Dâm Hoàng

Chương 76: Tam Gia Chiến Hạ (2)



Một phen ra tay tàn độc, kẻ trên lôi đài cuối cùng cũng được nêu tên, hắn họ Trần, tên một chữ Hán. Tên đi với người, hắn tự cho mình là một bậc nam nhi đích thực mà ngạo nghễ cười ha hả, cử chỉ hành động, điệu cười, hắn không khỏi khiến con người ta liên tưởng tới một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển tốt.

Dù thế, không cần biết hắn có ngốc hay không, việc hắn có tu vi Trúc Cơ Cảnh đã gần như là một mối nguy hại, không tộc nhân nào trong hai Gia Tộc còn lại dám lên phân tranh cao thấp với một tên hùng hổ dạng này.

''Một lũ ăn hại! Lâm Gia ta nuôi các ngươi quả thật uổng phí!!!''

Lời nói hướng thẳng tới đám tộc nhân của Lâm Thị đang co rúm lại né tránh việc phải là kẻ tiếp theo lên Lôi Đài.

Giọng nói có đôi chút quen thuộc, Lâm Xung nhìn xuống với nét mặt khó nói, nghịch tử của lão Lâm Phong ấy vậy mà đang làm loạn. Sau một khoảng thời gian không dài cũng chả ngắn, tên Lâm Phong này vỏn vẹn đạt chân tới cảnh với Trúc Cơ Cảnh, cổ Chân Khí lưu chuyển quanh người cũng đôi chút biến đổi, ánh mắt cũng có đôi chút sinh động hơn.

"Lâm Phong, Lâm Gia! Xin chỉ giáo!!''

Lâm Phong khí thế hừng hừng, ngạo khí ngất trời, tay nắm chặt song quyền hắn ánh mắt chiến ý bùng nổ lao tới.

Bam! Bam!!!

Mặt Lôi Đài nhanh chống bị tàn phá, kẻ vung quyền kẻ lại lùi lại né tránh, dù với thân hình tương đối đồ sộ nhưng Trần Hán hoàn toàn có lôi di chuyển linh hoạt, hơn hết hắn từ đầu tới giờ vẫn chưa một lần đánh trả.

"Ngươi đang thăm dò ta? Hừm! Song Long Phá Hải!!!''

Lâm Phong hét lớn, song quyền siết chặt rồi đánh ra một đợt Chân Khí cuồng bạo, đợt chân khí này hư ảo hóa thành hai con giao long hướng Trần Hán mà lao tới.

Trần Thiệu lúc này dù vẻ ngoài rất điềm nhiên mà không lấy một sự kinh ngạc song tâm lại có chút dao động.

'Võ Kỹ Địa Gia, Lâm Gia quả thật còn không ít thứ chưa kịp phơi ra.'

Cười nhẹ Trần Thiệu suy nghĩ sâu, nếu hắn nhớ không lầm thì Lâm Xung từng đề nghị liên hôn với đồ đệ của Trần Nhiên, Trần Y Nhi.

Hòa hoãn, Trần Thiệu nở nụ cười quay sang Lâm Xung, chấp tay hắn vẻ mặt bội phục nói: ''Lâm Gia Chủ, quả thật hổ phụ sinh hổ tử, Nhi Tử này của Người quả nhiên tiền đồ rộng mở~"

Lâm Xung trước những lời tán thưởng của Trần Thiệu ánh mắt có đôi chút nghi ngờ song nhẹ thở dài, Lão hét cách rồi, muốn Lâm Gia sống tiếp chỉ còn con đường này thôi, ngoài mặt khoe mẽ là thế song Lâm Gia bấy giờ không khác gì thùng rỗng kêu to.

"Trần Huynh quá khen, nó làm sao so sánh được với Thiên Tài Trần Thị bên Huynh, tương lai sau này của nó vẫn còn đợi Trần Huynh chiếu cố nhiều haha!''

Lâm Xung thay đổi sắc mặt, cười nói, nét mặt vô cùng thống khoái.

"Haha! Lâm Huynh nói đùa rồi, Y Nhi nó được Lâm Phong nhà huynh để mắt trúng là phúc phần của nó ha! Nhưng ta nghĩ chuyện của bọn nhỏ vẫn để bọn nó tự giải quyết, ta không cưỡng ép, không nên cưỡng ép~''

Lâm Xung khuôn mặt cứng đờ lại, đây đích thị là thăm dò, nếu lão hấp tấp quyết định hay khăn khăn tác hợp cho cả hai sẽ gián tiếp nói cho Trân Thiệu kia biết tình hình của Lâm Gia bấy giờ ra sao, rằng hôn ước này có tầm quan trọng thế nào.

Với trí óc của Trần Thiệu kia mà nói, chỉ sơ hở chút ít thôi hắn liến có thể suy đoán ra, dù không ra hắn vẫn sẽ đò phòng hơn mà cân nhắc việc đưa ra quyết định sau cùng.

Nắm bắt được suy nghĩ của kẻ này Lâm Xung cười nhạt: ''Ta cũng không ép buộc gì bọn chúng, dù sao cũng liên quan tới hạnh phúc cả đời của Phong Nhi, ta đường nhiên không thể quá nhiều chuyện được.''

Trần Thiệu gật đầu đồng ý, Mộc Ngạo Thiên bên cạnh lúc này lườm sang cả hai mà tặc lưỡi khinh thường song tay che miệng ho khụ.

Trần Thiệu lúc này để ý nhìn sang song hắn không đá động gì tới Mộc Ngạo Thiên nhưng tâm lại cười một cách vui sướng khi biết một đối thủ sắp phải vĩnh biệt thế gian.

Xem xét về tiềm lực phát triển mà nói,   Mộc Gia những năm tháng gần đây hưng thịnh lạ thường, ước lượng một vài năm tới đây việc xóa ngôi Đệ Nhất Thế Gia của Trần Thị cũng chả còn xa là bao.

Thế biết được Mộc Ngạo Thiên trúng độc gần chết Trần Thiệu đương nhiên vui mừng, dù không thể một tay diệt tộc nhưng cũng phần nào đó kiềm hãm được đà phát triển của Trần Thị Gia Tộc khi Gia Chủ kế nhiệm vẫn còn quá non nớt.

Sự im lặng trở lại, ánh nhìn của cả ba nhanh hướng lại phía cuộc chiến, bên dưới, trận đấu nhanh trở về với thế cân bằng khi Trần Hán bắt đầu phản công bằng thanh đao từ đầu tới cuối vẫn luôm cắm chặt trên sàn đấu.

Đao tới quyền đỡ, Chấn Khí tản phát nhanh tạo nên nhiều đợt xung kích, lớp kết giới ẩn hiện không ngừng, một cảnh bắt mắt khiến bao kẻ lặng im quan sát, chú tâm đến độ chả lấy một tiếng ho khan của một ai.

Ầm! Ầm! Ầm!!

Trần Hán đao bất ngờ bổ xuống liên tục, từng đợt vung đao lại cuồng bạo theo đợt chân khí lưu chuyển quanh người. Hướng đối diện Lâm Phong thế tấn, hai tay cung lên chống đỡ từng đợt vung đao đay uy lực, hắn đang chờ đợi, chờ đợi thời cơ chín muồi.

Tuy khóe miệng xuất vệt máu song Lâm Phong lại nở nụ cười, nụ cười tự tin rằng bản thân sẽ chiến thắng, hắn biết tại sao Trần Hán lúc đầu không lập tức dùng tới đao, đơn giản bởi bộ đao pháp mà hắn tu luyện ngốn quá nhiều Chân Khí, một khi chiến đấu mà không nghiền nát được đối thủ, thời gian lâu dài sẽ gây ra việc cạn kiệt Chân Khí.

Chỉ đợi tới lúc đó hắn sẽ là người thắng.

"Ngươi! Gaaaahhhhaaaa!!!!''

Như biết được những gì Lâm Phong suy nghĩ, Trần Hán trừng mắt hung dữ, khuôn mặt hắn nét tức giận song bây giờ lấm tấm mồ hôi.

Hắn từ nhỏ chỉ có Mẫu Thân bầu bạn, được Mẫu Thân thương yêu chăm sóc, cũng bởi thiên sinh ngốc nghếch mà hắn bị bạn bè cùng trang lứa bắt nạt, những lúc như thế Mẫu Thân là người an ủi hắn.

Sau cùng người được gì, giải cảnh nghèo khó mà Mẫu Thân hắn phải lao lực, bà qua đời để lại hắn cô đơn trên cõi đời, hắn bất lực trước số mệnh của bản thân, tự hối lỗi bản thân đã không giúp đỡ được người.

"Gaaaaahhhhhhhaaaaaa!!!''

Suy nghĩ đó thoáng quá khiến Trần Hán như cuồng bạo thêm, hắn đáng khóc song nước mắt không rơi, chúng vẫn đang tuông ra nhưng bên trong tâm hồn hắn.

Hôm đó trời mưa tầm tã, đứa trẻ hiếu kính quỳ trước mộ Mẫu Thân mình ba canh giờ liền, sấm chớp vang trời, hắn thề sẽ không khiến người phải lo lắng, không khiến người phiền lòng vì hắn, không để một kẻ nào bắt nạt được hắn.

Hắn Ngốc Nghếch nhưng hắn đủ sực kiên trì hơn bất cứ ai, bất cứ Thiên Kiêu hay Nhi Tử Thế Gia nào, một đường đao hắn tu luyện suốt mười năm, thuần thục đến mức hắn có thể không ăn chứ không thể không luyện.

"Khụ! Khốn nạnnnn! Tên cứng đầu!! Một tên bần hèn như người dám thách thức taaaa!!!!''

Lâm Phong hét lớn, máu từ hai bên miệng bắt đầu xuất hiện nhiều hơn một chút, Trần Hán vẫn cuồng bạo giáng xuống từng đường đao một, rất nhiều đợt vung đao nhưng chỉ duy nhất một đường.

Chiến thắng không thuộc về Lâm Phong, hắn sẽ không thắng nếu như đâu đó một mũi ám khí sát nhọn, đủ nhỏ để không ai để ý, đủ nhanh để không ai bắt gặp phi tới.

Phập!

"Hự---!"

Trần Hán trợn trừng mắt, Lâm Phong bấy giờ nở nụ cười ngạo mạn, hắn lập tức chớp lấy cơ hội mà đảo ngược tình thế.

"Song Long Phi Thiên!!!''

Áp sát, Lâm Phong song quyền đánh tới tạo nên hai đầu giao long đánh bay Trần Hán lên trời rồi đâm ầm xuống bên dưới.

Giơ cao nắm đấm như thể hiện sự oai hùng của mình Lâm Phong ngạo nghễ cười, ánh nhìn hắn hướng về phía Hứa Thanh Sương đang đứng cạnh Hứa Nguyên nét bài tỏa sự ngưỡng mộ với nhan sắc của nàng.

Đáp lại Hứa Thanh Sương nhẹ nhàng thi lễ như một phương thức chào hỏi song thâm tâm lại chán ghét không thôi. Nơi đây không phải ai cũng mù, mà dù có biết họ cũng sẽ không biết, cuộc chiến này chỉ cho có lệ, không hơn không kém.

Trần Thiệu đương nhiên biết có vấn đề song vứt bỏ một Trần Hán để đổi lại một cái Lâm Gia, rất đáng, rất đáng.