Đại Náo Từ 1960

Chương 46




5 gương gỗ nhỏ được mang lên, Giang Bình An lại gần mở nắp lên kiểm hàng.

Dù ánh đèn dầu hơi tăm tối, nhưng khi từng hộp gỗ được mở ra, ánh vàng đã làm sáng bừng lên không gian ngay lập tức, Bành lão đại quan sát kỹ phản ứng của Giang Bình An, nhưng ông ta lại không thấy bất kỳ sự xúc động nào trên gương mặt của Giang Bình An cả. Bành lão đại thấy vậy liền than thở trong lòng:

"Quả nhiên chân nhân bất lộ tướng, cả đống vàng ròng trước mặt mà vẫn không lộ chút tham lam nào cả, bội phục, bội phục"

Nhưng Bành lão đại đâu có biết, gương mặt của Giang Bình An được phủ lớp da ngụy trang, đâu có thể hiện rõ được sự kích động của Giang Bình An khi nhìn thấy cả đống vàng ròng này.

Dù là người xuyên việt, tay nắm cửa hàng ảo, nhưng bản chất của Giang Bình An vẫn là một phàm phu tục tử, vẫn bị lóa mắt khi thấy vàng nãy giờ, rất là bình thường.

Từ thuở sơ khai, kim loại màu vàng luôn luôn có thể kích động nhân tâm, làm cho nhân loại mê muội vì nó, dùng nó làm trang sức, tôn vinh cho nó một địa vị tối cao trong giao dịch, trao đổi vật phẩm...

Giang Bình An theo thói quen mở ra chức năng thẩm định của cửa hàng ảo để kiểm tra số vàng:

300 miếng vàng lớn tương đương 3.000 lượng vàng

2.000 miếng vàng nhỏ tương đương với 2.000 lượng vàng.

Tổng trọng lượng 182 kg

(PS: đúng ra là 185kg, nhưng bị thiếu hụt do mài mòn hoặc cố ý)

Độ tinh khiết trung bình: 99,3%

Tương đương 180 kg vàng tinh khiết 100%

Trị giá thu mua: 450.000 HP.

Một món tiền khá lớn ở lúc trước, nhưng giờ đã không còn quan trọng nữa. Giang Bình An lên tiếng:

- 5.000 lượng vàng phải không?

- Lý lão huynh quả nhiên là hảo nhãn lực, chỉ vừa nhìn sơ đã phát hiện chân tướng, đây đúng là 5.000 lượng vàng ròng.

- Vẫn là 260 đồng một lượng?

Nghe nhắc đến trả tiền, Bành lão đại hai mắt tỏa sáng, trả theo giá này ông ta sẽ dư ra 10 đồng một lượng, 5.000 lượng vàng sẽ dư ra 5 vạn đồng tiền mặt, quả thật một món tiền lời to lớn mà không cần phải nộp lên trên. Bành lão đại xoa tay cười hề hề như một thương nhân sắp đạt thành giao dịch:

- Ha ha ha, vẫn giá đó, cảm ơn lão huynh đã rộng rãi đối đãi chúng ta.

- 5.000 lượng vàng ròng sẽ trị giá là 130 vạn đồng.

Giang Bình An lấy hai bao tải to mở miệng ra, sau đó rút từng bó tiền ra đủ 130 bó, mỗi bó mười cọc, mỗi cọc 1.000 đồng tiền, như vậy 130 bó tiền sẽ là 130 vạn đồng tiền.

Lần này trong công đoạn kiểm tiền, Bành lão đại rút kinh nghiệm kiểm tiền lần trước quá lâu, nên lần này mướn hẳn 10 người thủ quỹ, kế toán ở các gian hàng để đếm cho lẹ.

Quả nhiên chuyện chuyên nghiệp phải giao cho dân chuyên nghiệp, chưa đầy 15' thì kiểm tra đã xong, 130 vạn đồng đầy đủ, không thiếu chút gì.

Thấy vậy Giang Bình An bỏ ngay năm hộp vàng vào 2 bao bố rồi vẫy tay tạm biệt.

- Bành lão đại, hẹn ngày tái ngộ.

- Hẹn ngày tái ngộ, khi nào rảnh hoặc cần thứ gì lão huynh cứ ghé đây. Ta luôn luôn chào đón và sẽ hết lòng giúp lão huynh làm việc.

Bành lão đại nhìn thần tài bí ẩn đạp xe ra đi với bộ dáng rề rà chậm chạp, mà trong lòng hốt hoảng, cũng cái điệu bộ này mà tuần trước bang phái họ Bành bị xử lý hai hộ pháp, 4 tên đàn em đắc lực, thi cốt vô tồn. Bành lão đại hai hàng lông mày chau lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thấy nguyệt hắc phong cao, ông ta lẩm bẩm:

- Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên... Không biết lần này Lý lão thần tài ra tay như thế nào đây, chỉ hy vọng giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn huynh đệ tham lam một con đường sống.

Bành lão đại phân phó thân tính vừa giấu tiền mặt vừa chia người theo dõi tình hình rồi về báo cáo, tuyệt đối không tham dự, sau đó ông ta ngồi trong đại bản doanh thấp thỏm chờ đợi.

Bình thường cái ghế thái sư này rất êm ái, vậy mà không hiểu sao hôm nay nó giống như có gai làm cho Bành lão đại ngồi ở trên nó cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên được.

Hơn 8h tối Lý lão huynh cầm vàng đi, Bành lão đại nén lòng ngồi chờ đến gần 9h, mới có thân tính phái đi theo dõi, trở về hội báo:

- Báo cáo lão đại, tất cả anh em đều bình yên trở về.

- Hả, bình yên trở về à? Chúng có thành công không?

- Dạ không, tất cả ba vòng vây đều thất bại, không ai thấy được bóng dáng của vị kia cả.

- Khà khà khà... Hảo hảo hảo...

Bành lão đại nhẹ nhõm tâm tình, cười dài rồi khen liên tục, ông ta chấp tay về hướng Lý lão huynh ra đi, bái ba bái và thì thầm thật nhỏ chỉ một mình ông ta mới nghe được:

- Cảm tạ Lý lão huynh đã nương tay, tha mạng bọn đàn em không hiểu chuyện... Nếu hữu duyên gặp lại, Bành mỗ thề sẽ hoàn lại ân tình không giết này...

...

Quay trở lại lúc Giang Bình An cầm 5 hộp vàng bỏ vào 2 bao tải rồi ung dung rời đi, hắn vừa đạp xe chầm chậm vừa tra xét cả khu vực xung quanh bằng cửa hàng ảo, có tới ba lớp người bày ra thiên la địa võng để chờ hắn, chuyện này là quá bình thường, cả một đống vàng 5.000 lượng, nặng tới 182 kg vàng ròng, giống hệt như một mỏ vàng di động, ai mà không muốn cướp cơ chứ, hà huống gì chỉ có một lão nhân tay không tấc sắt, thân cô lực yếu.

Giang Bình An nhận thấy rõ tình hình, hắn mỉm cười lắc đầu bỏ đi ý định hạ thủ, nếu muốn hạ thủ thì hắn chỉ cần một cái phất tay, đã có thể tóm gọn mười mấy người này như lần trước. Nhưng tối nay hắn không muốn làm gì nữa, vì hai lý do, thứ nhất là không cần thiết, thứ hai là họ chưa cầm đao chém hắn như lần trước. Chính hai nguyên nhân này làm cho bọn đàn em tham lam này thoát một kiếp.

Giang Bình An xoay người vào một chỗ khuất, cất hết xe đạp và vàng vào không gian trữ vật, gọi ra Hắc Phi Long rồi mở ra chế độ ẩn thân, bay thẳng lên thoát ra khỏi 3 vòng vây cướp bóc một cách đơn giản.

Bỏ qua cho bọn cuồng đồ một lần, Giang Bình An nhắm thẳng hướng Lâu gia, hắn phải lấy đi vật dụng, quần áo, gia tài của nhạc phụ nhạc mẫu để vào không gian trữ vật chung với họ, để sau này khi đưa họ ra ngoài không bị bối rối vì tay trắng.

Cũng nhờ hiếu tâm này mà Giang Bình An vô tình phát hiện được vài thứ khá thú vị: 10.000 USD, 10.000 bảng Anh, 100.000 đô la Hongkong. Giang Bình An dự đoán nhạc phụ chắc là nghe lời của con rể nên đã âm thầm đem gia tài bạc triệu đổi lấy ngoại tệ để chuẩn bị rút đi, hắn phải công nhận nhạc phụ quả nhiên không hổ với đại danh Lâu Bán Thành, trong thời buổi kiểm soát gắt gao này, mà đổi được cả ngoại tệ với số lượng lớn như vậy.

(PS: Lâu Bán Thành nghĩa là người họ Lâu sở hữu cả một nửa cái thành thị, đây là cách khen ngợi khoa trương sự giàu có kinh khủng)

Riêng vàng bạc nữ trang thì không làm Giang Bình An chú ý được. Hắn thú vị 3 loại tiền ngoại tệ kia, chỉ là vì tạo tiền giả mà thôi. Giờ đã xe nhẹ đường quen, Giang Bình An ngay lập tức sử dụng dịch vụ hỗ trợ để cửa hàng ảo in giả mỗi loại ra một vạn lần giá trị, tức là gấp trăm lần số sê ri, mỗi sê ri lại in ra trăm tờ tiền giống nhau.

Tổng cộng thu được 100 triệu USD, 100 triệu bảng Anh, 1 tỷ đô la Hongkong. Nhiêu đây chắc là đủ xài dài dài rồi.

Hoàn thành công việc thu dọn Lâu gia, Giang Bình An ngựa không dừng vó quay lại trên không trung của tứ hợp viện, hắn phải thực hiện lời hứa với vợ cả Tần Hoài Như.

Hắn thu hút Bổng Ngạnh vào không gian trữ vật để sau này giao cho Tần Hoài Như, mẹ con sẽ trùng phùng. Dĩ nhiên điều này không công bằng với Giả gia, nhưng hai mẹ con nhà này rất mặt dày tâm đen, lần này coi như thay Hoài Như trả đũa một lần vậy.

Giang Bình An lại liếc nhìn ngôi nhà của hai anh em Ngốc Trụ và Hà Vũ Thủy, hắn chán ghét cái tên anh vợ này, người gì đâu mà cứ dòm ngó vợ Tần Hoài Như của hắn, nên hắn cóc thèm thu dọn đồ đạc tùy thân cho Ngốc Trụ, chẳng những vậy Giang Bình An còn dự định sẽ cho tên anh vợ này đi nấu ăn tập thể trong tương lai cho bỏ ghét.

Mọi việc ở kinh thành đã hoàn thành 99%, chỉ còn 1% nhưng lại là mắc xích quan trọng nhất trong cả kế hoạch: thỉnh Đế.

...

Tình hình Trung Quốc hiện tại rất giống Việt Nam ở chỗ vẫn có hoàng đế còn sống, bên Việt Nam là vua Bảo Đại, bên Trung Quốc là vua Phổ Nghi.

Vua Phổ Nghi sinh năm 1906, hiện giờ đã 54 tuổi, cuộc đời của vị vua này thăng trầm chìm nổi, lên voi xuống chó, chịu hết vinh nhục của thế gian.

Vào năm 1949 khi Mao Trạch Đông dẫn đầu Đảng Cộng Sản thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa thì vua Phổ Nghi đang bị giam giữ bên Liên Xô, ông ta đã yêu cầu không trả về Trung Quốc, thế nhưng Liên Xô vẫn trả ông về Bắc Kinh, để rồi ông lại bị giam giữ cải tạo cả chục năm trời ở Liêu Ninh.

Mãi đến năm 1959 Phổ Nghi mới được ân xá thả về Bắc Kinh, sống như một người bình thường trong một khách sạn của chính quyền kiểm soát, ông làm việc như một công nhân trong vườn thực vật Bắc Kinh.

Chính vua Phổ Nghi là hoàng đế mà Giang Bình An lựa chọn để trả nợ lại cho Trung Quốc.

Hắn suy nghĩ rất nhiều cách thức để chuyển vị vua cuối cùng này đi thực hiện kế hoạch, nhưng cuối cùng Giang Bình An chọn cách tôn trọng nhất đối với vị vua đầy đau khổ này: đối thoại thuyết phục trực tiếp.

...

9h tối ngày 22-12-1960, vua Phổ Nghi đang ngủ say, cả khu khách sạn nơi này được canh gác khá nghiêm ngặt, Giang Bình An cho Hắc Phi Long lơ lửng trên cao 200m và thu lấy ông ta cùng tất cả vật phẩm tùy thân, sách vở... vào hết không gian trữ vật, sau đó cho Hắc Phi Long bay đến đỉnh Tử Cấm Thành, hắn cho Hắc Phi Long hạ xuống nóc một cung điện khá bằng phẳng, sau đó lấy ra một cái giường gỗ lớn kê lên cho thật vững chắc, bày ra rượu, lẩu dê, rau xanh, lò than, ly, chén, đũa...

Cuối cùng hắn cẩn thận cho vua Phổ Nghi xuất hiện nằm trên giường, còn đeo sẵn cặp kiếng cận cho ông nữa, ngay lập tức vị vua tội nghiệp này bị giá lạnh kích thích phải tỉnh dậy, ông ta phát hiện mình đang ở ngoài trời đầy gió tuyết lạ lẫm, thì ngỡ rằng mình đang nằm mơ nên lẩm bẩm:

- Sao ngủ mơ mà lại lạnh quá như vầy nhỉ?





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại