Dâm Hoàng

Chương 63: Gặp Lại Gia Gia - Hứa Thanh Sương



Thư phòng Đào Hân, mùa xuân lại về sắc xuân cùng cơn gió nhẹ đầu mùa mát mẻ làm sao song tựa hoa cỏ mà mối tình của họ cũng chớm nở. Đó thật là một diễn cảnh đẹp, đẹp tựa cảnh sắc song nhân tâm không phải thứ hình ảnh phản chiếu bên ngoài là có thể nhận xét được, Đào Hân tương tự, nàng chả hiểu nổi tại sao bản thân hiện lại ôm chặt lấy hắn mà ngủ, đôi mắt ngọc nhẹ mở nàng ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đó chợt ngượng ngùng đỏ mặt mà nép sâu hơn vào ngực hắn.

'Ta không hiểu nổi bản thân nữa rồi, mối quan hệ này cứ coi như qua đường đi........'

Đào Hân suy nghĩ, tâm nàng phút giấy rối rắm, rối rắm bởi nàng không biết liệu hắn đang chơi đùa hay thật lòng với nàng, hắn luôn khó đoán, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt hắn luôn tỏa ra thứ gì đó cuốn hút, hơn hết sự kiêu ngạo của hắn luôn khiến con người ta phải làm tưởng hắn có thể làm mọi thứ.

Nàng sợ, nàng lưỡng lự. Sợ không đủ khá năng đứng cạnh một bảo vật dạng này, nàng lưỡng lự không biết hắn có thật sự thích mình không, sau cùng thì nam nhân là một giống loài phụ bạc, ngay sau khi có thứ mình muốn họ sẽ chẳng còn mặn nồng gì với một món đồ vật đã chán chê, Mẫu Thân nàng từng phải như thế, cũng bởi dậy mà nàng đóng chặt cánh cửa lại, đủ chặt để không bất cứ nam nhân nào có thể đặt chân vào song Dạ Minh Luân lại là ngoại lệ, thay vì xin phép hắn lại cạy cửa mà xông vào.

Đó nhỉ nhiên làm Đào Hân chán ghét hắn nhưng bây giờ nghĩ lại hắn giỏi chiều chuộng nên nàng bỏ qua cho, tất nhiên không chỉ riêng thế, hắn còn rất tài năng, tương lai dự đoán là Bá Chủ một phương Trời hay hơn cả thế, nàng cũng rất giỏi nhìn người song cái cơ thể này của hắn vì sao lại đẹp đẽ tới thế.

Nhìn ngoài thì hắn giống một tên thư sinh mặt trắng mà thôi song khi mọi thứ được phơi bày nó lại như là một kiệt tác do ai đó tạo thành, nhìn qua từng múi cơ này hắn chắc đã phải rất khổ luyện mà thành, sau cùng thì chả có gì tự nhiên mà thành được.

Chung quy lại thì một Vị Vua mất đi Ngai Vàng của mình cũng chả khác Thứ Dân là bao, muốn trở lại phải Ngược Dòng dù cho con đường ấy sẽ chẳng bao giờ đi hắn tới Địa Điểm ban đầu, dòng đời xuôi ngược ai rồi cũng sẽ phải thay đổi, muốn hơn họ cũng phải xem trái tim người có dao động hay không.

......

Dạ Minh Luân đã ở lại Đan Hội một ngày, cũng đến lúc hắn trở lại Mộc Gia song khi vượt qua cánh cổng lớn hắn thấy Mộc Nam Thiên bước vào trong.

'Cuối cùng cũng chịu hành động.'

Dạ Minh Luân cười, nụ cười của tên bạo quân rồi sự hiện diện của hắn mờ nhạt dần. Trở lại Mộc Gia, nơi này dù thế nào đi nữa, đông người hay ít người thì vẫn rất khó thở, Dạ Minh Luân bấy giờ có hơi nhớ tới mái nhà nhỏ của mình,, hơn hết hắn nhớ Diệp Thanh Nhu và Liễu Dạ Huyên quá.

