Dâm Hoàng

Chương 61: Giấm Có Chua Không?



Dạ Minh Luân băng cho cánh tay bị thương cho nàng khuôn mặt rất thiếu tia cảm xúc song từ ánh nhìn của Nhu Tử hắn đột nhiên lại có sức hút lạ thường.

Dạ Minh Luân tưởng chừng như không để ý ngước mặt lên nhìn nàng, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc hắn mở miệng hỏi: ''Mặt ta dính gì sao? Sao lại nhìn ta chăm chăm thế?''

Nhu Tử giật mình, nàng bối rồi ngoảnh mặt sang bên, hai má đỏ hồng song bẽn lẽn mà không nói gì.

'Tự nhiên cổ họng ngọt thanh, làm mình không muốn nói gì.'

Dạ Minh Luân mảnh vải trắng nhẹ thắt cái nơ nhỏ băng bó tay cho Nhu Tử xong, hắn đứng dậy.

''Ngươi cảm thấy thế nào? Tự đi về được chứ?''

Dạ Minh Luân cơ hội, từ phía trên hắn tia xuống bộ ngực vừa tay của Nhu Tử rồi xoa cằm đánh già, dù cử chỉ rất quân tử song chả thể nào không nhận ra một tên tiện nhân qua ánh mắt dâm dục kia của hắn.

So với các nữ nhân kia của hắn thì nàng quả thật có chút kém về phần hình thể, ừ ừ, chính xác thì nữ nhân của hắn toàn ngực khủng, thậm chí tám người Vô Nguyệt cũng chả ai lép, nếu phải miêu tả thì khu vườn cây ăn trái của hắn lớn có dưa hấu, nhỏ bưởi da xanh.

Nhận thấy ánh mắt dâm tiện của Dạ Minh Luân đang tia thẳng vào ngực mình Nhu Tử nét khó chịu hai tay che khe ngực lại, dù biết nó không quá nhỏ với mặt bằng chung song nàng lại có cảm giác cực kỳ khó chịu bởi đám nam nhân thời này địch thị là bọn sinh vật cuồng ngực khủng.

Quăng cho Dạ Minh Luân cái lườm đầy đe dọa song Nhu Tử đôi mắt ứa lệ như sắp òa khóc.

''Đừng nhìn nữa! Nếu huynh còn nhìn thì sau này ta làm sao gả đi được đây?''

Dạ Minh Luân hít hà, giọng có chút không thích song hắn nhìn vào đôi mắt xanh ướt lệ nhòa của nàng phì cười.

'Sao có cảm giác nàng ta nhõng nhẽo với ta thế?'

Dạ Minh Luân suy nghĩ song hắn mở lời: ''Ngươi còn muốn gả đi? Chả phải bây giờ nên tính việc lấy thân báo đáp ta trước đi chứ?''

Nhu Tử gượng ép đứng dậy, suy nghĩ không hiểu sao có cảm giác bản thân vừa dính phải một tên lưu manh bậc nhất.

''Đại Sư, huynh cũng đừng trêu chọc ta nữa có được không, phàm ta chỉ là một nữ nhân bình phẩm, thân chỉ dựa vào một chút may mắn mà được công nhận từ Thục Lão, ngươi muốn thân thể ta có phải hạ thấp bản thân mình quá rồi không?''

Nhu Tử nhìn vào tấm lệnh bài bên hông Dạ Minh Luân nói, phàm là người trong Đan Hội không ai không biết tấm lệnh bài kia có ý nghĩa gì song mấy hôm nay kẻ này cũng thật là nổi tiếng, cũng chả biết từ đâu xuất hiện một thiếu niên thần bí chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã đứng ngang với vị Trí Đại Lão trong Hội, kẻ nhìn qua ghen tị không thôi, người nhìn vào kinh sợ rồi tặc lưỡi hỏi đây là loại yêu ma gì mà hai mươi tuổi đạt thành Tựu Luyện Đan Sư Thất Phẩm.

Nhu Tử nói là nói thế song cơ thể nàng bất chợt trở nên vô lực mà chao đảo rồi đổ thẳng về phía trước, Dạ Minh Luân cơ hội đưa tay đỡ ôm trọn nàng vào lòng song Nhu Tử ''ah" lên một tiếng bởi khuôn mặt đáng thương của nàng như vừa đập thẳng vào vách đá chứ không phải ngực một nam nhân, cảm giác mũi có chút cay nàng xoa xoa nó rồi đáng thương ngước lên nhìn Dạ Minh Luân.

"Huynh......''

Cảm thấy bản thân bị chiếm tiện nghi Nhu Tử tay đẩy Dạ Minh Luân ra rồi chao đảo đứng vững, nàng định tự thân rời đi thì bị bế lên cách nhẹ nhàng.

''Huynh! Huynh mau thả ta xuống, ta tự về được!''

Nhu Tử vùng vẫy, Dạ Minh Luân khuôn mặt không thiếu nụ cười nhạt nhẽo đi ra, hai kẻ cảnh giới nơi đây phàm là không nói những tâm lại suy nghĩ không thông cũng bởi đi vào một mình đi ra lại bế thêm một tiểu cô nương, cái này cũng quá phóng túng đi, có phải đã xảy ra việc đặc sắc gì rồi không?

Dạ Minh Luân trên đường quay lại cũng là không thiếu sự chú ý, đây cũng quá phóng túng đi, giữa ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp con gái nhà người ta, mà nhìn kỹ thì tiểu cô nương kia cũng thật xinh đẹp.

Dạ Minh Luân vốn chả mấy phản ứng với những kẻ xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt, Nhu Tử thì bất lực toàn tập, nam nhân này muốn làm gì là làm, nàng chống cự cũng như cho có chứ hoàn toàn không lay động nổi hắn, cảm giác xấu hổ không thôi bởi từng ánh mắt, nàng nấp vào ngực hắn che đi khuôn mặt.

''Đủ rồi huynh mau thả ta xuống, còn thấy chưa đủ xấu hổ?''

Nhu Tử nhỏ giọng, Dạ Minh Luân thở dài một hơi đặt nàng xuống, Nhu Tử cúi đầu không dám ngước nhìn lên bởi quá xấu hổ, hắn như thế hỏi nàng sau này làm sao dám nhìn mặt ai nữa đây.

Dạ Minh Luân nhìn, im lặng một chút hắn đưa tay xoa cằm: ''Có muốn đi ăn cơm cùng ta không?''

''Ể? Không, không được đâu! Ta bận rồi, Đa Tạ huynh!''

Nhu Tử nét mặt bối rối rồi nàng luống cuống chạy đi cách vội vã, Dạ Minh Luân nhìn theo hình bóng nàng ta nhẹ thở dài.

'Ta đáng sợ tới thế? Biết vậy đè nàng ta ra trước thì thú vị hơn rồi, nữ nhân khó hiểu quá đi.'

Dạ Minh Luân quay lưng định bỏ đi thì bắt gặp ánh mắt Đào Hân đang nhìn mình từ một phía, hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn rồi đôi chân mày ấy cau lại cái, hừ một tiếng nàng ngoảnh mặt bỏ đi.

'Bọn nam nhân quả nhiên ai cũng như ai. Ta thật ngu ngốc khi tin vào lời nói của ngươi.'

Đào Hân bước chân khựng lại, nàng chợt đưa tay lên chạm vào dòng lệ chạy dài từ mi mắt trái xuống gò má.

'Thứ này cho hắn sao? Không đáng, thật không đáng!!'

Đào Hân đôi mắt giận dữ, hậm hực nàng quay lại thư phòng của mình đóng rầm cửa, từ tủ nàng lôi ra bình rượu ngọc nhỏ rồi buồn bực uống.

Ít lâu sau....

''Ta còn hỏi nàng chạy đi đâu mà vội vội vàng vàng, hóa ra trốn trong đây uống rượu.''

Giọng nói của Dạ Minh Luân chợt vang lên, Đào Hân giật bắn người nhìn qua khung cửa sổ, nàng là thấy một tên đáng ghét đáng đang tiêu soái lưng tựa khung cửa, tay cầm ly ngọc nhẹ uống ngụm rượu.

"Ngươi! Ai cho ngươi tự ý vào đây! Ngươi Mau Cút Đi Cho Ta!!''

Đào Hân trừng mắt giận dữ rồi ném vèo bình rượu ngọc nhỏ bằng cổ tay về phía Dạ Minh Luân.

Dạ Minh Luân tay bắt lấy bình rượu rồi uống hết, như bóng ma hắn chưa tới hơi thở đã xuất hiện trước mặt nàng.

"Ngươi...!''

Tay đưa xuống hông hắn kéo nàng lại rồi hôn lấy, rượu từ miệng hắn truyền qua với hương vị cay nồng song lan tràn ở khóe miệng cả hai.

''Ưm!''

Đào Hân trừng mắt với Dạ Minh Luân, tay đập mạnh vào ngực hắn vài đợt rồi bất lực trước cái lưỡi điêu luyện của tên tra nam này.

Song Đào Hân như nổi cơn nộ hỏa, nàng bất chợt cắn rách môi Dạ Minh Luân để tia máu nhẹ chảy xuống.

'Hừ! Đáng đời ngươi'

Hả hê nàng quay đi.

"Có việc liền nói, không có Cút cho ta! Ta muốn nghỉ trưa.''

Đào Hân giọng bực tức, Dạ Minh Luân nhìn nàng rồi phì cười thích thú.

Đào Hân nhìn qua cau mày đầy giận dữ: ''Ngươi cười cái gì?''

"Giấm có chua không?''

Đào Hân khựng người, suy nghĩ thoáng qua khiến nàng lặng đi đôi chút mà quay mặt đi nơi khác.

'Ta ghen sao? Tại sao phải ghen?'