Dâm Hoàng

Chương 59: Đế Hồng Tửu



Dạ Minh Luân đang lui cui trong thư phòng thì Hứa Thanh Sương bước vào, ánh mắt nghi hoặc nàng nhìn hắn song bước tới thêm gần bởi sự tò mò của bản thân.

''Thiếu Gia, Huynh đang làm gì thế?''

Hứa Thanh Sương nghiêng người nhìn trộm thứ nước đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt trong cái bát nhỏ mà Dạ Minh Luân đang cầm.

''Hửm? Thanh Sương, ừm, ta đang chế rượu.''

Thoáng nghe qua Hứa Thanh Sương đôi nét thêm tò mò, rượu vốn là thứ bình thường song nàng nhìn thấy Dạ Minh Luân thì nó phức tạp hẳn ra, đây thực là Rượu mà đám nam nhân say mèm mỗi khi uống sao?

'Mùi thơm quá.....'

Hứa Thanh Sương vô thức bước tới song Dạ Minh Luân bất ngờ quay sang thì hai cái mũi nhẹ chạm.

''Ơ... Thiếu Gia tôi xin lỗi!!''

Hứa Thanh Sương vội vã lùi lại với vẻ mặt bối rối, Dạ Minh Luân nhìn nàng rồi môi nở nụ cười.

"Nàng tò mò tới vậy sao?''

Dạ Minh Luân tay rót hết số rượu trong chén vừa điều chế song vào một cái bình ngọc, hướng ánh mắt tới nơi Hứa Thanh Sương hắn hỏi.

"Ừm.... Ta hơi tò mò, thật ra thì Gia Gia rất thích uống Rượu, ta thì lại không biết pha chế nên....''

Hứa Thanh Sương ánh mắt buồn bã, khuôn mặt hiện lên vẻ hối tiếc.

'Gia Gia.... Người bây giờ thế nào rồi, có phải lại trốn ra ngoài uống rượu nữa không?'

Dạ Minh Luân nhìn Hứa Thanh Sương, thấy nàng nét mặt tâm tư hắn rót nhẹ ly rượu ngọc đưa tới.

''Không biết thì thử cho biết đi.''

Dạ Minh Luân nụ cười nham hiểm, Hứa Thanh Sương nhìn vào ly rượu nét mặt lưỡng lự rồi đưa tay nhận lấy.

''Đây là rượu sao...?''

Hứa Thanh Sương một câu nghi hoặc rồi một ngụm uống hết.

'Ngọt quá, có chút cay nồng sọc lên mũi.......'

Dạ Minh Luân nhìn nàng song phì cười ha hả, cô nàng này cũng thật ngây thơ đủ số thứ.

''Thấy thế nào?''

Dạ Minh Luân xoa cằm, khuôn mặt nét thích thú.

"Um......ngọt, hơi cay, hức....sao, hức, tự nhiên chóng mặt quá hà~"

Hứa Thanh Sương nói xong đôi mắt xoay vòng rồi ngã cái đụi xuống đất.

"Phụtt! Ha ha ha! Cười chết ta mất, nàng thật sự tửu lượng quá thấp đi! A ha ha ha!''

Dạ Minh Luân cười khoái chí rồi hướng tới bế Hứa Thanh Sương về phòng, để nàng nằm xuống rồi hắn rời đi.

Trở lại thư phòng của mình, Dạ Minh Luân kéo ghế ra khung cửa sổ rồi hướng ánh nhìn về phía bầu trời xanh biếc.

"Đế Hồng ha..... Loại rượu mà ngươi cho ta uống, ha ha ha!''

Dạ Minh Luân ly rượu uống hết cười một tiếng lớn, ánh mắt hắn chợt thêm buồn phiền song nụ cười lại tươi tắn hơn trên môi.

'Ta , Ngươi....mới qua, cùng nhau ly rượu, mới nay ngươi lại truy cùng đuổi tận ta. Ngươi cô đơn không? Hối hận không?'

Dạ Minh Luân uống thêm một ly Đế Hồng nghĩ, bấy giờ Tiểu Hắc bay tới, Dạ Minh Luân nhìn qua nàng rồi cũng rót một ly đưa tới.

Ly rượu lơ lửng trên không rồi Tiểu Hắc cắm đầu vào ly rượu uống hết.

''Ngọt quá, Huynh lại bắt trước ai mà làm rượu kiểu này?''

Dạ Minh Luân không nói, nắm tay hướng lên bầu trời rồi nắm chặt, Tiểu Hắc thở dài rồi suy nghĩ buồn bực ra mặt.

'Mối quan hệ Nhân Quả này của hai ngươi có khi tuyệt diệt cả Vũ Trụ đấy.'

Dạ Minh Luân uống thêm một ly, người lúc này đã nhàn nhạt hương tửu.

''Ta, Ngươi. Không đội trời chung, hắc hắc!''

Nói rồi hắn lại uống thêm một ly, Tiểu Hắc trên vai hắn thở dài.

''Nga? Nàng vốn là Thiên, huynh từ lâu đã đội nàng ta lên đầu rồi chứ đâu mà không đội trời chung. Thứ Rượu này của huynh có công dụng bạo phát Chân Khí trong khoản thời gian ngắn, uống nhiều sẽ mất kiểm soát hành vi đấy, vẫn là tiết chế chút đi.''

Dạ Minh Luân chợt nhìn qua Tiểu Hắc nét chăm chăm không rời, giật mình Tiểu Hắc như cười gượng nhìn lại.

