Đại Mộng Chủ

Chương 397: Tính một quẻ



Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàn nhân tông

"Đạo trưởng, ngài đúng là thần tiên sống, tiểu nhân trước đó không biết, mời ngài mau vào thượng tọa!" Lão thấy hỏa hoạn ở hậu viện đã được khống chế, nhẹ nhàng thở ra, sau đó vội vàng cung kính mời lão đạo áo mặc bào trắng vào cửa.

"Lão thần tiên, ngài đúng là thần thông quảng đại, tiểu nhân muốn mời người xem phong thuỷ nhà ta!"

"Đạo trưởng, con của ta sắp tham gia khoa khảo, xin ngài thay nó tính toán tương lai xem như thế nào?"

"Đạo trưởng, nữ nhi của ta năm nay đã hơn hai mươi, còn chưa xuất giá, ngài có thể tính ra lang quân như ý của nó ở nơi nào không?"

Trên mặt các khách nhân vây xem xung quanh đều hiện lên vẻ tôn sùng, chạy lại chỗ lão đạo mặc áo bào trắng, tạo thành một vòng tròn lớn ở xung quanh.

Thẩm Lạc từ trên lầu đi xuống, đặt một khối bạc nhỏ ở quầy, sải bước đi ra ngoài, cũng không có nhìn lão đạo mặc áo bào trắng kia nữa.

Hỏa hoạn vừa mới xảy ra ở hậu viện, không phải là vô cớ có. Khi lão đạo mặc áo bào trắng dùng đồng tiền xem bói, bên ngoài hậu viện có một người lấm la lấm lét cầm một đồ vật nhóm lửa ném vào đống củi kia.

Hiện tại hắn đang có việc, vô tâm để ý tới chuyện khác, dù những kẻ giang hồ chuyên lừa gạt này, cũng lười vạch trần đối phương.

Ra khỏi Hồng Hương tửu lâu, Thẩm Lạc ngay lập tức đi vào một khách sạn gần đó tìm nơi ngủ trọ.

Vào ban ngày các nơi trong huyện thành người đến người đi, không phải là thời điểm tốt để tìm kiếm Linh Nhũ ngàn năm. Nên hắn dự định ban đêm sẽ bắt đầu tìm kiếm.

Thẩm Lạc thuê một gian phòng trên lầu, phân phó tiểu nhị không nên tùy tiện tới quấy rầy. Sau đó hắn ngồi xuống bên giường, gỡ túi nhỏ màu xanh lá ở bên hông rồi mở ra.

"Sưu" một tiếng, một đạo bóng tím từ bên trong bắn ra, đứng ở trên bả vai hắn, chính là con Ảnh Cổ kia.

"Tiểu Tử, buổi tối chỉ sợ còn muốn dựa vào khứu giác của ngươi, để tìm kiếm một vật ở bạch ngọc sách." Thẩm Lạc đưa ngón tay đến gần Ảnh Cổ, trong miệng nói.

Thằn lằn màu tím nhìn thấy ngón tay của Thẩm Lạc chỉ đến, chẳng những không có trốn tránh, ngược lại còn đưa đầu dựa vào, có vẻ đã hoàn toàn bị thu phục.

Ảnh Cổ này chính là thủ đoạn của hắn chuẩn bị, dựa theo ghi chép trên ngọc giản trong mộng cảnh. Linh Nhũ ngàn năm mặc dù bịt kín tại trong một tảng đá lớn, nhưng khứu giác của Ảnh Cổ cực kỳ linh mẫn, chắc là có thể ngửi được để tìm ra, nên không cần phải đi đào đá để kiểm tra.

Việc duy nhất làm Thẩm Lạc lo chính là, Ảnh Cổ cần trước ngửi trước hương vị để nhớ kỹ, mới có thể truy tìm ra. Mà hiện tại hắn lại không có một chút Linh Nhũ ngàn năm để nó ngửi xem.

Mà cổ trùng và Yêu thú lại khác biệt, linh trí rất thấp kém. Cho nên hắn cũng vô pháp dùng ngôn ngữ miêu tả kêu nó tìm kiếm vật gì, thành ra có chút phiền phức.

"Được rồi, Linh Nhũ ngàn năm là linh vật, cổ trùng này một khi ngửi được, tất nhiên sẽ biểu hiện ra khác thường, không cần quá lo lắng." Thẩm Lạc thầm nói một tiếng, cắt vỡ ngón tay gạt ra một giọt máu tươi đút cho Ảnh Cổ, sau đó thu lại vào túi nhỏ.

Hắn thì khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt vận công.

Thời gian nhanh chóng đi qua, bóng đêm đã tới, Đường Thu huyện thành náo nhiệt ban ngày rất nhanh đã lâm vào ngủ say, yên lặng như tờ.

Thẩm Lạc đứng dậy, không tiếng động rời đi khách sạn, rất mau đã tới thành đông.

Linh Nhũ ngàn năm liên quan đến tính mạng của mình, nên không thể làm qua loa. Hắn dự định bắt đầu tìm kiếm từ nơi này, lần lượt tìm kiếm những đại hộ có thể xưng là viên ngoại kia.

Ánh mắt của Thẩm Lạc nhìn khắp chung quanh, rất nhanh dừng lại tại trên một chỗ đình viện môn hộ khá lớn, không tiếng động đi tới, kiểm tra mặt đất trước cửa.

Ảnh Cổ cũng bị hắn thả ra, đứng trên bờ vai, dùng khứu giác dò xét.

Một đêm thời gian trôi qua rất nhanh.

Bởi vì trên ngọc giản chỉ nói, Linh Nhũ ngàn năm là ở ngoài cửa tìm được, chưa hề nói ở ngoài cửa chính, hay là ngoài cửa sau hoặc là cửa gì khác.

Thẩm Lạc sợ sẽ bỏ sót, nên tìm kiếm rất cẩn thận, hết một đêm mới dò xét được ba mươi mấy gia đình.

Lấy nó so với số hộ khổng lồ của Đường Thu huyện thành cần dò xét thì không đến 1%.

Sau khi bình minh lên, Thẩm Lạc không tiếp tục leo tường từng hộ dò xét nữa, đành phải trở về khách sạn.

Mười mấy ngày sau, hắn tiếp tục ngày nằm đêm ra, dò xét tình huống trong thành.

Hơn mười ngày vất vả, khó khăn lắm hắn mới dò xét được 1% số hộ viên ngoại của Đường Thu huyện thành, cũng không thể tìm thấy Linh Nhũ ngàn năm kia.

Thẩm Lạc không bởi vậy mà nhụt chí, nhưng cũng có chút phiền muộn. Vào một ngày giữa trưa, hắn tại khách sạn mang theo ưu phiền, đi tới một tòa Bách Hoa sơn ở ngoài thành để du ngoạn.

Trên tòa Bách Hoa sơn này có rất nhiều hoa tươi, nên được mệnh danh như vậy. Trên núi còn có một ngôi chùa cổ tại Bạchh nggọc sáchh, phong cảnh xinh đẹp, nơi đó rất nhiều người tới để du ngoạn.

Thẩm Lạc ở trên núi đi dạo một vòng, nhìn xem non xanh nước biếc, hoa tươi mọc khắp trên đất, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

"Xem bói đoán mệnh, chỉ điểm nửa đời sai lầm! Hỏi chuyện tương lai, không đúng không lấy một xu! Vận làm quan, tài vận, nhân duyên, phong thuỷ, không chỗ nào không tinh, không gì không biết!" Lúc hắn từ trên Bách Hoa sơn đi xuống, một âm thanh gào to vang lên, ở một sạp hàng gần dưới chân núi, một lão hòa thượng mặc cà sa màu đỏ ngồi ở phía sau, bên cạnh dựng thẳng lên mảnh vải trắng giới thiệu về việc coi bói.

Bên cạnh lão hòa thượng còn đứng một thiếu niên sa di, con mắt sáng ngời có thần, xem ra có chút thông minh lanh lợi.

Thẩm Lạc nhìn hai người một chút, đang muốn đi qua, bước chân đột nhiên dừng lại, quay người nhìn kỹ lại hai người.

Lão hòa thượng này mặc dù để đầu trọc, trên hoàn toàn không có râu. Nhưng Thẩm Lạc lại nhận ra, người này chính là lão đạo gạt người tại Hồng Hương tửu lâu ngày đó

Tiểu sa di bên cạnh, chính là người phóng hỏa khi trước tại tửu lâu.

Bách Hoa sơn là danh lam thắng cảnh của Đường Thu huyện thành, rất nhiều người tới đây du ngoạn, không ngờ hai tên lừa đảo này vậy mà thay hình đổi dạng chạy đến nơi đây.

Trong lòng Thẩm Lạc vừa bực mình vừa buồn cười. Lúc trước hắn có chuyện bận, nên bỏ qua cho hai người một lần, bây giờ lần thứ hai gặp nhau, hai người này lại còn hành nghề lừa gạt.

Hắn muốn giáo huấn hai người một trận, để bọn họ không dám đi khắp nơi lừa gạt nữa, nên cất bước đi tới.

"Phanh" một tiếng vang lớn, một thỏi bạc bỏ trên bàn, làm hai tăng già trẻ này giật nảy mình.

"Bần tăng là không thiền sư, xuất thân Thượng Cổ tính tông Kim Quang tự tướng thuật, chính là truyền nhân đời thứ bảy mươi hai, vị khách quan này, ngài muốn coi gì?" Lão hòa thượng nhìn thấy bạc trên bàn, mặt lộ vẻ tham lam, nhưng lập tức thu lại, cũng không có đụng vào thỏi bạc kia ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lạc nói.

"Cũng không có gì, ta nhìn dáng vẻ của thiền sư trang nghiêm, tất nhiên đạo hạnh cao thâm, lòng sinh ngưỡng mộ. Mà tại hạ ít ngày nữa liền muốn lên kinh dự thi, đặc biệt đến xin ngài chỉ điểm một phen." Thẩm Lạc mỉm cười, từ tốn nói.

"Vị khách quan này, ta thấy ngươi không giống thư sinh, cũng không phải muốn đi thi khoa khảo." Lão hòa thượng đánh giá Thẩm Lạc hai lần, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, khóe miệng lộ ra nụ cười cao thâm mạt trắc, quả quyết nói.

"A, ngươi làm sao biết?" Thẩm Lạc giống như cười mà không phải cười nói.

Hắn trước khi tu tiên từng ở trong thế tục tìm tòi, b ach ngo c sa ch biết những kẻ chuyên coi bói lừa đảo này thích nói lời khác thường, lớn tiếng hù doạ người khác, ra vẻ mình là cao nhân. Bọn chúng sẽ từng bước một chiếm cứ quyền chủ động, cuối cùng làm cho đối phương triệt để tin vào chính mình, ngoan ngoãn giao ra tiền tài.

"Đây là thiên cơ, không thể tiết lộ." Lão hòa thượng ra vẻ cao thâm mạt trắc, lắc đầu nói ra.

"Vậy xin mời thiền sư xem cho ta một chút về tướng mạo đi, nhưng ta nói trước, ngươi nói không đúng, đừng trách ta trở mặt." Khóe miệng của Thẩm Lạc hơi vểnh lên, cất giọng nói.

Du khách gần đó nghe được thanh âm, không ít người tụ họp tới xem.

"Cái này đương nhiên, ta thấy khí sắc của tiểu hữu bây giờ dù rất tốt, nhưng từ mặt ngươi nhìn lại, thời thiếu niên đã từng trải qua một trận bệnh nặng, bệnh tình kéo dài rất lâu, suýt nữa đã mất mạng. Nhưng may mắn ngươi được cao nhân tương trợ, lúc này mới từ từ tốt hơn, có đúng không?" Lão hòa thượng dò xét Thẩm Lạc vài lần, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, cẩn thận dò xét lão hòa thượng này, nhưng một lúc lâu cũng không nhìn ra điều gì.

Người này bề ngoài có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng thể nội không có một chút xíu dấu vết của pháp lực, đúng là một người bình thường, vậy mà có thể nhìn ra lúc trước hắn từng bệnh nặng.

"Thuở niên thiếu đúng thật từng trải qua, nhưng chứng bệnh năm đó sớm đã chữa trị xong, ta hiện tại thân thể rất tốt." Thẩm Lạc từ tốn nói.