Đại Náo Từ 1960

Chương 31




Giọng nói dụ dỗ đầy quyến rũ của Giang thúc thúc lại vang lên:

- Bây giờ có ai ngoan chào Giang thúc thúc để ăn nữa không nào?

Bé tiểu Đương lại nhanh nhẹn thưa gửi:

- Dạ con chào Giang thúc thúc.

- A, tiểu Đương thật giỏi, giờ ta ăn tiếp nào.

Tần Hoài Như thật phục tình lang đã kiên nhẫn giúp nàng dạy con, nàng quay sang mở lời giúp con trai có cơ hội ăn thịt nướng:

- Bổng Ngạnh, con chào Giang thúc thúc đi.

Bổng Ngạnh lần này học khôn, quyết tâm ăn ngon trước rồi thù hận thì tính sau.

- Dạ con chào Giang thúc thúc.

- Giỏi, giỏi... lại đây ăn đi con.

Lần này Giang Bình An cũng chia làm 3 phần, nhưng là cho Tần Hoài Như và hai con vì hắn đã ăn sáng no ở Lâu gia.

Sau đó hai đứa nhỏ chạy đi chơi còn Giang Bình An chở Tần Hoài Như đi đăng ký kết hôn ở cục Dân Chính, nhờ có Vương chủ nhiệm đã chuẩn bị đầy đủ thủ tục giấy tờ nên việc đăng ký hết sức thuận lợi.

Giấy hôn thú khá nhỏ và mỏng, có màu xanh, giống như một tấm bằng khen học sinh khá giỏi ở kiếp trước của Giang Bình An, hắn lặng người xúc động, tuy đã bái lạy nhận ba bên gia đình vợ nhưng giờ đây hắn mới chính thức có một người vợ hợp pháp, không còn là một độc thân cẩu nữa.

Giây phút này hắn suy nghĩ kỹ lại quyết định sẽ ly hôn với Tần Hoài Như lúc trước là quá tùy tiện. Tuy hắn không quan tâm chuyện kết hôn ly hôn, nhưng chưa chắc trong mắt các cô vợ của hắn xem nhẹ tờ giấy hôn thú này.

Giang Bình An quay sang nhìn Tần Hoài Như, hắn thấy nàng thật hạnh phúc, hai người tay nắm tay bước ra cục Dân Chính, hắn không chở nàng về tứ hợp viện mà vòng vèo chở nàng ra một công viên vắng tìm chỗ ngồi nói chuyện tâm tình.

- Bình An ơi, chàng cưới ta thật rồi, chàng có hối hận gì không? Dù gì ta cũng đã một đời chồng, lại là mẹ hai đứa con, còn chàng thì lại là trai tân, điều kiện khá giả, hộ khẩu thành thị, việc làm đàng hoàng.

Giang Bình An biết Tần Hoài Như luôn tự ti về thân phận nông thôn, về quá khứ một đời chồng và hai đứa con. Hắn không trả lời ngay mà lấy tay vuốt ve mái tóc đen dài của vợ rồi hỏi lại:

- Vậy lấy ta, nàng có hối hận không?

- Không đời nào, ta gả cho chàng là trèo cao, còn chàng lấy ta là lấy thấp.

Giang Bình An nghe vậy thì buồn bực thở dài, tội nghiệp cho người vợ đầu tiên của hắn luôn luôn tự ti. Hắn nâng gương mặt của nàng lên và khuyên nhủ:

- Không có chuyện cao thấp, vợ chồng lấy nhau được là do duyên phận, sống hoà hợp được với nhau suốt một đời là phúc phận, chúng ta chỉ cần làm được hai chuyện thì sẽ sống với nhau hạnh phúc một đời.

Tần Hoài Như chớp đôi mắt hoa đào nhìn ái lang thật ngọt ngào, nàng khẽ hỏi:

- Hai chuyện gì vậy chàng? Chàng là người ăn học đàng hoàng, hãy dạy cho ta, dù có khó khăn đến mấy ta cũng sẽ làm được.

- Chuyện thứ nhất là phu phụ tương kính như tân, tức là hai vợ chồng về sống với nhau, dù cho có bao lâu đi nữa thì cũng phải đối xử kính trọng nhau như lúc mới cưới.

- Ta đã biết, chuyện này ta có thể làm được, chỉ mong chàng sau này đừng chê ta già nua lớn tuổi rồi hắt hủi mà thôi.

- Ha ha ha... Nữ nhân của Giang Bình An ta sẽ không bao giờ già nua héo úa, nàng phải tin ta. Vả lại phu phụ tương kính như tân là do ta tự mình nói ra, làm sao ta không tuân thủ cho được, nàng yên tâm đi.

- Vâng, ta đã biết. Vậy còn chuyện thứ hai là gì hả chàng?

- Chuyện thứ hai là không rời không bỏ dù bất kỳ chuyện gì xảy ra. Cho dù phu phụ tương kính như tân nhưng gặp chút chuyện khó khăn, éo le mà vợ chồng bỏ nhau thì làm sao chung sống hạnh phúc cả đời được.

- A... chuyện này ta cũng làm được, ta gả cho chàng sẽ không rời không bỏ dù bất cứ khó khăn gì.

- Thật không?

- Thật!

- Vậy lúc ta phá sản, nợ nần chồng chất hay lúc ta ốm đau lâm trọng bệnh thì sao?

Câu hỏi này Giang Bình An lấy từ nghi lễ kết hôn của phương Tây ở kiếp trước.

- Nếu chàng phá sản nợ nần chồng chất thì ta và các con sẽ tìm việc làm trả nợ từ từ, 1-2 năm không hết thì 5-6 năm, 9-10 năm rồi cũng sẽ hết. Còn chuyện ốm đau trọng bệnh thì đời người ai không mắc phải, sinh lão bệnh tử là chuyện đương nhiên, ta sẽ không bao giờ rời bỏ chàng.

- Vậy nếu ta bên ngoài lăng nhăng, trêu hoa ghẹo nguyệt?

- Thì ta và 3 chị em còn lại sẽ vắt kiệt sức chàng ở nhà trước khi chàng đi ra ngoài.

Giang Bình An thấy kiều thê trả lời quá hay thì hắn cười lên ha hả, thưởng cho nàng một nụ hôn nóng bỏng.

Vừa hôn xong Tần Hoài Như đỏ mặt thẹn thùng, dù gì đây cũng là giữa thanh thiên bạch nhật ở chốn công cộng, nhưng nàng không nỡ đánh gãy sự hưng phấn của ái lang. Nàng nói sang chuyện khác:

- Hồi nãy ở nhà, ta cảm ơn chàng đã kiên nhẫn dạy dỗ Bổng Ngạnh, nó đã bắt đầu hư, nhưng ngày thường ta không dạy dỗ được vì có bà nội nuông chiều, mà ngay cả bản thân của ta cũng không chống lại được mỗi khi nó khóc lóc vòi vĩnh.

- Khà khà khà, nàng đừng khách sáo, nàng đã quên một chuyện quan trọng rồi.

- Hả? Chuyện gì vậy chàng?

- Ta giờ đã là chồng của nàng, tức là cha của con nàng, cha dạy con mình là thiên kinh địa nghĩa, sao nàng phải cảm ơn ta.

Tần Hoài Như nghe vậy thì rưng rưng nước mắt, cảm ơn ông trời đã cho nàng gặp được một người đàn ông chẳng những yêu quý nàng mà còn yêu quý cả gia đình và các con của nàng nữa, Tần Hoài Như động tình ôm chầm ái lang, cảm động không thể nói nên lời.

Được một lúc Giang Bình An lại hỏi vợ tiếp tục:

- Sắp tới mình đãi đám cưới ra sao đây?

- Ta không muốn làm tiệc cưới. Ở trên này thì mới ly hôn, thanh danh không tốt, còn ở quê nhà thì đâu có lý nào một gái lại gả chồng hai lần. Chỉ tội nghiệp cho chàng mà thôi, vả lại chờ hai năm nữa, Tần Kinh Như đủ 18 tuổi, lúc đó chúng ta ly hôn rồi chàng cưới Kinh Như, chừng đó đãi tiệc cưới mới là đúng.

Giang Bình An nghe vậy bèn nói ra suy tính mới nhất của hắn cho vợ nghe:

- Không, ta lúc trước tính toán sơ sót, bây giờ ta đã quyết định giữ nguyên hôn thú với nàng không ly hôn, sẽ là phu thê hợp pháp với nhau suốt đời. Tần Hoài Như sẽ mãi mãi là vợ của Giang Bình An này.

Tần Hoài Như tròn xeo đôi mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn Giang Bình An, trước giờ ái lang luôn suy tính chu đáo, đâu dễ sửa đổi, nay vì nàng mà chàng thay đổi kế hoạch quả thật là tuyệt vời, nhưng nàng sợ ảnh hưởng không tốt.

- Chàng tính như vậy thì ta rất sung sướng, nhưng Kinh Như thì sao? Không lẽ chàng không cưới.

- Cưới, cưới hết. Chẳng những cưới Tần Kinh Như mà ta còn cưới Lâu Hiểu Nga, Hà Vũ Thủy nữa kìa, nhưng không phải ở đây mà là dọn hết qua Hongkong để cưới, bên đó cho cưới nhiều vợ, nàng sẽ là vợ cả của ta, chịu không?

- Hongkong? Ta là vợ cả? Chịu, ta chịu. Miễn bên cạnh chàng thì ở đâu cũng được, ta sẽ không rời không bỏ theo đúng lời chàng căn dặn. Nhưng ta nghe nói qua Hongkong tuy sống tốt hơn nhưng rất khó đi đến đó phải không chàng?

- Đúng vậy, người biết thì dễ, người không biết thì khó. Còn đối với chồng của nàng thì...

- Thì sao vậy chàng?

- Thì siêu dễ chứ sao, nàng cứ yên tâm đi, chỉ cần ta sắp xếp chuyện nhà cửa bên đó xong xuôi thì sẽ đưa mọi người đi luôn. Ta còn tính đem hết người nhà của bốn chị em nàng đi luôn nữa kìa.

- Úi trời, như vậy nhiều người quá, tốn kém lắm.

- Khà khà khà, thà tốn kém còn hơn mấy cô vợ của ta nhớ người nhà phát khóc, lúc đó ta phải làm sao? Quan trọng là qua bên đó sống thoải mái, ăn ngon mặc đẹp, chỉ cần có tiền là được. Mà tiền thì ta có rất nhiều, mọi người cứ việc hưởng phước thôi.

- Ta cảm ơn chàng, nhưng ta nghĩ mọi người nếu thành công qua đó thì nên kiếm việc làm để sinh sống, như vậy mới tốt.

- Hảo hảo... tùy nàng thôi, đối với ta chuyện đó không quan trọng, miễn là mọi người sống vui sống tốt là được rồi. À, mà hai chữ Hongkong nàng chỉ nghe thôi, đừng nhắc lại với ai kẻo bị phiền phức.

- Dạ, ta đã biết rồi.

Giang Bình An lẩm nhẩm trong đầu:

"Xem ra sắp tới phải đặt trọng tâm bên cả ở Hongkong, nhưng phân thân thiếu phương pháp, ta phải làm sao đây?"





Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với