem đáp án em cứ bị tự ti, không có động lực làm tiếp ạ”

Minh Nhật cầm tờ đáp án trong tay cô, gấp gọn, thản nhiên bỏ vào túi áo khoác của mình rồi nói: “Bây giờ thì chẳng có đáp án cho em xem nữa, em làm đi, anh bấm giờ giúp em”.

“Vâng”

Thu Hương ngoan ngoãn ngồi làm đề dưới sự giám sát của anh. Ban đầu cô không quen, làm một câu lại ngẩng lên nhìn anh, muốn được xem đáp án. Thế nhưng Minh Nhật lắc đầu từ chối, nhất định phải chờ cô làm xong hết mới cho xem.

Họ đã có rất nhiều buổi hẹn hò học tập như thế, cũng giống như anh và mối tình đầu, nhưng giờ người học không phải là anh. Minh Nhật không học ngành tài chính nhưng những phần kiến thức liên quan đến tính toán thì có thể hướng dẫn cho cô. Anh cũng thường xuyên nhắc cô phải uống nước, cho mắt thư giãn, ngồi thẳng lưng, đừng mãi cặm cụi vào sách vở như thế.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, thoắt cái đã đến kỳ nghỉ Tết.



Minh Nhật đưa Thu Hương ra bến xe để cô về quê ăn Tết. Lúc này bến xe rất đông đúc, người ra kẻ vào tấp nập. Ai ai cũng tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ nhưng gương mặt lại vui vẻ vô cùng. Cả năm làm lụng vất vả, cuối cùng cũng được về quê bên gia đình nên ai cũng vui vẻ. Thu Hương đã mua quà cho bố mẹ, mua quần áo mới cho em trai, còn có cả những loại bánh kẹo, đồ ăn mới lạ chỉ thành phố mới có nữa.

“Hay để anh đưa em về? Anh thấy chỗ này đông đúc quá, lát nữa chỉ sợ sẽ bị nhồi nhét”

“Không sao ạ, em đã quen rồi, thời sinh viên em cũng đi suốt mà”

Chỉ có mỗi một nhà xe khai thác tuyến đi từ thành phố này về quê nhà cô nên cứ vào lễ thì sẽ bị nhồi nhét. Trước đây cô thường ngồi ghế phụ, chen chúc lắc lư mấy tiếng mới về đến bến xe ở quê.

“Anh thấy không ổn lắm, bây giờ em cũng có bạn trai rồi, không còn một mình nữa, để anh đưa em về”

“Thôi ạ, em không sao đâu mà. Anh cứ về đi nhé, đợi ra Tết lại gặp nhau nha”

“Em tạm biệt bạn bè em đó à? Có ai lại tạm biệt người yêu như em không?” anh khoanh tay đứng dựa vào xe, nét mặt không hài lòng.

“Sao cơ ạ?” nét mặt cô ngơ ngác.

Minh Nhật nhìn biểu cảm của cô thì bật cười, anh đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: “Tạm biệt em, về đến nhà nhớ gọi cho anh. Chúc em nghỉ Tết vui vẻ”.

Thu Hương cười ngọt ngào, tuy nói là yêu đương nhưng mấy tháng qua họ chỉ nắm tay, nhiều nhất là ôm vai, đây là lần đầu tiên anh ôm trọn cô vào lòng. Hoá ra cảm giác có bạn trai ôm mình vào một ngày lạnh giá lại tốt như thế.

“Tạm biệt anh nha, chúc anh và gia đình nghỉ Tết vui vẻ nhé. Mùng 4 em lên rồi, nếu anh không bận đi làm thì chúng ta đi chơi với nhau nhé”

Anh làm bác sĩ nên chẳng có cái Tết nào cả, đây là một nghề nghiệp cần sự hi sinh rất lớn.

“Ừ, anh sẽ rất nhớ em đó” anh thì thầm bên tai cô.

Cô e thẹn nói: “Em cũng sẽ nhớ anh”.

Thu Hương lên xe rồi anh vẫn còn đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe rời khỏi bến.

Không ngờ chuyến xe về quê này lại xảy ra trục trặc. Xe của họ bị một xe phía sau đâm phải, lại đâm tiếp vào xe phía trước, tạo thành tai nạn liên hoàn trên đường đi. Cơ quan chức năng nhanh chóng có mặt đưa người bị nạn đi cấp cứu. Thu Hương may mắn không sao nhưng cũng bị ngã về phía trước, người hơi ê ẩm. Bây giờ làm sao để về được mới là chuyện khó khăn. Vì tai nạn chưa xử lý xong nên các xe khác đã được điều hướng bớt sang đường khác để giảm ùn tắc rồi, không gặp được xe của tỉnh khác để đi ké.

Thu Hương tìm quán nước ngồi nghỉ ngơi trước, cô nghĩ đợi vụ tai nạn xử lý xong thì có thể sẽ có xe tỉnh khác chạy qua, đến lúc đó đi ké về tới cửa ngõ vào tỉnh cô rồi xuống tìm xe ôm đi tiếp cũng được.

“Em đã về đến nhà chưa?”

Cô ngồi được chừng 2 tiếng thì thấy tin nhắn của Minh Nhật. Anh biết khoảng cách đi từ thành phố về tỉnh cô, tính từ lúc xuất phát thì đáng ra bây giờ cô đã ở nhà rồi. Nhưng cô đã ngồi sắp mọc rễ ở đây mấy tiếng rồi, vụ tai nạn cũng xử lý xong rồi nhưng không có nhiều xe tỉnh khác cùng tuyến đường chạy qua. Có một số chiếc thì họ đã đông khách đến nỗi phụ xe phải bám vào cửa rồi nên không nhận.

“Em chưa ạ, trên đường có tai nạn, em không sao, bây giờ đang chờ bắt xe khác để về”

Minh Nhật lập tức gọi điện thoại lại, anh vội vàng hỏi: “Em đang ở đâu? Em có sao không? Mau hỏi người xung quanh rồi nhắn địa chỉ cho anh”.

“Để làm gì thế ạ?”

“Anh có một người bạn, gia đình họ cũng đang về quê, cùng tuyến đường với em nhưng chắc chưa đi xa đâu. Mau gửi anh địa chỉ, anh nhờ họ cho em đi cùng”

“Thế có phiền không ạ?”

“Không phiền, mau đi không họ chạy qua chỗ em mất, nghe lời anh”

“Vâng”

Sau đó cô hỏi người dân xung quanh về địa chỉ của chỗ này, còn chụp ảnh gửi cho anh xem. Minh Nhật gửi cho cô một số điện thoại, nói là thấy cuộc gọi của số này thì nghe.

1 tiếng sau.

“Alo ạ”

Thu Hương thấy cuộc gọi của số lạ kia, lập tức nghe máy vì nghĩ là bạn của anh.

“Chào em, bạn trai em tới đón em này, quay sang phải đi” đầu bên kia Minh Nhật cười nhẹ trêu cô.

Thu Hương ngơ ngác nhìn sang thì đúng là xe của nhà anh thật. Anh mở cửa xe, đứng vẫy tay với cô.

Cô nhanh chân đi tới lo lắng hỏi: “Sao lại là anh? Anh chạy tận đây đón em làm gì ạ?”

“Anh lo cho bạn gái mình không được sao? Lúc đầu nghe anh để anh đưa về thì bây giờ em đã ngồi ở nhà chơi rồi”.

“Nhưng mà vất vả cho anh quá, tự nhiên phải chạy tới đây, biết thế em không nói với anh”

“Không vất vả, đi thôi, chúng ta về quê”

Anh giúp cô xách đồ bỏ vào cốp xe rồi lái xe đưa cô về quê. Lúc đi ngang qua thành phố của tỉnh cô, anh lái xe vào một trung tâm thương mại khá lớn.

“Anh hơi đói, chúng ta ăn nhẹ chút gì đó ở đây nhé”

“Vâng”

Thế nhưng ăn xong anh lại kéo cô đi mua giỏ quà Tết cho gia đình cô và mua truyện tranh cho em trai qua. Thu Hương từ chối nhiều lần cũng không được.

Minh Nhật nói: “Chuyện này phát sinh bất ngờ, anh chưa kịp chuẩn bị chu đáo nhưng em cũng không thể để anh đến nhà vợ tương lai tay không được chứ?”

Cô lại đỏ mặt, biết thế không nói với anh cái dự định lấy chồng của cô, bây giờ anh rất thích mang nó ra để viện cớ.

“Nhưng mà…chúng ta mới yêu nhau có mấy tháng, cũng chưa chắc…”

“Sao thế? Em định bỏ anh để lấy người khác à?” anh nheo mắt nhìn cô hỏi.

Thu Hương vội lắc đầu nói: “Không, không phải thế ạ. Chỉ là bây giờ ra mắt thì hơi sớm”.

“Ai nói là ra mắt đâu nào? Anh chỉ đến với tư cách là bạn trai em, còn ra mắt nhà vợ thực sự thì không đơn giản thế đâu bé”

“Em không còn bé ạ” cô phản đối.

“Nhỏ tuổi hơn thì là bé, đi nào, chúng ta ra xe về thôi không bố mẹ em lại lo” anh mỉm cười xoa đầu cô.

Nói rồi anh nắm tay cô dẫn đi. Khi anh đưa cô về tận nhà bố mẹ cô đã rất ngạc nhiên vì con gái có bạn trai, lại còn mang quà về tận đây.

Anh rất giỏi nói chuyện với người lớn, chỉ một lát đã khiến cho bố mẹ cô rất thích anh. Sau đó anh liền chào về vì không thể ở lâu được.

Em trai cô thấy truyện tranh thì đã mê tít rồi, trước khi đi anh ngoắc tay với cậu nhóc:

“Anh với em giao kèo nhé, em giữ chị Hương cho anh, không được để anh khác lại gần, sau này anh sẽ mua cho em tất cả bộ truyện mà em thích”

“Được ạ”

Em trai cô mới 11 tuổi, cậu bé cảm thấy việc dễ dàng thế này mà đã có truyện đọc rồi thật tốt.

Cô tiễn anh ra đầu làng, anh nắm tay cô dặn dò thêm mấy câu. Cuối cùng thì kéo cô lại gần ôm một cái rồi mới rời đi.

Trên đường lái xe về lại thành phố Minh Nhật rất đắc ý, thêm một sự quan tâm đến đúng lúc này thì cô sẽ càng cảm động hơn, lại có thêm bố mẹ cô và em trai cô ủng hộ anh nữa thì chẳng mấy chốc kế hoạch của anh sẽ thành công.