Đại Úy Có Em Bé

Chương 27: Những âm thanh cuối cùng



Đầu óc Khánh Hạ choáng váng. Cô đưa tay lên bóp đầu rồi nhanh chóng rời đi. Không muốn nghe thêm bất kì lời nói nào từ chị Hân nữa.

Chị ta đứng đó với gương mặt và biểu cảm khiến người khác cảm thấy khó hiểu. Có lẽ thông tin này Hân đã giữ rất lâu vì chưa xác thực. Nhưng khi nhìn thấy tình cảm của bọn họ ngày một thắm thiết, chị ta lại không kiềm chế được mà nói ra hết với hy vọng họ sẽ vì chuyện này mà chia xa…

Khánh Hạ ngồi xuống bàn tiệc, Lục Tôn lo lắng hỏi:

- Em đi rửa tay lâu thế? Ổn không?

Cô gật đầu báo hiệu mình không sao rồi cắm mặt xuống ăn. Nhưng câu chuyện vừa rồi của chị Hân, Khánh Hạ không sao vứt nó ra khỏi đầu được. Cô khẽ đưa mắt nhìn Lục Tôn và những người ngồi quanh bàn tiệc. Họ vẫn vui vẻ ăn uống và trò chuyện.

Quả thật Lục Tôn dùng tay trái để cầm đũa. Trái tim Khánh Hạ thắt lại, cô không muốn tin vào sự thật. Vẫn có một ít cảm xúc trong cô nói rằng Lục Tôn thật sự vô tội. Có lẽ chỉ đơn thuần là anh thuận tay trái, tuyệt đối không có chuyện tay phải bị bỏng?

- Anh này…

Nghe giọng nói mềm mại của Khánh Hạ vang lên, Lục Tôn vừa nhai vừa nhướn mày:

- Hửm?

- Sao anh cầm đũa bằng tay trái thế?

Nhạc trong phòng tiệc to mà cô cứ lí nhí trong cổ họng. Lục Tôn phải ngẫm vài giây mới hiểu cô muốn hỏi gì. Anh không nghĩ nhiều, cũng không phòng thủ với vợ, chỉ vô tư đáp:

- Do ngày xưa lòng bàn tay phải bị bỏng nên đổi sang tay trái, nhiều thành quen ấy mà.

Khánh Hạ mím môi hối hận. Ước gì mình chưa hỏi câu đó, ước gì anh ấy đang nói dối, ước gì…

Nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi, Lục Tôn có chút lo lắng:

- Sao thế? Em không thích à? Thế thì từ giờ anh đổi nhé.



Ngay lập tức đôi đũa được chuyền từ trái sang phải. Lục Tôn còn tiện tay gắp một ít thức ăn vào bát cho Khánh Hạ:

- Đây, món này vừa được bê lên. Em ăn thử đi xem sao.

Nhìn bàn tay phải to lớn, gân guốc đang cầm đũa kia, ai mà biết được bên trong có một vết bỏng? Nó không sần sùi, không lên sẹo, chỉ đơn giản là màu da bị sẫm đi.

Khánh Hạ bắt đầu thấy nhức đầu với hàng ngàn câu hỏi. Lục Tôn đã thật sự có mặt ở vụ cháy năm đó ư? Tại sao anh không nói cho mình biết? Chẳng lẽ…

“Chính Lục Đại Úy là người đã khiến bố mẹ cô ra đi mãi mãi”.

Câu nói của chị Hân bỗng hiện lên như một bản ghi âm tua chậm. Không biết phải đối mặt với chồng như thế nào. Khánh Hạ định ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh rồi bình tâm suy nghĩ. Nhưng khi cô vừa đứng lên, đầu óc bỗng dưng choáng váng.

- Khánh Hạ!

Những âm thanh cuối cùng cô nghe được là giọng nói trầm ấm và vòng tay vững chắc của Lục Tôn. Lẫn trong đó là tiếng ồn từ các vị khách khác.

- Khánh Hạ! Khánh Hạ!

- Mau gọi cấp cứu! Đại Úy phu nhân ngất xỉu rồi!

…----------------…

Vũ Khánh Hạ chỉ mới 8 tuổi. Cô đứng chết trân nhìn hai di ảnh lạnh ngắt của người thân. Đôi chân nhỏ xíu run run, hai mắt sưng húp. Khóc cũng đã khóc rồi, bây giờ có làm loạn thêm nữa thì bố mẹ cũng không sống lại được.

“Sao cơ? Tài sản mặc định là thuộc về nó à?”

“Có thể sẽ chia ra cho người giám hộ và nuôi dưỡng. Bà nghĩ sao?”



“Vậy thì bọn mình nhận đi, dù sao với nó cũng là mối quan hệ chú dì. Sẽ dễ được đồng thuận”.

Khánh Hạ tuy còn nhỏ, nhưng nghe loáng thoáng cũng hiểu được vài phần. Cô bé đã sớm biết chú dì là nơi nương tựa duy nhất của bản thân. Từ khi bố mẹ không còn trên thế gian, cô con gái này đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi…

“Mà nghe nói vụ cháy đó là do một đám thanh niên gây ra”.

Khánh Hạ nghe thấy liền cố tình đi lại gần hơn, giả vờ không để ý nhưng thực ra hai lỗ tai đang để ở phía chú dì. Cô lại nghe ngóng thêm được một chút.

“À, bọn nó hút thuốc rồi vứt bừa bãi gây chập điện. Nghe nói đã bị bắt hết”.

“Ừ, hình như có người tố cáo. Bọn nó xong đời rồi. Đúng là lũ ngu”.

Đang nói chuyện thì thấy Khánh Hạ bước tới, bà dì nói bằng một giọng không mấy thoải mái:

- Vào nhà gấp quần áo đi, ngày mai xong đám tang thì đi theo ở với chú dì.

…----------------…

Đôi lông mày mảnh của Khánh Hạ nhăn lại. Cô nheo mắt rồi từ từ mở ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là trần nhà xanh thẫm của bệnh viện. Bóng đèn dịu nhẹ chứ không quá chói. Màu đen lấp ló giữa khe rèm cửa cho cô biết chắc chắn đã là nửa đêm.

Khánh Hạ đưa đôi mắt trong veo nhìn quanh. Đây là phòng bệnh cá nhân, được nằm riêng như thế này chắc cũng tốn bộn tiền.

Bên cạnh giường là vóc dáng cao lớn của Lục Tôn đang nằm gục. Đối diện là một chiếc ghế sô pha với bốn cậu Công, Thành, Danh, Toại. Họ tựa đầu vào nhau mà ngủ say. Có lẽ việc cô ngất xỉu đã khiến mọi người lo lắng rất nhiều.

Khánh Hạ không muốn đánh thức bất kì ai, cứ thế im lặng nằm nghĩ về giấc mơ vừa rồi. Nó gợi lại chuyện trong quá khứ. Thời điểm đó có một đám thanh niên hút thuốc rồi dẫn đến cháy nổ. Nếu là năm cô lên 8, thì Lục Tôn cũng đã là thanh niên 16 tuổi, chẳng phải là quá trùng hợp hay sao?

Nước mắt vô thức tràn ra mà không thể giữ lại được. Đôi mắt đẫm nước của Khánh Hạ cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang gục đầu cạnh giường.

“Lục Tôn… Chẳng lẽ lại là anh thật sao?”