Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 53



Đường Kiều nhìn chằm chằm những người trong phòng, tay đùa nghịch khẩu Browning, cười hỏi: "Các ngươi phá hoại bệnh viện không cảm thấy xấu hổ sao?"

Thân thể Đường Kiều gầy yếu dựa vào cánh cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười.

Chính là nụ cười này lại làm cho bọn họ cảm thấy sợ nổi da gà. Đường Chí Dong và mẹ con Hồ Như Ngọc đều đã được chứng kiến bộ mặt này của Đường Kiều. Nhưng Lô Vũ Lâm lại không biết. Hắn không có cách nào đem cô bé đang tươi cười như hoa lại làm cho người ta có cảm giác kinh sợ trước mặt này liên hệ với cô bé ở cùng Thất gia vừa rồi..

Lô Vũ Lâm lên tiếng giảng hỏa: "Đường tiểu thư, ta nghĩ có một số việc là hiểu lầm. Ta có thể giải thích."

Hắn cũng không muốn trở mặt với Đường Kiều, chính xác mà nói, hắn không muốn trở mặt với Cố Thất gia.

Trong lòng Đường Kiều hiểu rõ vì sao Lô Vũ Lâm lại làm như vậy. Nàng nhẹ giọng cười yếu ớt, chậm rãi nói: "Hiểu lầm sao? Ta chưa bao giờ cảm thấy giữa chúng ta có hiểu lầm gì cả."

Nàng dùng khẩu Browning chỉ chỉ chiếc ghế, mỉm cười: "Ngài ngồi đi."

Lô Vũ Lâm không mò được suy nghĩ của Đường Kiều, nhưng bị nàng dùng súng chỉ vào như vậy đúng là không phải cảm giác tốt đẹp gì. Hắn mỉm cười nhìn Đường Kiều, hiền lành nói: "Vật này vẫn nên nhanh chóng cất đi mới tố. Dù sao, nếu không cẩn thận động vào nó, ta bị thương thì không sao, nhưng những người khác bị thương sẽ không hay a."

Một con nhóc gan có lớn như thế nào cũng chỉ là một con nhóc mà thôi. Lô Vũ Lâm nhanh chóng nói: "Ta biết Đường tiểu thư có quan hệ tốt với Thất gia, ngày xưa là ta có mắt như mù. Nhưng lần này giáo huấn ta đã biết. Ở đây ta có thể cam đoan với Đường tiểu thư, sau này chúng ta nhất định sẽ không gây phiền toái cho Đường tiểu thư. Mong Đường tiểu thư có thể nói vài câu tốt đẹp trước mặt Thất gia, mong ngài ấy buông tha chúng ta."

Hắn làm bộ đáng thương thở dài.

Ở trước mặt một cô bé bày ra dáng vẻ đáng thương là cách dễ dàng có thể làm cho người ta đồng tình. Tuy rằng Đường Kiều có chút quái lạ, nhưng hắn tin tưởng bản thân có thể lừa được nàng.

Nhưng hắn lại không biết, diễn xuất của hắn làm cho những người khác mở to mắt.

Đường Chí Dong không biết Lô Vũ Lâm đáng nói cái gì, giống như hòa thường sờ mãi cũng không thấy tóc.

Dù là vậy, Đường Chí Dong vẫn kêu gào: "Lô Vũ Lâm, ngươi nói đi, ngươi thông đồng với Hồ Như Ngọc bao lâu rồi? Các ngươi coi ta là bù nhìn đúng không? Các ngươi.."

"Phụ thân!"

Đường Kiều lạnh lùng mở miệng, nói: "Ta thấy một năm tiền lương của ngài cũng không bồi thường nổi tổn thất cho bệnh viện đi?"

Thái độ của Đường Kiều lạnh như băng, đối với Đường Chí Dong, nàng đã mất hết sự nhẫn nại.

Đường Chí Dong rùng mình, cơn tức lại xông lên. Những người này càng ngày càng không để hắn vào mắt.

Hắn cả giận nói: "Đường Kiều, sao ngươi dám nói chuyện với trưởng bối như vậy? Ngươi.."

"Đường Chí Dong, ngươi dám mắng con gái ta một câu nữa, chúng ta liền ly hôn. Ly hôn!" Đường phu nhân không chịu được nhất chính là có người động đến Đường Kiều.

Đường phu nhân vừa nghĩ đến tình hình ở bệnh viện ngày hôm này, bà liền cảm thấy xấu hổ vô cùng. Năm đó, sao bà lại mắt mù mà nhìn trúng người đàn ông như vậy chứ? Lúc ấy chỉ cảm thấy hắn được học hành lại thông minh, giống như Trạng nguyên vậy. Nhưng ngờ được hắn không phải như thế..

Kết hôn nhiều năm, bà chịu bao nhiêu tủi nhục, mà hắn lại chỉ nhớ đến một mình Hồ Như Ngọc.

Bây giờ biết rõ Hồ Như Ngọc lừa dối hắn, thậm chí có khả năng còn vì tiền tài của Thẩm gia mới tiếp cận hắn. Hắn còn không tỉnh ngộ.

Hắn vĩnh viễn chỉ lo cho bản thân, hoàn toàn không đem những người khác đặt ở trong lòng!

Vợ con vĩnh viễn chỉ là người ngoài!

Đường phu nhân càng nghĩ càng hận, nhìn chằm chằm Đường Chí Dong: "Nếu ngươi còn dám mắng Y Y của ta một câu nữa, chúng ta liền ly hôn. Ngươi cho rằng Thẩm Liên Y ta sợ sao? Các ngươi dám bắt nạt con gái của ta, dám tính kế anh trai của ta. Cho dù liều mạng ta cũng sẽ không để các người sống tốt!"

Đường Chí Dong còn chưa hết khiếp sợ bởi hai chữ "ly hôn", lại nghe Thẩm Liên Y nói một tràng dài, hắn kinh hãi tức giận nói: "Ngươi ngươi ngươi.. Ngươi dám!"

Thẩm Liên Y cười lạnh một tiếng, nói: "Ta không dám? Sao ta lại không dám? Đường Chí Dong, ngươi đừng cho rằng ta không thể rời khỏi ngươi. Chẳng qua ta chỉ muốn cho con gái một gia đình hoàn chỉnh mà thôi. Nếu ngươi lại dám đồng vào con gái ta, chúng ta liền ly hôn. Ngươi muốn làm kẻ ngu nuôi dưỡng mẹ con Hồ Như Ngọc là chuyện của ngươi. Ta cũng không tin, dựa vào chút tiền lương của ngươi lại có thể sống tốt với Hồ Như Ngọc."

Giây phút này suy nghĩ của Đường phu nhân vô cùng rõ ràng, loại phụ nữ như Hồ Như Ngọc căn bản không có khả năng sống cuộc sống nghèo khó. Nhớ lúc trước bà ta mới đến Đường gia ăn mặc vô cùng mộc mạc, nhưng ngay sau đó không phải cái gì cũng muốn đồ tốt sao.

Đường phu nhân cười lạnh nhìn Đường Chí Dong, cảm thấy lúc trước bà bị ma quỷ che mắt mới coi trọng người đàn ông này.

Đường Kiều nhìn sức chiến đầu của mẹ nàng, nắm chặt tay bà im lặng cổ vũ.

Nàng cười nhạt, ôn nhu nói: "Mẹ không cần bận tâm đến con. Kỳ thật con luôn ky vọng hai người ly hôn."

Đường gia giống như một chậu cứt, làm cho người ta cảm thấy ghê tởm. Lúc rảnh rỗi còn có thể chơi đùa với bọn họ, nhưng luôn làm người ta chán ghét.

Đường Kiều chậm rãi nói: "Ly hôn đi, ly hôn đi, ly hôn đi! Chúng ta đi tìm mùa xuân thứ hai!"

Lời này đúng là làm Đường Chí Dong tức chết.

Đường Chí Dong nhìn chằm chằm Đường Kiều, ánh mắt bốc lửa: "Ngươi có phải con gái của ta hay không!"

Đường Kiều vô tội a..

"Ngài có thể tìm Hồ Như Ngọc, vì sao mẹ ta không thể tìm người khác chứ?"

Đường Chí Dong: "Đàn bà nên thờ một chồng, mẹ ngươi không biết xấu hổ sao?"

Ánh mắt Đường Kiều lập tức lạnh như băng, nàng lạnh lùng nói: "Ngài lặp lại một lần cho ta."

Khẩu Browning trong tay Đường Kiều bỗng chốc hướng về phía Đường Chí Dong.

Đường Chí Dong giật mình nhớ đến bộ dáng Đường Kiều bắn Hồ Như Ngọc, hắn lập tức sợ hãi: "Ngươi ngươi ngơi.. Y Y.. Y Y.. Vừa rồi là cha, là cha sai."

Cả người hắn căng cứng, đầu óc mơ hồ.

Con gái hắn mà phát điên lên, Thượng đế cũng phải sợ hãi!

Lô Vũ Lâm nháy mắt với Hồ Như Ngọc.

Hồ Như Ngọc cười khẩy một tiếng, châm chọc nói: "Chí Dong, ngươi oán trách ta nhưng sao không ngẫm lại, ta thật sự không muốn sống thật tốt với ngươi sao? Lần này ngươi oán trách ta như vậy, chẳng lẽ ngươi những gì bài báo kia viết sao? Đúng vậy, ta quả thật có quen biết Lô Vũ Lâm, nhưng không phải ta đã nói với ngươi sao? Hắn là biểu ca của ta a."

Đường Kiều nghe vậy bật cười, lời nói dối này, ai tin thì đúng là ngu như lợn.

Quả nhiên, kẻ ngu như lợn đã nhảy ra.

Đường Kiều ý vị thâm trường nhìn Đường Chí Dong, càng nhìn càng cảm thấy, mẹ nàng phải ly hôn sớm mới được.

Đường Chí Dong sửng sốt, nhìn về phía Hồ Như Ngọc: "Ngươi, sao lúc đầu ngươi không nói, ngươi.."

Hồ Như Ngọc cúi đầu: "Ta phải nói như thế nào? Trước kia vì yêu ngươi mà ta bị người nhà đuổi ra khỏi nhà, từ đó cũng mất liên lạc với biểu ca. Sau này trở lại bên cạnh ngươi, ta mới có thể liên lạc lại với họ. Ta biết nói với ngươi thế nào chứ? Lô gia và Thẩm gia là đối thủ cạnh tranh. Nếu ta nói, ngươi sẽ không cảm thấy chúng ta có ý đồ sao? Nếu ngươi vì thế lại đuổi ta đi, ta phải làm thế nào? Chí Dong, kỳ thực ta không muốn giấu diếm ngươi, cũng không muốn ngươi hiểu lầm biểu ca. Những chuyện này đều là trùng hợp, không có ai tính kế cả. Nếu thật sự muốn tính kế, sao lại không cố gắng che giấu chứ? Chuyện này có trăm ngàn kẽ hở, chỉ một tờ báo nhỏ cũng có thể tra ra được, ngươi cảm thấy ta thật sự cố ý lừa dối ngươi sao? Ngươi không tin ta mà lại tin một tờ báo sao?"

Hồ Như Ngóc biết suy nghĩ của Lô Vũ Lâm. Vũ Lâm không hy vọng bà ta rời khỏi Đường gia. Nếu đã như vậy, bà ta nhất quyết không thể đi, bằng không, bước tiếp theo nên làm thế nào?

Hồ Như Ngọc vừa khóc Đường Chí Dong lập tức dao động.

Đường Kiều nhìn biểu cảm của Đường Chí Dong cũng không cảm thấy lạnh lòng, chỉ là thấy thật nực cười.

Đúng thật kỳ lạ, nàng không tức giận một chút nào nha!

Dù sao, nàng cũng không thể yêu cầu một kẻ ngu phải có chỉ số thông minh a?

Đường Kiều ôn nhu khuyên nhủ: "Mẹ, nếu mẹ vì con mà không ly hôn, thì sớm muộn có một ngày con sẽ bị bọn họ hại chết. Không chết cũng sẽ hóa điên. Bởi vì con có một người cha ngu ngốc như vậy, chỉ cần Hồ Như Ngọc vừa khóc vừa giải thích hắn liền hoàn toàn quên bà ta đã làm gì với chúng ta.."

Dừng một chút, nàng lại nói: "Cha quyết định đuổi Hồ Như Ngọc đi cũng chẳng phải thật sự vì thương con? Kỳ thực là sợ bác mà thôi? Mẹ cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu cứ ép buộc ở cùng nhau như vậy, còn không bằng chúng ta buông tha lẫn nhau đi."

Đường phu nhân bắt đầu do dự. Với tình huống bây giờ, bà thật sự quá thất vọng với Đường Chí Dong rồi, thật sự quá thất vọng rồi.

Mọi việc bà luôn bận tâm đến con gái, nhưng nếu như con gái vì bọn họ mà bị nguy hiểm, vậy bà con lo lắng cái gì nữa chứ?

Lại nghĩ đến cách cư xử nhiều năm nay của Đường Chí Dong, Đường phu nhân ngẩng đầu: "Đường Chí Dong, chúng ta ly hôn đi!"

Cho tới bây giờ Đường Chí Dong vẫn không ngờ tới, Thẩm Liên Y sẽ nói ly hôn với hắn.

Hắn bất khả tư nghị nhìn Thẩm Liên Y, khiếp sợ nói không nên lời.

Lô Vũ Lâm không muốn nhìn thấy kết quả như thế này. Đường Chí Dong không quan trọng, quan trọng là Hồ Như Ngọc có thể ở lại Đường gia. Chỉ cần Hồ Như Ngọc ở bên cạnh Thẩm Liên Y thì hắn luôn có cơ hội. Gia nghiệp của Thẩm gia sớm muộn gì cũng trở thành đồ trong tay Lô gia bọn họ.

Lô Vũ Lâm lập tức nói: "Đang yên đang lành, ly hôn cái gì? Biểu muội ta cũng chỉ là hy vọng gia đình êm ấm, chắc chắn không muốn tranh giành với ngài."

Đường Kiều nghe vậy liền bật cười. Nàng nhin Lô Vũ Lâm, ánh mắt châm chọc, hỏi: "Đây là chuyện nhà chúng ta, có quan hệ với ngươi chứ? Ngươi còn muốn thêm đất diễn cho bản thân sao? Lô Vũ Lâm, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng cho rằng Hồ Như Ngọc ở lại Đường gia thì có thể làm được chuyện gì. Mẹ ta không muốn chơi đùa với các ngươi. Nghe rõ chưa?"

Đường Kiều nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn nói với Đường Chí Dong và Lô Vũ Lâm rằng: "Các ngươi đồng ý làm anh em đồng hao là chuyện của các ngươi. Nếu các ngươi cảm thấy chuyện ngủ chung một người đàn bà là chuyện vinh quang, vậy các ngươi cứ tiếp tục. Đừng làm chướng mắt nàng!"

Đường Kiều khoắc tay Đường phu nhân, giọng nói mang theo vui mừng: "Mẹ, nếu đã quyết định, chúng ta cũng không cần bỏ tiền bồi thường cho bệnh viện. Mẹ đã muốn ly hôn với cha, còn thay cha chùi đít làm gì a. Chẳng lẽ.."

Đường Kiều đột nhiên khiếp sợ nhìn về phía những người khác, chậm rãi nói: "Cha đòi phí chia tay sao?"

Đường Chí Dong thở dốc kịch liệt. Hắn không hiểu, con gái của hắn sao lại biến thành bộ dáng này?

Làm sao lại có đứa con khuyến khích cha mẹ ly hôn chứ? Thời đại này, Thẩm Liên Y ly hôn còn có thế sống tốt được sao?

Mà Đường Kiều.. Có người mẹ như thế tương lai sao có thể tốt được chứ?

Hai người chắc chắn sống càng gian khổ.

Đường Chí Dong hơi hơi thở dài, nói: "Y Y, con còn nhỏ không hiểu lòng người hiểm ác."

Đường Kiều nga một tiếng, không nói gì.

Nhưng ánh mắt nàng lại kiêu ngạo khinh thường.

Đường Kiều lạnh nhạt nói: "Cha yên tâm, mẹ ta rời khỏi ngài mới là chuyện tốt. Nhưng là ngài, đừng để bị người ta ăn sống nuốt tươi đó!"

Đường Chí Dong thấy con gái không nghe lời, cũng không muốn nói nhiều với Đường Kiều, sợ chọc nàng nổi điên.

Hắn nghiêm cẩn nhìn Đường phu nhân: "Thẩm Liên Y, ngươi đừng tưởng rằng ta không dám bỏ ngươi. Không ly hôn mới tốt cho ngươi! Nhiều năm qua ta đều nhịn. Ngươi cho rằng chỉ có ngươi nhẫn nhịn, ta không nhịn sao? Ta và người phụ nữ như ngươi có thể có tiếng nói chung gì chứ? Ta cũng chỉ là vì con gái. Nếu không, ta đã sớm tìm gia đình mới rồi!"

Lời nói này làm Đường phu nhân tức giận run người, bà quát: "Đường Chí Dong, ngươi không cần nhịn. Ly hôn! Chúng ta lập tức ly hôn. Ngươi đội nón xanh của ngươi mà đi tìm cuộc sống mới đi!"