''S-Sao, sao thế?''

Phóc!

''Ui da!''

Tiểu Hắc bị búng cái mỏ quạ phát đau điếng, hai cánh nàng đưa lên che mỏ lại nhìn qua Dạ Minh Luân cách bực bội.

''Huynh!''

"Dạ Vũ, muội thật lắm chuyện.''

Dạ Minh Luân nốc hết bình rượu ngọc trong tay rồi vũ tay áo rời đi, Tiểu Hắc bay lên song nàng đậu lại trên khung cửa sổ đờ ra, hóa hình thành nhân dạng nàng đung đưa đôi chân vẻ mặt suy tư.

''Nguyên Thượng, người không sao chứ?''

Bất ngờ một hắc y áo choàng bước tới hỏi, trong số Vô Nguyệt thì nàng chính là kẻ duy nhất được hỏi mà không cần xin phép.

Dạ Vũ nhìn qua nàng rồi nhẹ lắc đầu: ''Ta không biết, hắn cũng rất lâu rồi....mới gọi tên ta.''

Dạ Vũ ngón tay nhẹ chạm nhẹ lên môi, ánh mắt nàng nhìn về một phía song hắc y áo choàng bên cạnh lại đột nhiên run lẩy bẩy.

.........

Qua một hướng khác, Cố Thanh Ca hiện ngồi trên ghế, bên cạnh là tì nữ của nàng song đối diện lại là Mộc Lý Xuân.

''Sắc mặt nàng không tốt? Có phải bệnh rồi không?''

Mộc Lý Xuân ánh mắt lo lắng song từng lời nói lại hiện rõ một tên ngốc si tình hướng về phía Cố Thanh Ca nói.

''Ta mất ngủ, ngươi không có việc quan trọng vẫn đừng nên tới gặp ta.''

Cố Thanh Ca xoa thái dương, câu hỏi này của Mộc Lý Xuân làm nàng nhớ tới nhiều đêm mất ngủ, hôm nay chắc cũng thế.

Mộc Lý Xuân khuôn mặt khó nói song nuốt xuống những câu hỏi quan tâm hắn đứng vậy với nét mặt gượng ép như thế nói lên ta sẽ không bỏ cuộc đâu.

''Ta sẽ dặn dò người mang thuốc đến cho nàng. Ta hy vọng, một ngày không xa Cố Thanh Ca nàng sẽ hiểu được tấm chân tình này của ta."

Cánh cửa nhẹ đóng, Cố Thanh Ca nhìn ra cửa rồi nhìn xuống bụng dưới, nàng nhẹ xoa cái rồi vẫy tay ra hiệu tì nữ lui ra, kéo màng che xuống nàng êm đềm say giấc.

'Ta bây giờ, đã không còn......thuộc về, hay yêu bất cứ, ngoài hắn.'

......

Về một hướng khác Dạ Minh Luân tiến tới Đan Hội song vừa tới cửa hắn đã cảm nhận thấy một cổ sát ý hướng hắn mà lao thẳng tới.

''Dạ Minh Luân!! Nộp mạng ra đây cho lão phu!!''

Vụt tới một chưởng cuồng bạo chân khí, uy áp tản ra đè ép phạm vi hơn trăm mét, cảnh sắc xung quanh lúc này bình lặng và yên ắng, Dạ Minh Luân cũng nhận ra, nhận ra cái sự tình kỳ lạ khi hắn bước tới đây mà không có bóng dáng của một tu sĩ hay đan sư nào xung quanh.

"Làm càn!''

Một tiếng hừ lạnh, từ phía trong Đan Hội đùng cái tản ra ba đợt uy áp Kim Đan chấn xuống nơi kẻ vừa lao tới vung chưởng vào Dạ Minh Luân.

''Hự!! Kim Đan cường giả....!!''

Không những một là tận ba Kim Đan ,lão nhân này bấy giờ tự hỏi, tên tiểu tử kia rốt cuộc đã chọc phải ai mà lại.........

Khựng người, Lão Nhân tâm lạnh như tờ khi nhìn thấy Lệnh Bài Đan Sư Thất Phẩm mà Dạ Minh Luân đeo bên hông, lần này không còn là sai lầm của một cá nhân hay tập thể Lâm Gia nữa bởi đây không được gọi là Sai Lâm, đây gọi là Đại Họa!

Dạ Minh Luân tư thế quay lưng không chút động nãy giờ chợt quay đầu lại nhìn, nở nụ cười đầy ám muội hắn bước vào trong Đan Hội mà không lấy một vết xước.

''Nói với Lâm Gia Chủ, nếu còn không biết điều, chúng ta đành phải chấm dứt việc hợp tác.''

Giọng nói của Ngụy Lão vọng ra, kẻ nằm bẹp dưới đất kia co rúm lại hộc máu, uy áp được thu lại lão khó khăn đứng dậy rồi lảo đảo rời đi.

'CMN! Là ngươi hại ta, không, Ngươi hại cả Lâm Gia ta! Nghịch Tử Lâm Trấn Yên nhà Ngươi!!!'

Lâm Trấn Yên này cũng không phải đại nhân vật gì, chỉ là trên hông có đeo một tấm lệnh bài Luyện Đan Sư Tam Phẩm mà thôi, nói về sự quen biết có lẽ Dạ Minh Luân còn nhớ đôi chút tới tên mập bị hắn móc thận.