Đại Náo Từ 1960

Chương 30




Sáng sớm tinh mơ, Giang Bình An giật mình thức giấc, kiều thê Lâu Hiểu Nga vẫn đang ôm chặt tay hắn ngủ ngon lành, nhờ tác dụng của chu quả, nàng không còn bị giá lạnh nên đã tung cả chăn dày ra lúc khuya cho đỡ nóng bức, làm hiện tại giai nhân hoàn toàn không một mảnh vải, quả thật là một bức mỹ nhân đồ tuyệt tác, hóa thân cho cái đẹp ở nhân gian.

Giang Bình An thử kiểm tra số liệu tổng hợp thân thể của hắn: 25/100.

Quả nhiên đúng như cảm giác của hắn, chu quả đã mất tác dụng cải tạo thân thể cho hắn, nhưng thương vợ nên hắn lại quyết định ăn thêm một chu quả tranh thủ giúp cải tạo thể chất Lâu Hiểu Nga tốt hơn.

Bị chọc ghẹo không ngủ được, giai nhân bực bội nhân danh chính nghĩa quay sang trừng trị kẻ quấy rối, Lâu Hiểu Nga không hiểu tại sao càng chiến đấu nàng lại càng khỏe khoắn, nhất là sau khi nhận được tinh hoa của chồng, liên chiến ba hiệp mới đình chiến, sau đó nàng e thẹn hỏi thử chồng về chuyện này.

Giang Bình An lại tiếp tục kể về giai thoại lão đạo sĩ ngày xưa phán đoán hắn có Thuần dương thể chất, nhưng Lâu Hiểu Nga lại bắt chẹt ngay lỗ hổng:

- Chàng có thuần dương thể sao mấy năm nay chàng làm bừa với ta mà không có tác dụng?

Giang Bình An đổ mồ hột về vụ sơ sẩy này, vốn dĩ làm bừa là vai chính, còn hắn thì mới có làm bừa đêm qua và sáng nay thôi, hắn cố uốn éo ba tấc lưỡi nói hươu nói vượn để lắp đầy lỗ hổng:

- Có gì mà lạ đâu, lão đạo sĩ khi đó cũng có nói, thuần dương thể của ta không phải có liền mà phải chờ qua 20 tuổi mới thức tỉnh, thời gian thức tỉnh không rõ ràng, tùy thuộc vào mỗi người. Bởi vậy cho nên khi nhỏ ta cũng sợ giá rét quá trời, không khác gì người bình thường cả.

May mắn là Lâu Hiểu Nga không truy xét đến cùng, nên Giang Bình An qua loa lấp liếm được sự việc, hắn thầm than thở:

"Chỉ mới truyền dinh dưỡng của chu quả qua con đường vợ chồng mà đã bị nghi ngờ rồi, nếu ta nóng vội cho các nàng ăn thẳng chu quả luôn thì không biết phải giải thích cỡ nào nữa đây, không lẽ học trong truyện kiếm hiệp, bị té xuống vực thẳm, hái được kỳ hoa dị thảo nên tăng tiến nội lực hay sao? Thiệt là nhức đầu. Nhưng mặc kệ, miễn cho các nàng cải tạo được thể chất thì giải thích nhức đầu một chút đâu đáng gì"

Bữa sáng ăn ở Lâu gia, sau đó tách làm hai đường, Giang Bình An đạp xe ỳ ạch đi về tứ hợp viện để chở Tần Hoài Như đi đăng ký kết hôn ở cục Dân Chính. Lâu Hiểu Nga thì ngồi bàn bạc hai việc với cha mẹ trước khi đi làm thủ tục ly hôn với Hứa Đại Mậu.

Chuyện bàn bạc thứ nhất là Giang Bình An hôm nay sẽ kết hôn trước với Tần Hoài Như, chuyện này là Giang Bình An nhờ nàng nói riêng với cha mẹ, như vậy sẽ dễ dàng hơn, tránh khỏi sượng mặt trong trường hợp hai ông bà vô tình biết được, như vậy rất dễ tổn thương tình cảm giữa hai bên. Lâu phụ và lâu mẫu nghe con gái nói thì cũng không gây khó dễ gì, vì họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần con rể có tới 4 vợ.

Nhưng hai ông bà khi nghe thông báo chuyện con rể đã hứa cho hai đứa con trai đầu tiên theo họ Lâu, thì họ mừng vui khôn xiết. Cả hai người tối hôm qua lo sợ con rể cường thế quá thì sẽ khó xin một đứa cháu trai theo họ Lâu, ai mà ngờ con rể lại hào phóng như vậy, thật là một chàng rể quý, phóng khoáng hiếm có.

...

Giang Bình An về tới tứ hợp viện, hôm nay là ngày thứ bảy, mọi người vẫn còn đi học, đi làm, Giang Bình An vì nghỉ phép một tuần từ ngày hôm qua nên vẫn chưa cần đi làm.

Tứ hợp viện thật vắng vẻ, hắn trở tay lấy từ không gian trữ vật ra 20 que thịt dê nướng nóng hổi thơm phức, bọc vào trong một túi giấy kín để làm quà, rồi tiến vào trung viện tìm Tần Hoài Như.

Nàng vẫn như mọi khi, đang giặt giũ ở bồn nước lớn, thấy tình lang tiến đến Tần Hoài Như vui sướng cười thật tươi, rửa tay bỏ ngay thau đồ to đang giặt rồi vào nhà cùng Giang Bình An.

Tần Hoài Như giục hai đứa con chào hỏi:

- Chào Giang thúc thúc đi hai con.

- Dạ con chào Giang thúc thúc.

Chỉ có tiểu Đương hơn 2 tuổi là ngoan ngoãn chào hỏi vì bé nhớ kỹ hôm trước ăn cháo cá ở nhà thúc thúc này rất ngon, bé rất thích Giang thúc thúc. Nhưng Bổng Ngạnh thì khác, đã 6-7 tuổi, nó đã biết ghi thù nhớ hận, nhưng lại ích kỷ không biết mang ơn đội nghĩa là gì cả.

Mặc dù biết Giang Bình An đã từng mời ăn cháo cá rất ngon nhưng nó chỉ ghi hận Giang Bình An vì đã tố cáo cha và bà nội nó bị tạm giam, chẳng những vậy nó còn hận cả mẹ Tần Hoài Như vì ly hôn bỏ Giả gia.

Dưới sự ảnh hưởng của cha và bà nội, Bổng Ngạnh không hề biết thương mẹ bị đánh chửi, bị bỏ đói mà chỉ biết oán trách mẹ không tiếp tục hầu hạ cho nó, không tiếp tục vay mượn lương thực, không tiếp tục nhịn ăn nhịn mặc cho nó hưởng thụ nữa mà thôi. Vì vậy hiện tại nghe mẹ kêu chào thúc thúc thì nó chỉ đứng biểu môi không lên tiếng.

Tần Hoài Như bực bội định lên tiếng trách mắng nhưng lại bị Giang Bình An giơ tay ngăn cản.

Thú thật đối với Bổng Ngạnh trong nguyên tác, hầu như không có ai quý mến nổi nhân vật này, một kẻ bị dạy hư từ bé, chỉ biết ích kỷ, ăn cháo đá bát, ăn trộm, ăn cướp, hút máu Ngốc Trụ đến chết...

Giang Bình An khi đọc nguyên tác thì cũng không ngoại lệ, nhưng hiện tại không phải là đọc truyện giải trí mà là cả một thế giới hiện thực, hắn đã trót chủ động thu nhận Tần Hoài Như làm nữ nhân thì hắn tự nhận mình phải có trách nhiệm với những gì nàng quan tâm, đặc biệt là con cái của nàng.

(PS: Tần Hoài Như là nữ nhân duy nhất từ lúc xuyên qua đến giờ Giang Bình An chủ động thu nhận, còn Tần Kinh Như, Lâu Hiểu Nga, Hà Vũ Thủy thì tình thế ép buộc phải trả nợ tình của vai chính, dĩ nhiên với điều kiện là hắn cũng thích)

Giang Bình An có nhiều phương án để lựa chọn trong trường hợp này đối với Bổng Ngạnh, ví dụ như giả vờ chọc tức cho Bổng Ngạnh tức giận bỏ đi, rồi lấy thịt nướng ra cho Tần Hoài Như và tiểu Đương ăn cho bỏ ghét, hoặc ví dụ như hợp sức với Tần Hoài Như quát mắng Bổng Ngạnh một trận cho sướng miệng...

Nhưng Giang Bình An lại lựa chọn một cách xử lý mềm mỏng hơn đối với Bổng Ngạnh, không phải vì thích thằng nhóc tỳ đáng ghét này, mà chỉ vì cảm thông tấm lòng thương con vô bờ của Tần Hoài Như mà thôi.

Giang Bình An cười ha hả cho không khí nhẹ nhàng lại, rồi mở túi giấy ra, bày 20 que thịt dê nướng thơm lừng mời ba mẹ con thưởng thức.

Lúc này quả nhiên Bổng Ngạnh bị dụ hoặc cực lớn, nó nuốt nước miếng ừng ực chụp tay lấy ngay que thịt dê nướng, nhưng bị Giang Bình An cản lại.

- Con chưa chào thúc thúc đó...

Bổng Ngạnh bị cản thì tức tối và bối rối, theo phản xạ tự nhiên nó quay ra nhìn mẹ cầu cứu, nhưng Tần Hoài Như biết tình lang đang dùng thức ăn ngon để dạy dỗ con trai nên nàng chỉ đứng nhìn cười, chứ không giúp đỡ.

Giang Bình An đổ thêm dầu vào lửa.

- Nào tiểu Đương ngoan của thúc thúc, lại đây thúc đưa thịt cho ăn.

Bổng Ngạnh thấy em mình được ăn thịt nướng béo ngậy thì thèm chảy luôn cả nước miếng, nhưng nó vẫn quật cường, quyết không khuất phục kẻ thù, nó âm thầm suy tính chờ đợi em gái cầm thịt ra sân chơi thì sẽ cướp để ăn.

Giang Bình An nhìn phản ứng của Bổng Ngạnh thì hắn đã rõ mười mươi, thầm khen thằng bé khá cứng cỏi, đầu óc rất thông minh nhưng tiếc là bị làm hư quá sớm. Hắn quyết tâm đấu trí thêm với thằng nhóc thử xem sao.

- Tiểu Đương, con ngồi đây ăn với thúc thúc và mẹ, đừng đi ra ngoài coi chừng mấy đứa bé không ngoan ngoãn giật hết của con đó.

Nghe đến đây thì Tần Hoài Như không nín được, phải cười ha hả, nhưng nàng vẫn không nói gì, chỉ ngồi xuống bàn lấy que thịt nướng ra ăn nhẫn nha, vừa ăn vừa hít hà khen ngon nức nở, một nửa là vì thịt nướng thật sự quá ngon, một nửa là muốn góp sức với tình lang dạy dỗ uốn nắn con trai của mình.

Bổng Ngạnh mếu máo khi nhìn thấy mọi người ăn thịt nướng bỏ rơi nó, nó quýnh quáng không biết làm sao, nhưng nó cũng không muốn khuất phục Giang Bình An, kẻ thù đã hại cha và bà nội của nó.

Giang Bình An biết liều thuốc chưa đủ mạnh, bèn tăng thêm thuốc:

- Thịt nướng ngon quá, để ta chia đều cho mọi người ăn cho đã nha... cây này của tiểu Đương ngoan ngoãn, cây này của mẹ Hoài Như ngoan ngoãn, cây này của thúc thúc ngoan ngoãn, cây này của...

Mới chia vài vòng mà đã hết sạch thịt nướng trong túi giấy, lúc này tâm lý của Bổng Ngạnh thật sự bị tan vỡ, nó đang thầm hy vọng mẹ nó sẽ chừa món ngon cho nó ăn như mọi lần trước, nhưng kẻ thù ác độc lại chia đều sạch sẽ, lúc này không còn phần cho nó nữa rồi.

Cu cậu bụm mặt ngồi xuống khóc hu hu, đây là vũ khí tối thượng của nó và cũng là lá bài tẩy cuối cùng, lần nào cũng linh nghiệm.

Quả nhiên Tần Hoài Như xót con không chịu nổi, nàng muốn đứng dậy đưa thịt nướng cho con trai ăn, nhưng nàng bị Giang Bình An cản lại, hắn nhíu mày lắc đầu ra hiệu cho nàng bình tĩnh và nói khẽ với nàng là còn thịt khác nữa, cứ yên tâm ăn.

Sau đó khung cảnh trong nhà Tần Hoài Như diễn ra rất là tương phản, hai người lớn và một em bé ăn thịt nướng ngon lành, mồm miệng bóng nhẫy, còn một đứa bé trai thì ngồi bẹp, hai tay bụm mặt khóc hu hu, vừa khóc vừa lén nhìn ba người ăn từng que, từng que thịt nướng thơm lừng... cho đến khi hết sạch.

Thật ra mỗi que thịt nướng không có nhiều thịt, nên tốc độ ăn khá nhanh. Thịt vừa hết thì tiếng khóc hu hu của Bổng Ngạnh cũng vừa hết, rất là thần kỳ.

Bổng Ngạnh tuyệt vọng hoàn toàn khi que thịt nướng cuối cùng bị tiểu Đương ăn hết, lúc này nó không còn nhớ tới thù hận gì nữa, mà chỉ có niềm hối tiếc khôn cùng với những que thịt nướng hấp dẫn kia, dẫu cho nó có ghi thù thì bản tính trẻ con mau quên vẫn thắng thế, nó hối hận thật nhiều vì sao nó ngu xuẩn, không giả vờ ngoan ngoãn giống em gái để ăn món ngon như vậy.

Ngay tại lúc này, bất thình lình Giang Bình An lại ảo thuật, hắn xoay người rút trong túi xách tùy thân ra thêm một túi giấy giống y như trước, sau đó đặt lên bàn và mở ra, lại là một túi thịt nướng thơm lừng.

Giọng nói dụ dỗ đầy quyến rũ của Giang thúc thúc lại vang lên:

- Bây giờ có ai ngoan chào Giang thúc thúc để ăn nữa không nào?





Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại