Dâm Hoàng

Chương 54: Gặp Qua Mộc Gia, Mộc Long Gieo Gió



"Mộc Long...không thể nào! Tên phế vật ngươi--- ah! Khụ! Ta...."

Mộc Đới Lưu đang nói thì một ngoại lực nâng hắn lên cách tình cảm, một sợi dây leo chả biết từ đâu lao tới quấn lấy cổ đứa trẻ này đưa lên.

Diệp Thanh Nhu phía sau dù khí chất ôn nhu, nụ cười nhạt nhẽo luôn trên môi song ánh mắt nàng lạnh lẽo dần.

Mộc Long nhếch mép cười: ''Lừa câu chữ nói có phải tốt không? Mộc Thị sinh ra ngươi không khác gì tạo ra nghiệt súc, ngốc cách mấy cũng phải ý thức được hoàn cảnh của bản thân chứ, ngươi là được bảo vệ tới không phát triển nổi nếp nhăn trong não sao?''

Mộc Vệ bấy giờ từng người lại nhìn vào mắt nhau, dù không nói những suy nghĩ lại bay tứ tung trong không khí.

'Đây rốt cuộc là Phế Vật sao!'

'Sai rồi! Sai thật rồi! Mộc Gia Chủ e là bị mù rồi!'

'Ngạo khí lớn quá, thực lực dù Nửa Bước Trúc Cơ nhưng khí tức lại áp đảo cả Trúc Cơ là sao!?'

Lòng người không ngừng biến động, như cơn sóng lúc nhỏ, lúc ào ạt, lúc lại dữ lên, song không ai trong Mộc Vệ dám nghĩ đây là Phế Tử Mộc Long.

.....bởi hắn hiện tại quá đáng sợ, không đánh họ cũng đồng ý chịu thua, nếu hắn giấu đi cổ Ngạo Khí này chỉ sợ không biết bao nhiêu kẻ xấu số mà làm mồi cho hổ. Thật đáng thương làm sao.

"Ngươi....!''

Mộc Đới Lưu trừng mắt song hắn thấy Mộc Long nhếch mép cười, sau đó máu tươi rơi rớt, đầu nhỏ sợi dây leo cứ thế chọt hỏng một con mắt của Mộc Đới Lưu.

"Aaaahhhh! Mắt...mắt ta....!!!''

Mộc Long từng kẻ lạnh người, đây cũng quá độc ác đi, hắn thật sự muốn giết Mộc Đới Lưu sao? Các Trưởng Lão trong Gia Tộc chắc chắn không tha cho hắn, chỉ sợ tất cả bọn họ không ai sống sót rời khỏi đây.

Thấy Mộc Đới Lưu quằn quại kêu la Mộc Long cười thích thú, phía sau Diệp Thanh Nhu hoàn toàn không chút động tâm, động tâm ở đây là chả có xíu cảm xúc nào, vô vị.

Mộc Đới Lưu mất một mắt đau đớn tới ngất đi, Mộc Long hả hê đưa tay ra lập tức tấm Lệnh Bài Mộc Vệ bay vào lòng bàn tay hắn.

''Các ngươi nói xem, ta giờ trong tay giữ lệnh bài, các ngươi có phải bây giờ nên nghe lời ta không?''

Mộc Long cười cười song uy áp của Diệp Thanh Nhu thu lại, từng người trong Mộc Vệ nhìn nhau rồi lập tức đồng loạt khụy chân hành lễ.

'""""""""'Mộc Vệ Bái Kiến Mộc Long Thiếu Gia!''"""""""""

Mộc Long gật đầu ưng ý, tâm nghĩ đúng là chó ngoan.

'Mộc Long , Bổn Tiên Hoàng sắp lấy chút ít lãi cho ngươi đây.'

Mộc Long cười lên tà ác khiến bao Mộc Vệ lạnh người, tâm sợ hãi không thôi. Hướng ngón tay Mộc Long chỉ về một tên nói: ''Ngươi về Thông Báo cho bọn họ, không đem tới 100 vạn linh thạch để lấy người,, ra đem đầu hắn đặt trước cửa.''

Kẻ bỉ chỉ thẳng mặt giật bắn người, không có lời nào là nói đùa cả, cứ thế hắn nói là hắn sẽ làm, đây cũng quá bá khí đi. Kẻ này được giao nhiệm vụ lập tức nghiêm chỉnh, tay chấp hành lễ cái lập tức biến mất.

Ít phút sau người người kẻ kẻ kéo tới. Dẫn đầu là Mộc Ngạo Thiên, đi sau là ba vị Trưởng Lão tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ cùng với đó là hơn hai mười tộc nhân Tu Vi Trúc Cơ ồ ạt kéo tới.

"To gan cuồng vọng! Nghịch Tử ngươi lại dám đả thương Huynh Đệ ruột của mình! Nạp mạng đây cho ta!!''

Kẻ hét lớn là Đại Trưởng Lão, sớm đã hạ quyết tâm không để mầm mống này sinh trưởng thêm lão bay tới như gió, vung chưởng cùng bạo đánh xuống. Lão Đầu này tên Mộc Sinh, là phe cánh nâng đỡ Mộc Đới Lưu, chúc vị chỉ dưới Gia Chủ.

Vụt----

"Aaaahhhh!!!''

Mộc Sinh chưởng phát đánh tới đã ăn một Râu Rồng vào mặt mà bay ngược lại hộc máu trên đất.

Liễu Dạ Huyên sau khi tu luyện tâm pháp của Mộc Long truyền cho cả người lúc nào cũng như hỏa diễm thiêu đốt, một khi vận động chân khí liền hừng hực mà bùng cháy , cảm xúc của nàng lúc nào cũng muốn vung roi hành hạ ai đó.

Liễu Dạ Huyên, Phàm Mạch Trúc Cơ-Trúc Cơ Viên Mãn (Đang Tự Phong Ấn Không Đột Phá).

Dù Liễu Dạ Huyên và Mộc Sinh cùng cảnh giới song Gia Tộc nhỏ bé sao sánh ngang với Tiên Môn Lâu Đời Ngạo Khí Tông, hơn hết nàng vốn được Mộc Long chỉnh sửa không ít thứ, chiến lực sớm đã đánh ngang Kim Đan Trung Kỳ.

Tất cả đều khựng lại, ánh nhìn dò xét về phía sau Mộc Long song không thấy bởi Diệp Thanh Nhu không muốn nhìn thấy hắn, nàng sẽ lại nổi tâm giết người nhưng hơn hết Mộc Long lại muốn giết Mộc Ngạo Thiên nhất bởi giết Phụ Thân thì Mẫu Thân mới thuộc về hắn hoàn toàn, dù sao trên danh nghĩa thì nàng vẫn là Thê Tử của y.

"Mộc...Long?"

Mộc Ngạo Thiên ánh mắt đen đụt sớm đã trúng độc gần chết, nay mai Gia Chủ liền phải đổi, dù thế ánh mắt ghét bỏ lạnh lẽo kia chưa bao giờ đổi với Mộc Long chỉ bây giờ mới yếu ớt đi một chút.

"Tộc Nhân Mộc Gia nghê lệnh! Giết Chết Mộc Long thương vạn linh thạch!!''

Mộc Sinh giận quá hóa điên bùng nổ chân khí mà hét lên song chân khí của lão bị áp chế hoàn toàn bởi Mộc Ngạo Thiên.

''Làm Càn!"

Không ai dám lao lên, Mộc Sinh cau mày nhìn qua Mộc Ngạo Thiên.

''Ngươi đây là có ý gì! Muốn bao che cho tên nghịch tử này!''

Bất ngờ Mộc Lý Xuân bước lên vỗ vai Mộc Sinh nói nhỏ: ''Ngươi có phải quá phận rồi không? Hắn là con ngươi hay ngươi là Gia Chủ mà làm tất thế?''

"Ngươi! Mộc Lý Xuân!!!''

Mộc Sinh xù lông định ăn thua đủ với Mộc Lý Xuân thì: ''Các Ngươi Cãi Đủ Chưa!! Mộc Sinh ngươi định cả lời ta cũng không nghe???''

Mộc Sinh khựng người, rũ xuống nét không phục hắn lườm Mộc Long: ''Hừ! Ta vẫn mong ngươi nhớ lấy, Mộc Đới Lưu là hy vọng vực dậy của Cả Gia Tộc!''

"Ồ? Ta nhớ Gia Chủ đâu có thiếu Nhi Tử?''

Mộc Lý Xuân gian xảo xen vào, Mộc Sinh bấy giờ lông tóc như dựng ngược, đùng đùng như nồi nước sôi sợ là không thể đem tên Mộc Lý Xuân này phanh thây vạn mảnh.

Mộc Thiên Nam đứng phía sau tay dùng chiếc quạt che miệng cười, Mộc San San lúc này cũng xuất hiện, tay cầm trường kiếm, tóc vàng dài buộc cao, ánh mắt thanh bí tròn như hai viên ngọc, vóc dáng dù mảnh mai nhưng chỗ nào có nét chỗ đó, khí chất nghiêm chỉnh tựa như phong thái quân nhân được đào tạo kỹ lưỡng.

"Ngươi xem ra có thêm đối thủ, gây ra náo động như thế sợ là kẻ mưu mô nhất đã không phải ngươi.''

Mộc San San liếc qua khinh bỉ nói, Mộc Thiên Nam chỉ cười không nói, nàng là nữ nhi, thế nàng chả có chút uy hiếp nào bởi Nữ Nhi Mộc Thị thế nào cũng không được làm Gia Chủ.

"Mộc Long, Ngươi thả Mộc Đới Lưu ra, chuyện ngươi làm hết thảy coi như chưa từng xảy ra.''

Mộc Ngạo Thiên dù sắp đi gặp lão tổ tông song tầm nhìn phải xếp loại cáo, dù đôi khi cũng bạo như sói song chỉ nhìn qua Mộc Ngạo Thiên liền nhận ra Mộc Long ẩn chứ không ít bí mật, phế vật thì đá đi, có ít liền kéo lại, đây chính là suy nghĩ của hắn ta.

Mộc Long nhảy xuống khỏi lưng Lôi Vân Hổ, mỉm cười hắn đỡ Mộc Đới Lưu đi lại.

''Phụ Thân, ngươi tốt?''

Bầu không khí im bặt, không ai nói nổi câu nào, đây, đây là...?

Mộc Ngạo Thiên nhíu mày nhìn Mộc Long rồi thở dài: ''Ta tốt.''

"Đại Ca là ta tìm được trong rừng, hắn là bị người ngoài tộc đánh thương, Phụ Thân không tin cứu hỏi họ.''

Mộc Long hướng vế phía Mộc Vệ nói, Mộc Ngạo Thiên quay nhìn thì chỉ nhận lại cái chấp cúi đầu.

"Vậy còn lệnh bài ở hông phải ngươi?''

Mộc Ngạo Thiên nhìn xuống hỏi.

Mộc Long mỉm cười thân thiện, mặt không biến sắc: ''Là Đại Ca bảo ta giữ, nói cứu Hắn nó là của ta.''

''Ngươi nói Láo! Mộc Đới Lưu không bao giờ làm vậy, ngươi đây là một tay che trời, mưu đồ giết hại Huynh Trưởng cướp đoạt Mộc Vệ Lệnh!''

Mộc Sinh Chỉ ray về phái Mộc Long hét lớn, Mộc Long lườm hắn cái để lộ chút ít sát ý, thoáng qua lão thấy ngón tay bản thân bị cắt đứt mà lùi lại ba bước mô hôi nhễ nhại.

''Ngươi....Ngươi....!"

Mộc Long nở nụ cười thân thiện: ''Đại Trưởng Lão, già cả rồi, đa nghi quá. Có phải muốn nghĩ hưu rồi không? Ta nhớ khi trước ai đó cưỡng hiếp nhân nữ bị người ta tới cửa kêu oán song đánh chết cả nhà người ta bịt miệng luôn, ai mới một tay che trời đây, nhỉ?''

Lời Mộc Long nói ra không khỏi khiến bao kẻ bàn luận, ai cũng biết Mộc Long đang nói tới ai, không phải họ không biết mà là giữ thể diện cho Mộc Gia mà không truy cứu.

"Ngươi...ngươi cuồng ngôn!''

Mộc Sinh định lao tới song bị Mộc Ngạo Thiên lườm cái lùi lại.

"Đấy, Phụ Thân thấy đấy, ta làm người tốt mà bị vu oan à nha!"

Mộc Ngạo Thiên ánh mắt biến đổi, đứa trẻ này của hắn chỉ sợ thiên sinh đã có tâm cơ hơn người, cả hắn bây giờ mới nhìn ra, tâm có chút sợ hãi nhìn vào Mộc Long.

''Vậy còn Thú sao ngươi?''

Mộc Long nhìn lại: ''Nó á? Là sủng vật của ta, rất ngoan ngoãn, ngày thường hay cho ăn thịt người nên nhìn một đám rác rưởi nó hơi ngán.''

Lời nói ra đầy sự khiêu khích, đây là một mình một thú đánh cả Mộc Gia sao? Đây chả khác nào tuyên bố, hắn không ngán bất cứ ai ở Mộc Thị.

Mộc Ngạo Thiên tiếp thở dài, nhắm mắt cho qua, hắn vì Gia Tộc có thể mù quáng vô số lần, chỉ cần Mộc Gia ngày một phồn vinh hắn liền đánh đổi mọi thứ.

'Đứa trẻ thế này phải giữ lại.'

Mộc Ngạo Thiên thầm nói, nhìn lại Mộc Long đang tươi rói cười hắn xoay người bế Mộc Đới Lưu lên tay.

''Chuyện hôm nay không cần truy cứu nữa, các ngươi nâng cao cảnh giới thêm một bậc là được. Mộc Long ngươi bây giờ giữ Mộc Vệ Lệnh cũng không sống một nơi thế này được, quay về Mộc Phủ song chọn cho mình một Phủ Đệ đi.''

"Như ý người, phụ nhân đại nhân~"

Mộc Long chấp tay thi lễ phía sau bóng lưng Mộc Ngạo Thiên song nở nụ cười tàn độc.

'Mộc Phủ, sao lại thiếu lửa được nhỉ?'

Gia Chủ nói không truy cứu liền không chi cứu với lại dù Mộc Đới Lưu có ra sao thì Mộc Gia nay có thêm một con Lôi Vân Hổ làm thú tọa chấn, sợ là quá hời, không hề lỗ.

Bởi thế mà ngoài Mộc Sinh không ai lên tiếng từ chối.

Khi mọi người dần rời đi hết Mộc Nam Thiên bước tới chấp tay chào Mộc Long cái nở nụ cười thiện ý.

"Nhị Ca, đã lâu không gặp.''

Mộc Nam Thiên nói, phía sau hắn là Mộc Lý Xuân đang cười híp mắt.

"Ồ~! Hóa ra là tứ đệ! Tứ Nương vẫn tốt chứ?''

Mộc Nam Thiên nụ cười hơi tắt nhưng lại chợt tươi tắn hơn: "Mẫu Thân vẫn tốt, không biết Nhị Nương vẫn tốt?''

''Vẫn đang sống rất an nhàn không phải lén lút qua lại với người lạ.''

Mộc Long hướng ánh nhìn về phía Mộc Lý Xuân làm hắn đôi chút giật mình.

"Vậy ta không làm phiền Nhị Ca nữa, khi khác gặp lại.''

Mộc Nam Thiên rời đi, Mộc Lý Xuân phía sau đi theo song liếc lại nhìn Mộc Long một cái.

'Hắn đã biết được những gì?'

Mộc Lý Xuân suy nghĩ.

"Khi khác gặp lại.''

Mộc Long cười híp mắt song quay lưng lại, lúc này cả hai người Mộc Nam Thiên cùng Mộc Long chợt có cùng suy nghĩ.

'Mộc Gia, nổi gió lên nào!'/'Mộc Gia, gió lại phải thổi lớn.'