Hắn lúc nào cũng có thể gặp họ, Hoa Giới của Diệp Thanh Nhu vốn đã là một phần của hắn song Dạ Minh Luân là không muốn quấy rầy hai nàng, gặp lại đôi khi vui quá mà lại đè hai nàng ra.

Từng bước chân hắn cùng Hứa Thanh Sương đi dạo trên con phố, cũng bởi thời gian này hắn quá lười biếng mà bỏ bê nàng không ít thứ, nàng cũng thật biết cách khổ luyện, phải nói hận thù không những khiến con người ta bất tử mà còn tiếp thêm động lực phi thường cho họ.

Hứa Thanh Sương - Tu Vi Thất Trọng.

Dạ Minh Luân liếc qua Hứa Thanh Sương trong khi tay cầm ly rượu nhẹ đưa lên môi uống, hắn cũng mới phát hiện bản thân dạo gần hơi nghiện rượu, chắc bởi loại rượu hắn chế ra khá ngọt.

Dù dung mạo bị hủy nhưng nàng bây giờ phải nói là rất xinh đẹp, dù hắn biết sau lớp khăn che mỏng manh ấy là dung mạo thế nào song đó không phải là việc quan trọng, hắn không nhìn nữ nhân có đẹp hay không hay tính nết ra sao, hắn thường nhìn vào màu sắc Linh Hồn họ hoặc mệnh họ mang trên người là gì, từ đó mà biết các nàng có lợi ích gì cho hắn mai sau.

Dù khá là nhẫn tâm nhưng chưa bao giờ hắn cho họ thấy đâu là con người thật của mình, từng lớp từng lớp mặt nạ hắn đeo lên để chiếm hữu rồi tạo nên cả một bàn cờ, nhưng còn tốt thí sẽ phục vụ lợi ích riêng cho hắn.

Trong Hứa Thanh Sương bây giờ thật nhã nhặn và thanh lịch, nổi cử chỉ đi lại thôi chả ai có thể nhận ra nàng là tì nữ của riêng hắn, tất nhiên bởi nàng được dạy bảo rất nghiêm từ nhỏ, nó không phải thứ nàng muốn nhưng tự bao giờ nó trở thành thói quen, đó cũng là lý do vì sao Hứa Thanh Lam hủy đi khuôn mặt xinh đẹp của nàng, y là muốn kẻ ngoài vào sẽ thấy sự xấu xí của Hứa Thanh Sương.

Hứa Thanh Sương hôm nay thân mặc thanh y, khăn che bạch sắc, thấy nàng im lặng không nói gì Dạ Minh Luân quyết định phá vỡ bầu không khí này, hắn dẫn nàng ra ngoài là để nàng chạm lại tiến độ hắc hóa của bản thân, dù biết nàng không sớm thì muộn cũng sẽ nhập ma nhưng để nàng vui vẻ một chút cũng không sai.

"Ngươi không muốn mua thứ gì sao? Thoải mái xíu đi, ta không phải kẻ thích câu nệ hình thức hay lễ nghi gì đó, thân phận Tì Nữ của ngươi cũng chỉ tạm thời mà thôi.''

Hứa Thanh Sương nhìn Dạ Minh Luân bất động, đôi mi vũ rũ xuống sự buồn bã, bầu không khí quanh nàng thật tao nhã song cũng thật khó thở, nó đang dần lạnh hơn, tâm nàng đang dần giá rét.

''Thiếu Gia, huynh đang muốn vứt bỏ ta ư....?''

Dạ Minh Luân khựng người, tra lại lời nói của bản thân hắn nhận ra mình vừa tạo nên sự nhầm lẫn không đáng có.

Phóc!

Hứa Thanh Sương lại tròn mắt, khác với lần trước, lần này nàng tròn mắt là bởi ngạc nhiên, tay nhẹ đưa lên xoa  sau cái búng trán đau điếng của Dạ Minh Luân nàng nhìn theo thì thấy hắn mua hai xiên thịt song hắn quay lại đưa nàng một xiên.

"Nghĩ nhiều rồi, ta muốn ngươi vui vẻ chút thôi.''

Dạ Minh Luân cắn nuốt xiên thiệt Hứa Thanh Sương tiếp rũ xuống đôi lông vũ, nàng không nói gì thêm mà chỉ đi cạnh bên Dạ Minh Luân.

Mắt nhìn vào xiên thịt nàng nhẹ đưa lên cắn miếng nhỏ.

'Muốn mình vui vẻ sao...?'

Hứa Thanh Sương chợt nhớ lại quá khứ, đã từng có người nói với nàng như thế, kẻ đó không ai xa lạ mà chính Phụ Thân nàng song ông ta bây giờ còn chả biết nàng là ai đã sống như thế nào, cảm giác đó thật đau lòng nhưng đồng thời cũng thật căm phẫn làm sao.

'Hứa Thanh Sương vẫn ở đó, vẫn là Nhi Nữ của Người..........dù giả tạo nhưng nàng chưa bao giờ khiến Người thất vọng, nàng còn khiến Phụ Thân rất hãnh diện, có lẽ ta.........'

Hứa Thanh Sương giọt lệ nhẹ rời, Dạ Minh Luân liếc nhìn nàng mà không nói, hắn cũng đâu phải Thần Tiên mà đọc được suy nghĩ của ai đó, nhất là với Nữ Nhân, tốt hơn hết là đừng cố đọc suy nghĩ của họ bởi chưa biết bản thân khi nào sẽ tự làm mình lạc lối trong cái mê cung không lối thoát ấy.

'Thật vô vọng quá, tự hỏi không biết có nên an ủi nàng không? Liệu có lại khiến nàng hiểu lầm?'

Mọi thứ sẽ thật thảm họa song Hứa Thanh Sương tay tự lau đi giọt lệ, đúng lúc này từ một phía vang lên tiếng cự cãi hay đúng hơn là tiếng van xin.

Việc này khiến cả hai hơi chú ý một chút, Dạ Minh Luân suy nghĩ khác, Hứa Thanh Sương lại ánh mắt kinh ngạc nhìn qua, vóc dáng ấy, giọng nói ấy.

'Gia Gia.....'

Nàng thầm gọi, cổ họng nghẹn cứng mà không thể kêu ra thành lời.

Bước tới, nàng đôi mắt hiếu kính nhìn người từ xa mà không dám gọi hai tiếng 'Gia Gia' .

"Aahh! Ta cầu xin Lão! Không trả tiền rượu cũng được nhưng đi nơi khác phá có được không? Ta làm ăn buôn bán lão nằm dài ra đây thì ai dám vào, có cho con người ta con đường sống nữa không thế! Huhu...!''

Chả hiểu cách nào vị Chủ Quán bất lực khóc bù lu bù loa van lạy cầu xin lão nhân này, Dạ Minh Luân bước tới, đứng phía sau Hứa Thanh Sương trong đám đông người hắn nhìn qua.

'Kim Đan Trung Kỳ?'

Nhìn qua thì lão đầu này thân mặc thường phục màu nâu xám rách nát, không khác ăn mày là bao khi thân thể dơ bẩn đầu tóc rối nùi, hơn hết Tu Vi Kim Đan dường như không thể nhìn ra, cũng bởi thế mà nhìn qua thì lão chỉ là một người phàm tục.

Hứa Thanh Sương bĩu môi, đôi mắt chợt trở nên kiên quyết.

''Thiếu Gia, hay là chúng ta dùng cơm ở nơi này đi?"

Hứa Thanh Sương quay lại đúng lúc Dạ Minh Luân đang nâng ly rượu lên uống, rượu chưa kịp chạy xuống cổ họng thì đã bị nha đầu này kéo tay đi ra khỏi đám đông.

'Chủ động như vậy, nàng ta và lão đầu này quen biết?'

