Đại Việt Chúa Tể

Chương 87: Chiến công cùng tiền tệ




Chiến công trong miệng Trần Nguyên nói, đó chính là những cấp bậc khen thưởng được hắn đưa ra cho tất cả mọi người dân của hắn. Tất cả các công lao đều được dựa trên những cấp bậc này mà có những khen thưởng tương ứng.

Trần Nguyên hiện tại đưa ra tám cấp bậc khen thưởng. Chiến công hạng nhất dành cho những người có công chỉ huy đánh thắng địch trong những trận đánh, chiến dịch lớn. Chiến công hạng hai dành cho những người có công lớn trong việc góp sức làm nên thắng lợi trong những trận đánh, chiến dịch lớn.

Chiến công hạng ba dành cho những người có công phát hiện ra những mỏ tài nguyên lớn, những người có những sáng kiến lớn và hữu ích cho đất nước. Chiến công hạng bốn dành cho những người có công trong việc giúp ích xã hội, giúp đỡ mọi người xung quanh.

Chiến công hạng năm dành cho những người có con cái đạt được chiến công hạng nhất. Chiến công hạng sáu dành cho những người có con cái đạt được chiến công hạng hai. Tương tự với chiến công hạng bảy và hạng tám là dành cho những người có con cái đạt được chiến công hạng ba và hạng bốn.

Từ chiến công hạng nhất đến chiến công hạng bốn đều nêu lên rõ những việc làm cụ thể để có thể dành được khen thưởng. Còn từ chiến công hạng năm đến chiến công hạng tám là dành để cổ vũ, khen ngợi cho những người có công lao nuôi dạy, giáo dục nên những người có tài cho đất nước.

Đây cũng chính là những phần thưởng khích lệ để cổ vũ lòng dân. Ai không muốn con cái của mình hơn người? Ai không muốn con cái của mình được khen ngợi? Ai không muốn mình được nở mày nở mặt với mọi người?

Muốn đạt được điều đó thì bọn họ phải không ngừng tích cực nuôi dạy con cái của mình. Bọn họ lúc đó sẽ không còn đơn thuần là cố gắng cho riêng bản thân mình nữa, mà bọn họ còn phải cố gắng cho con cái của họ.

Trần Nguyên muốn dùng phương pháp này để tạo nên một phản ứng dây chuyền của phong trào hiếu học và lập công cho đất nước. Đương nhiên, phần thưởng đi kèm với nó cũng là không hề nhỏ, như vậy mới có thể kích thích được tình thần phấn đấu của tất cả mọi người.

Đại Việt bây giờ cũng đã chính thức phát hành tiền tệ. Hiện tại có bốn đơn vị tiền tệ chính, đó là quan, hào, xu và đồng. Mệnh giá của chúng được lần lượt quy đổi một quan tiền bằng mười hào, một hào bằng mười xu, một xu bằng mười đồng. Điều đó có nghĩa là một quan tiền có giá trị tương đương với một ngàn đồng.

Dựa theo Bộ kinh tế định giá, một đồng bây giờ có giá trị bằng một ký thịt. Mà chiến công lao động hạng ba quy định được khen thưởng một quan tiền, cũng như tương đương với một ngàn cân thịt. Đây chính là một số lượng vô cùng khổng lồ đối với đám người Đại Bảo.

Giá trị đồng tiền sau này cũng có thể lên xuống tùy vào tình hình kinh tế của đất nước mà định giá. Tổng số tiền được Trần Nguyên cho đúc ra bây giờ cũng chính bằng tổng giá trị kinh tế của đất nước Đại Việt cộng lại.

Cũng chính vì thế, tiền cũng không thể tùy ý thích đúc bao nhiêu thì đúc. Đúc ra càng nhiều thì giá trị của đồng tiền sẽ càng ngày càng bị rớt giá. Điều này sẽ dẫn đến lạm phát gia tăng, kinh tế rơi vào khủng hoảng, trì trệ. Tất nhiên, Trần Nguyên hắn không giỏi lắm về kinh tế nhưng hắn cũng dư sức ý thức được điều này.

Hình dạng các đồng tiền mà Trần Nguyên cho đúc đều không khác gì mấy so với những đồng tiền thời xưa của hắn kiếp trước. Tiền xu có đường kính hai cm, ở giữa có một cái lỗ nhỏ bằng một nửa cm để cho mọi người có thể dễ dàng dùng dây xâu lại thành chuỗi.

Một mặt thì được đúc nổi hai chữ Đại Việt lớn bằng tiếng việt. Mặt còn lại thì được đúc nổi giá trị của đồng tiền đó. Vật liệu đúc tiền hiện tại mà Trần Nguyên cho sử dụng chính là sắt.

Tuy sắt có một nhược điểm đó chính là dễ bị rỉ sét khi gặp nước, nhưng vì hiện tại chưa tìm được vật liệu thay thế nên Trần Nguyên cũng phải dùng tạm. Đợi sau này tìm được các vật liệu tốt hơn để đúc tiền như đồng thì hắn sẽ cho thay thế sau.

Mà tất cả những chính sách này đều được Trần Nguyên đưa vào trong sách vở giáo dục. Bộ giáo dục cũng không làm Trần Nguyên thất vọng. Bọn hắn không ngừng mở rộng các phong trào giáo dục cộng đồng, tổ chức là cuộc khuyến học, thi đua khen thưởng.

Bây giờ đây, Bộ giáo dục đã vô cùng lớn mạnh. Ngoài lão Đình làm bộ trưởng bộ giáo dục ra, cũng đã có thêm vô số cô giáo, thầy giáo mới bổ sung cho lực lượng giáo viên đang còn thiếu trầm trọng của đất nước.

Trần Nguyên cũng đã cho biên soạn thêm nhiều môn học mới bổ sung thêm vào chương trình đào tạo. Chương trình đào tạo bắt buộc hiện giờ của đất nước hắn gồm có các môn như toán học, vật lý, đạo đức, luật pháp, tu luyện, võ thuật.

Trong đó, Trần Nguyên chú trọng nhất chính là môn đạo đức, luật pháp cùng tu luyện. Môn đạo đức ngoài chú trọng việc giảng dạy nhân, nghĩa, lễ, tín, trí ra, thì còn dạy thêm tình thần tôn sự trọng đạo, tình cảm gia đình, tình yêu quê hương đất nước.

Bộ môn luật pháp chính là dạy về tất cả các điều luật đang hiện hành trong đất nước Đại Việt. Mục đích chính của nó là để giúp cho tất cả mọi người biết đâu là đúng, đâu là sai để mà thực hiện. Tuyệt đối không để xảy ra tình trạng vì thiếu hiểu biết mà phạm phải những việc làm sai trái.

Bộ môn tu luyện chính là dựa trên quyển sách hướng dẫn tu luyện lúc trước Trần Nguyên lấy được từ bộ lạc Dạ Lang mà cải biên lại cho phù hợp với tất cả mọi người. Hắn có một tham vọng lớn đó chính là biến những người dân của mình đều là những chiến sĩ.

Nếu hắn xây dựng được một đất nước như vậy thì thử hỏi có kẻ nào dám ngăn cản con đường bá chủ của hắn. Tuy hiện tại Trần Nguyên chưa tìm được cách nào để giúp làm tăng tốc độ tu luyện của tất cả mọi người, nhưng cũng không vì thế mà Trần Nguyên lơ là việc này.

Trần Nguyên luôn tin chắc rằng sẽ có cách để rút ngắn con đường tu luyện của hắn cũng như tất cả mọi người. Có thể là hiếm nhưng cũng không đến nổi là không có. Giống như trong những bộ truyện hồi trước hắn hay đọc chẳng hạn, ít nhất cũng phải có đan dược để phụ trợ tu luyện. Chỉ là hắn chưa tìm ra được mà thôi.

Không hiểu vì sao, nhưng Trần Nguyên lúc nào cũng có cảm giác như bọn Khựa kia đang nắm giữ lấy những bí mật tu luyện kia. Cũng có thể vì chúng là tuyệt mật nên bọn hắn không dám công bố cho tất cả mọi người.

Nhìn đám quân lính lần trước của bọn Khựa kia là biết. Trần Nguyên lúc đó đã chú ý quan sát kỹ nhưng tên binh lính kia. Hắn phát hiện ra được bọn binh lính kia có dấu hiệu mệt mỏi rõ rệt sau một quảng đường di chuyển dài. Mà điều này là khó có thể xảy ra đối với những người đã từng tu luyện, vì bọn họ biết điều phối sức lực của mình một cách hợp lý nhất.

Còn lại hai tên khác đó chính là tên tướng quân cùng tên họ Chu kia, Trần Nguyên khẳng định bọn họ chắc chắn có tu luyện. Trần Nguyên trong đầu hắn cũng có một lý do để giải thích cho nguyên nhân vì sao phương pháp hỗ trợ rút ngắn con đường tu luyện này lại không được bọn Khựa đứng đầu công bố.

Một, có thể là vì những thứ hỗ trợ việc tu luyện này là quá hiếm, hoặc là quá mức đắt đỏ. Bọn hắn sợ người dân của mình vì tăng nên sức mạnh mà không tiếc bất cứ giá nào để tìm kiếm lấy những thứ này. Việc này dẫn đến tình trạng bạo loạn khắp nơi có thể sẽ xảy ra. Mà bọn hắn tất nhiên sẽ không muốn thấy điều này.

Còn nguyên nhân thứ hai, Trần Nguyên suy đoán có thể là bọn Khựa đứng đầu này sợ những con dân của hắn quá mạnh, mạnh đến một mức mà bọn hắn không thể kiểm soát được. Nếu bọn hắn không thể kiểm soát được con dân của mình, thì điều gì sẽ xảy ra? Đất nước kia sẽ không còn là của bọn hắn cai trị nữa.

Tất nhiên, đây cũng chỉ là Trần Nguyên suy đoán mà thôi, hắn cũng không cách nào để chứng thực được việc này. Trừ khi là hắn đích thân đến nước của bọn Khựa kia để tìm hiểu. Đến đất nước của bọn Khựa kia?

Có thể, nhưng giờ chưa phải là lúc. Trần Nguyên vì niềm tin này mà âm thâm thề rằng, có một ngày hắn sẽ tìm được cách tu luyện nhanh chóng cho những người dân của hắn. Sẽ có một ngày, những người dân của hắn đều là những chiến sĩ.

Trong lúc Trần Nguyên đang còn khen ngợi lấy mọi người ở nơi đây, thì Đại Man phía bên kia vẫn đang còn vò đầu bứt tai tìm phương án đối phó với bọn Lưỡng Quy kia. Trong trướng bồng của mình, Đại Man không ngừng dùng cánh tay duy nhất của mình mà liên tục vò đầu bứt tốc.

Hắn đã đây mấy ngày rồi mà vẫn chưa tìm ra được phương án nào thích hợp để tấn công bọn Lưỡng Quy kia cả. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải là một cách tốt.

Mà Dưỡng Tĩnh lúc này cũng ngồi ở ghế cạnh bên, hai tay hắn ôm lấy thanh kiếm của mình mà nhắm mắt ngủ, chẳng thèm đế ý gì đến tên Đại Man kia.

Lúc này đột nhiên có một tên lính cấp tốc xong vào trướng bồng của hắn.

“Tướng quân, người tình báo của chúng ta truyền tin tức về. Bọn Lưỡng Quy kia vừa phát hiện được một bộ lạc mới, bọn hắn đang cấp tốc tiến về hướng của bộ lạc đó. Bọn chúng cử đi hết thảy tám mươi lăm tên.

Vì người của chúng ta không thể đuổi kịp bọn hắn nên cũng không xác định được vị trí chính xác của bộ lạc kia.

Bọn hắn chỉ thấy được phương hướng mà những tên chiến sĩ bộ lạc Lưỡng Quy rời đi chính là hướng ra phía biển thưa Tướng quân”, tên binh lính vừa tiến vào trướng bồng thì liền lập tức quỳ một chân trên đất chắp tay cung kính báo cáo.

“Rời đi? Tám mươi lăm chiến sĩ rời đi, vậy là trong bộ lạc của bọn hắn hiện giờ còn khoảng gần ba trăm chiến sĩ”, Đại Man sau khi nghe được tin cấp báo thì vừa đi lui đi tới trong trướng bồng của mình mà miệng hắn thì không ngừng lẩm bẩm tính toán.


Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi