Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ

Chương 97: Nhẫn tâm, vô tình



Lăng Nhã Lệ nghe được tất cả mọi chuyện, cô không ngờ đứa bé vẫn còn sống, cô tuyệt đối không để cho anh của mình hại chết đứa bé, không thể để anh lầm đường lạc lối hại chết một sinh mạng.

Cô chạy đến hét lớn gọi Lăng An Vũ:”Anh hai! Anh bị điên rồi sao? Đó là con của anh đấy, anh thật sự muốn giết chết con của mình sao?”

Lăng An Vũ nhíu chặt đôi mày hỏi:”Nhã Lệ? Tại sao em lại ở đây? Em đừng có xen vào chuyện này, chẳng lẽ em đã quên mẹ chúng ta chết như thế nào rồi sao?”

Dạ Ngân Tuyết bật khóc hét lớn:”Cái chết của mẹ anh không liên quan đến ba tôi, hung thủ thật sự là người của Liễu gia không phải ba tôi, người đó là Châu Kiện Hùng.”

Lăng An Vũ chuyển dời tầm mắt sang nhìn Dạ Ngân Tuyết, ánh mắt anh lạnh lẽo tựa như băng, lời nói lãnh đạm, vô tình cất lên:

“Liễu gia? Bọn chúng là ai? Gia đình tôi không hề biết bọn chúng thì càng không thể gây thù oán với chúng, làm sao bọn chúng lại sát hại mẹ tôi được chứ? Cô nói người đó là Châu Kiện Hùng vậy thì càng vô lý, tôi và ông ta chỉ mới quen biết gần đây không có lý do gì ông ta phải giết mẹ tôi cả, cô muốn bịa chuyện cũng phải bịa có lý một chút.”

“Những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật, chỉ cần anh trả con lại cho tôi tôi nhất định sẽ giải thích mọi chuyện, cùng anh vạch trần tội ác của Châu Kiện Hùng.”

“Đừng xem tôi là trẻ lên ba tin lời cô nói, hôm nay tôi sẽ cho các người biết mùi vị mất đi người mình thương yêu nhất là như thế nào?” Lăng An Vũ trừng mắt quát lớn, lời cô nói một chút anh cũng không tin.

Lăng An Vũ giơ đứa bé ra ngoài, nhếch môi cười lạnh nhìn Dạ Ngân Tuyết rồi buông tay ra, đứa bé rơi xuống biển. Dạ Ngân Tuyết hét trong sợ hãi, đau đớn lao đến vách đá, Lăng Nhã Lệ vội chạy đến ôm lấy cô:

“Dưới đó là biển hơn nữa từ đây cách dưới đó hơn 10m chị rơi xuống đó sẽ chết đó.”

Dạ Ngân Tuyết đẩy Lăng Nhã Lệ ra, quay người chạy xuống dưới đấy rồi phóng xuống biển tìm con gái của mình, Dạ Khải Hiên, Albert cũng ngay lập tức phóng xuống theo, bọn người Hạo Dương cùng những thuộc hạ khác đến. Dạ Thành Đông gấp gáp cất giọng bảo:”Các người hãy mau xuống đó tìm Gia Gia, mau lên.”

Mọi người lao xuống biển tìm, Hạ Tử Quyên dìu Lạc Tuyết Nhàn bà sắp không đứng vững được nữa rồi, Dạ Thành Đông ngã khụy xuống đất bất lực. Dạ Khải Hiên bế Dạ Ngân Tuyết lên bờ, cô đã ngất đi.

Lăng Nhã Lệ khóc nức nở đánh Lăng An Vũ không ngừng:”Tại sao anh lại độc ác, nhẫn tâm như thế? Đó là con của anh đó, làm sao anh có thể máu lạnh, vô tình giết chết con ruột của mình chứ?”

Lăng An Vũ một chút áy náy, ray rứt cũng không có, anh thản nhiên rời đi, Lâm Đông cùng những người khác kéo Lăng Nhã Lệ quay về.

Dạ Ngân Tuyết miệng liên tục gọi con gái của mình, tỉnh lại cô đứng dậy, hoảng loạn hỏi mọi người:”Gia Gia! Đã cứu được Gia Gia chưa?”

Nhìn thấy mọi người vẫn còn đang ở dưới biển tìm, cô định tiếp tục xuống dưới biển tìm nhưng bị Dạ Thành Đông, Dạ Khải Hiên, Albert cản lại. Bọn người Hạo Tư cùng các thuộc hạ đi lên, trên tay Hạo Phú cầm một chiếc khăn, gục mặt đau lòng.

Hạ Tử Quyên vội cất giọng lên hỏi:”Sao rồi?”

Hạo Phú giơ chiếc khăn trong tay lên, môi mấp máy không biết phải nói thế nào:

“Chỉ…chỉ…chỉ tìm thấy chiếc khăn này thôi.”

Dạ Ngân Tuyết giật lấy chiếc khăn, đây chính là chiếc khăn quấn Lăng Gia Nghi lúc nãy, lắc đầu không tin được sự thật tàn nhẫn, đau đớn này, cô định chạy ra biển thì ngất lịm đi, Albert đỡ lấy cô rồi cùng mọi người đưa cô đến bệnh viện. Một số thuộc hạ được cử ở lại để tiếp tục tìm kiếm.

Bệnh viện Ái Tâm

Bạch Nhã Băng cùng Lục Dĩ Tường chạy đến hỏi y tá rồi tìm được phòng của Dạ Ngân Tuyết, hai người đi nhanh đến phòng bệnh, Bạch Nhã Băng vội hỏi Hạ Tử Quyên:”Tiểu Tuyết sao rồi?”

Hạ Tử Quyên đau lòng vì mất cháu, vì đứa con gái tội nghiệp của mình, chỉ có thở dài một tiếng đáp lại:”Tiểu Tuyết không sao chỉ là do nó bị đả kích nên mới ngất đi thôi.”
WebTru yenOn linez . com
Bạch Nhã Băng choàng tay qua vai Hạ Tử Quyên vỗ nhẹ an ủi:”Tớ đã biết mọi chuyện rồi, cậu đừng quá đau lòng, tớ và Dĩ Tường đã cho người đến đó tìm giúp rồi. Thật không ngờ Lăng An Vũ lại độc ác, tàn nhẫn như thế giết cả con ruột của mình.”

“Lăng An Vũ! Con tuyệt đối sẽ không tha cho cậu ta, con phải bắt cậu ta trả giá với những gì mà cậu ta đã gây ra.” Dạ Khải Hiên siết chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, giận dữ, nghiến răng lên tiếng.

Tại biệt thự, Châu Kiện Hùng hay tin Lăng An Vũ chính tay giết con ruột của mình ông không khỏi kinh ngạc, sững sốt:

“Không ngờ Lăng An Vũ lại có thể ra tay giết cả con ruột của mình, tôi đúng là xem thường cậu ta quá rồi, quá máu lạnh, độc ác, vô tình. Tôi đang nghĩ đến ngày Lăng An Vũ biết được sự thật lúc đó không biết cậu ta sẽ như thế nào? Ngày cậu ta biết được sự thật cũng là ngày cậu ta đi đoàn tụ với con gái của mình.”
<script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>