Dạ Minh Luân không ngại mấy việc kiểu này mà ngược lại tay cũng cảm thấy hơi lạnh dưới cái thời tiết thiếu nàng nhiều gió này, Hứa Thanh Sương vốn dĩ nắm lấy cổ tay Dạ Minh Luân kéo đi song chớp mắt lại thành từng ngón tay của nàng đan xen với từng ngón tay của hắn.

Cảm giác đột nhiên xấu hổ Hứa Thanh Sương khựng lại vài giây, nơi đây rất đông người, nắm nắm kéo kéo đã mất mặt lắm rồi ấy vậy mà còn nắm tay thân thiết như thế.

Trong mắt không ít kẻ cặp Đạo Lữ này cũng thật xứng đôi vừa lứa, hơn hết không biết bao nhiêu nam nhân ganh tị với Dạ Minh Luân bởi cạnh hắn có một cái mỹ nữ tuyệt sắc.

Đa phần là thế, họ cho rằng dưới lớp khăn che kia là một mỹ nữ đủ sức khiến ngàn hoa ghen ghét, đâu ai biết rằng dưới lớp khăn che ấy là cả một bầu trời buồn bã.

"Th-Thiếu Gia...?''

Hứa Thanh Sương ngập ngừng nhưng nàng chỉ nhận lại cái nháy mắt từ Dạ Minh Luân, việc này khiến nàng trở nên bối rối nhưng bây giờ nàng không có thời gian nghĩ ngợi quá nhiều.

Dẹp qua sự xấu hổ, Nàng và Dạ Vũ bước tới.

"Ông Chủ đừng loạn nữa, rượu của Gia....của Lão Nhân này ta sẽ trả.''

Vị Chủ Quán tròn mắt nhìn nàng nhưng rồi nụ cười vui vẻ hiện lên.

"Vị Tiên Tử này thật hào phóng, xin mời, mời vào trong.''

Chủ Quán khom người, miệng cười toe toét hướng tay mời nàng cùng Dạ Minh Luân vào. Hứa Thanh Sương dường như không mấy quan tâm tới vị Chủ Quán này, nhẹ rồi xuống nàng đặt lên tay Gia Gia mình túi linh thạch.

"Trời bắt đầu trở lạnh rồi, Lão nên mặc nhiều áo hơn, tắm rửa một chút sẽ tốt cho cơ thể.''

Hứa Thanh Sương nói, nàng cười nhưng sâu trong mắt thật bi ai, Dạ Minh Luân vốn dĩ đứng thẳng, từ trên nhìn xuống hắn thấy Lão Nhân kia tròn mắt nhìn nàng rồi.....

"Hứa Nha Đầu?"

Hứa Thanh Sương đôi chút giật mình song nàng nhìn Gia Gia mình ít giây không nói, nụ cười lạnh lẽo chợt nở trên đôi môi sắc hồng nhợt nhạt.

"Lão Nhân Gia, ông nhận lầm người rồi. Ta không phải họ Hứa, ta họ Dạ.''

Hứa Thanh Sương nói một cách điềm nhiên, song song với đó là việc nàng đè nén từng đoạn cảm xúc, mắt quả thật ra cay nhưng không dám khóc.

Nhớ lại khi xưa mỗi khi nàng làm sai là Gia Gia nàng che chở, nàng buồn Gia Gia đưa nàng đi chơi, nàng khóc Gia Gia lại đau lòng không thôi mà an ủi, dù người đầu óc không được bình thường khi nàng dần lơn nhưng chưa bao giờ Gia Gia hết thôi yêu thương nàng.

"Hứa Nha Đầu ta nhớ ngươi quá! Lớn thế này rồi, lớn quá rồi, xém chút nữa Gia Gia còn không nhận ra con, cho Gia Gia ôm con cái nào!''

Lão Nhân bất ngờ ôm lấy Hứa Thanh Sương, nàng đờ ra rồi khóe mắt chảy dài dòng lệ, Dạ Minh Luân thì cau mày nhìn lão xém chút hắn rút kiếm chém lão đầu này.